Đại ca đầu trọc thật đúng là bị lời nói này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ. Anh ta nói tiếng cảm ơn rồi đi xuống dọc theo đội ngũ xếp hàng, đứng ở phía cuối đội ngũ để chờ mua bánh bao.
Bởi vì đứng xa nên mùi bánh bao còn chưa truyền đến đằng sau của đội ngũ.
Đến khi đại ca đầu trọc đứng ở đoạn đầu của đội ngũ và có thể ngửi thấy mùi bánh bao, Lâm Chu đã bán mấy lồng bánh bao cuối cùng rồi.
Đại ca đầu trọc nhìn thấy thế, có chút nóng nảy.
Anh ta đều đứng suốt một tiếng lận, đừng đến phiên anh ta thì hết nha!
Nếu như không có xếp hàng lâu như vậy, không có cố gắng, vậy thì không ăn được cũng chẳng sao cả.
Nhưng cố gắng lại không chiếm được hồi báo thì sẽ cảm thấy rất thiệt thòi, cảm giác nó khác hoàn toàn luôn.
Đại ca đầu trọc giương mắt nhìn người phía trước, nhìn chằm chằm động tác của Lâm Chu, cẩn thận nhìn bánh bao còn dư lại trong lồng hấp, dáng vẻ nghiêm túc cực kỳ kia phối hợp hình tượng đầu trọc xăm mình của anh ta, ngược lại có vẻ hơi hung thần ác sát.
Khiến mấy khách hàng đứng trước mặt anh ta có áp lực tâm lý không nhỏ.
Đại ca này vừa nhìn là biết không dễ chọc, nếu như không mua được bánh bao, anh ta sẽ không trả thù bọn họ đấy chứ?
Bây giờ chính là xã hội pháp trị đấy. Nếu như bị đoạt, bọn họ nên báo cảnh sát trước hay là chạy trốn trước đây?
Không được nữa, đợi đến khi bọn họ mua bánh bao nhìn số bánh bao còn thừa rồi thương lượng xem, nếu không đủ thì mua ít đi hai cái vậy, bằng không cứ thấy áp lực lớn thực sự.
Cô gái trẻ tuổi trước mặt đại ca đầu trọc lại đi đến trước quầy hàng của Lâm Chu, nhìn mấy cái bánh bao ít ỏi còn lại trong lồng hấp, nghẹn đến sắp khóc tới nơi luôn.
Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ, đi ra mua cái bánh bao thôi mà cũng gặp phải đại ca như xã hội đen này được nữa.
“Cho... cho tôi một cái bánh bao nhân đậu hũ cay tê cùng một cái bánh bao nhân thịt.”
Cô gái run rẩy nói, sau khi thanh toán trả tiền xong xuôi thì vội vàng xách bánh bao bỏ chạy một mạch, không thèm quay đầu lại.
Đại ca đầu trọc cũng không để ý, tiến lên phía trước. Anh ta nhìn thấy trong lòng hấp chỉ còn lại mấy cái, trực tiếp muốn hết luôn.
“Tôi muốn toàn bộ số bánh bao còn lại, cất vào đi.”
Lâm Chu nghe nói như thế, bàn tay cất bánh bao khựng lại.
Người anh em đứng đằng sau đại ca đầu trọc cũng sửng sốt.
Anh nhìn Lâm Chu, lại nhìn đại ca đầu trọc, dáng vẻ giận mà không dám nói gì, lom lom nhìn Lâm Chu với dáng vẻ tội nghiệp.
Lâm Chu nhận thấy ánh mắt của anh, bình tĩnh mở miệng nói: “Mỗi người giới hạn mua bốn cái. Có bánh bao nhân đậu hũ cay tê và bánh bao nhân thịt, quý khách muốn cái nào?”
Đại ca đầu trọc sửng sốt một chút, không ngờ mua cái bánh bao mà cũng có vụ giới hạn nữa.
Người anh em đằng sau thấy Lâm Chu thế mà lại thẳng thắn từ chối, hai mắt đều trừng lớn.
Đại ca đầu trọc này vừa nhìn là thấy không dễ chọc rồi, ông chủ nói trực tiếp như vậy, có khi nào sẽ xảy ra xô xát gì không?
Nếu không anh vẫn là không ăn, tặng số bánh bao còn dư lại cho đại ca đầu trọc này đi?
Không được không được, bánh bao ăn ngon như vậy, đâu nỡ nhường cho người khác đâu!
Anh cũng đã xếp hàng một lúc lâu rồi đấy!
Lời nói giả tạo đó thật sự là nói không nên lời.
Ngay khi người đàn ông căng thẳng chờ đợi phản ứng của đại ca đầu trọc.
Đại ca đầu trọc lại rất bình thường gật đầu, mua hai cái bánh bao đậu hũ cay tê và hai cái bánh bao nhân thịt.
“Ba mươi tệ.”
Lâm Chu đưa bánh bao đã cất xong cho anh, thuận miệng báo ra giá cả.
Đại ca đầu trọc quét mã trả tiền.
Toàn bộ quá trình cũng không có xảy ra cảnh tượng tranh chấp như mọi người nghĩ.
Không ngờ đại ca đầu trọc nhìn như không dễ chọc, tính tình không tốt lại còn phân rõ phải trái đến thế.
Người đàn ông phía sau đi lên trước, còn có chút không thể tin tưởng. Nhưng nhìn thấy trong lồng hấp chỉ còn bốn cái bánh, trên mặt lập tức nở một nụ cười thật tươi.
Ban nãy chỉ mải xem đại ca đầu trọc, không có chú ý đến trong lồng hấp chỉ còn lại tám cái bánh bao.
Nếu như đại ca đầu trọc muốn mua hết, vậy chẳng phải anh sẽ tốn công, không ăn được à!
Ngày hôm nay may mắn quá đi mất!
Anh vui vẻ nhận bánh bao, trả tiền, sau đó rời khỏi với nụ cười trên mặt. Chỉ khổ mấy người đứng sau anh.
“A, ông chủ không còn à?”
“Đừng mà. Hôm qua tôi đã không mua được rồi, ngày hôm nay vẫn không mua được nốt, đây chẳng phải là muốn giết tôi à!”
“Ông chủ ông chủ, đáng thương cho đứa nhỏ này đi mà. Tôi còn chưa ăn cơm tối đâu, chỉ chờ bánh bao của cậu thôi đó, sao có thể bán hết nhanh như vậy được!”
“Ông chủ ơi tôi muốn ăn bánh bao, không ăn được thì không đi!”
“...”
Một số người nghe thấy bán hết thì thất vọng rời đi.
Cũng có một số người chưa từ bỏ ý định, vẫn còn túm chặt xe ba bánh của Lâm Chu kêu khóc muốn ăn bánh bao.
Nghe âm thanh bối cảnh này, đại ca đầu trọc còn chưa đi xa, nhất thời cảm thấy cái bánh bao trên tay còn chưa ăn mà đã ngon miệng lắm rồi.
Anh mở bịch ra, cúi đầu cắn lên cái bánh bao vẫn còn đang nóng hôi hổi.
Khi vào miệng vỏ bánh bao mềm mại cực kỳ, nhân thịt bên trong ăn cũng rất ngon. Vừa mới cắn một miếng mà thịt đã ngập tràn, nước cũng nổ bung trong miệng.
Nhân thịt bên trong bánh bao có mỡ có nạc, miệng toàn là mùi mỡ. Cảm giác khi mới ăn không có khô cứng như là thịt nạc thuần, ngược lại là vô cùng nhẵn mịn trơn trượt. Ngoài thịt ra thì còn có mùi hành tây, khiến miệng dù ngập đầy nhân thịt nhưng lại không quá dầu mỡ, ăn vào trong miệng chỉ còn lại mùi thơm thuần.
Đại ca đầu trọc quả thực là giật nảy mình, cúi đầu nhìn bánh bao nhân thịt trong tay.
Bánh bao nhân thịt căng tròn bị anh cắn một cái mất gần một nửa. Nhìn từ vết cắn có thể thấy nhân thịt bên trong bánh, hơi bóp một chút còn có thể thấy dưới đáy bánh bao có tích một tầng nước thịt trong veo.
Trên mặt canh cũng có ít váng dầu nho nhỏ, nhưng nước lại vô cùng trong suốt, cảm giác như không có chút dầu mỡ nào, ngược lại chỉ khiến mọi người càng muốn ăn hơn.
Rõ ràng đại ca đầu trọc không nhịn được sự mê hoặc, chợt cúi đầu cắn xuống một miếng lớn. Trong miệng nhất thời tràn đầy mùi thịt cộng thêm cả một ít canh thịt ngòn ngọt, ngon miệng vô cùng. Hơn nữa nước canh vẫn chưa hoàn toàn thấm vào vỏ bánh. Cảm giác mềm mềm lại còn dai dai của vỏ bánh càng tuyệt hơn.
Thực sự là ăn quá ngon!
Xếp hàng một tiếng thật sự không có phí sức!
Một cái bánh bao cắn ba miếng là hết.
Ngay sau đó anh ăn tiếp một cái.
Bánh bao nhân thịt không hổ là bánh bao nhân thịt, to bằng cỡ nắm tay, tuy có nguyên nhân là vỏ bánh lên men khiến nó trông có vẻ lớn, nhưng nhân thịt bên trong bánh không hề qua loa một tí gì.
Bánh bao làm vỏ mỏng nhân bánh lớn, cắn xuống một cái, trong miệng cũng toàn là thịt, tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Hơn nữa nước thịt bên trong bánh nhân thịt tươi ngon, thực sự là ngon khó cưỡng, mỗi một chiếc đều làm cho người ăn kinh ngạc không gì sánh được.
Ăn xong hai cái bánh bao nhân thịt, đại ca đầu trọc vẫn chưa thỏa mãn nhìn bánh nhân đậu hũ cay tê còn lại.
Nhân đậu hũ cay tê rất dễ phân biệt, bởi vì mùi cay tê cùng với nước sốt đỏ au đã ngấm vào trong vỏ bánh bao, mặc cho lớp vỏ một bộ váy màu đỏ, khiến người ta liếc mắt cái là chú ý ngay.
Sau khi ăn vào trong miệng, cảm giác đầu tiên chính là cay. Nước sốt cay tê lan tràn ra nơi đầu lưỡi, theo đó là ăn đến đậu hũ.
Đậu hũ trơn mềm lại thấm đẫm nước canh, kết hợp với lớp vỏ bánh mềm mềm, vừa khai vị lại còn ăn ngon.
Mùi hương cay tê nồng đậm nháy mắt bao phủ lên bánh bao nhân thịt đã ăn trước đó, kéo sự chú ý của khách hàng ra khỏi bánh bao nhân thịt ngay lập tức.
“Vãi chưởng, bánh bao nhân đậu hũ ăn ngon đến thế luôn à!”
Bánh bao nhân thịt ăn ngon, đại ca đầu trọc còn có chút chuẩn bị tâm lý. Bởi vì bản thân thịt là đã ăn rất ngon rồi.
Nhưng mà làm đậu hũ không có mùi vị gì thành nhân đậu hũ cay tê thơm nức mũi như thế này thì lại khiến cho người khác rất bất ngờ.
Xào đậu hũ trước rồi mới chưng, khi ăn vào tạo cảm giác trơn mềm thấm đẫm nước canh, mùi vị rất giống với đậu hũ Ma Bà nhưng khẩu vị lại là cay tê.
Mùi thơm thuần của đậu hũ cộng với gia vị cay tê nồng đậm, ăn ngon đến mức khiến người ta khá là bất ngờ.
So sánh với đậu hũ ban đầu không có mùi vị gì, nhân đậu hũ cay tê đang nhai nuốt ở trong miệng ăn ngon đến mức khiến người ta phải khen ngợi tài nấu nướng của đầu bếp từ tận đáy lòng.
Bốn cái bánh bao vào bụng nhưng đại ca đầu trọc không đỡ thèm tí nào. Anh ta liếm môi đầy đáng tiếc, không đủ ăn đâu!
Ánh mắt liếc sang, anh ta thấy bên cạnh có người đàn ông cầm chiếc bánh bao quen thuộc đi ngang qua, thế là vui vẻ đuổi theo.
Anh ta đi thẳng đến không che dấu chút nào, làm người đàn ông đang cầm bánh bao sợ hết cả hồn.
Người đàn ông này chính là người xếp hàng mua bánh bao đằng sau đại ca đầu trọc ban nãy.
Thấy đại ca đầu trọc đi thẳng về phía mình với dáng vẻ hùng hổ không có ý tốt gì cả, người đàn ông sợ đến mức chết trân tại chỗ.
Cứ căng thẳng như vậy nhìn đại ca đầu trọc dần dần lại gần về phía mình.
“Chào anh, có chuyện gì thế?”
Người đàn ông lắp ba lắp bắp nhìn đại ca đầu trọc hỏi. So sánh với đầu trọc cường tráng không dễ chọc, anh gầy yếu đến mức sợ là có thể bị đánh chết chỉ với một quyền.