Bầu trời sau cơn mưa lớn trong veo như được gột rửa, không khí trong lành mang theo hương thơm thoang thoảng của đất.
Tiêu Gia Niên ôm lấy chiếc chăn mềm mại êm ái, nhìn xa xăm, ngẩn người một lúc, mới như được khởi động lại.
Vươn hai tay ra khỏi chăn, duỗi eo một cái thật dài, cả người mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cậu từ trên giường bò ra, rửa mặt và vệ sinh cá nhân đơn giản rồi mới xuống lầu. Hoắc Hàm đang ngồi ở bàn ăn xem điện thoại, có vẻ như đang đợi cậu cùng ăn sáng.
Tiêu Gia Niên kéo chiếc ghế đối diện Hoắc Hàm ra, ngồi xuống.
Hoắc Hàm ngẩng đầu nhìn cậu, Tiêu Gia Niên nở một nụ cười rạng rỡ với hắn, phía bên má phải có một lúm đồng tiền thật sâu.
Hoắc Hàm cũng cười: "Em mơ thấy gì vui à? Sáng sớm cười ngọt ngào vậy."
"Đúng là một giấc mơ ngọt ngào." Tiêu Gia Niên nhìn Hoắc Hàm với ánh mắt trong trẻo, sau đó uống một ngụm sữa đậu nành.
Không biết vì cái gì, Hoắc Hàm bỗng dưng cảm thấy hôm nay Tiêu Gia Niên so với hôm qua có phần nghĩ thoáng, minh bạch hơn.
Nhìn thấy người nọ không vì những việc xảy ra ngày hôm qua mà tinh thần bị ảnh hưởng, Hoắc Hàm cũng yên lòng.
Hắn đẩy một tấm thiệp mời màu đen đến trước mặt Tiêu Gia Niên.
Tiêu Gia Niên nhíu mày, có chút nghi hoặc, đưa tay lấy thiệp mời mở ra xem.
"Đại thọ lần thứ 70 của ông cụ Mạnh?"
Hoắc Hàm "Ừ" một tiếng: "Muốn đi cùng anh không?"
Vốn dĩ lúc đầu Tiêu Gia Niên tỏ ra khá hờ hững, đi hay không cũng chẳng sao.
Nhưng khi nhìn thấy chữ Mạnh trên thiệp mời, Tiêu Gia Niên bỗng nhớ ra điều gì đó.
Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên: "Cháu gái của ông cụ Mạnh có phải tên là Mạnh Vân Vân không?"
Hoắc Hàm không mấy bận tâm: "Đúng thế, làm sao vậy?"
Tiêu Gia Niên nghiến chặt răng: "Vậy anh có biết người ta thích anh không?"
Một ngụm cháo đột nhiên nghẹn ngay cổ họng, Hoắc Hàm ho sặc sụa.
Thật ra Hoắc Hàm luôn biết, có rất nhiều người thích mình.
Hắn đẹp trai và hắn tự nhận thức được điều đó, không có cách nào khác, đều do cái sức hút chết người này.
Nhưng nếu ai đó tỏ tình với hắn, hắn sẽ từ chối một cách dứt khoát.
Nếu không nói rõ, hắn sẽ giả vờ như không biết, nếu nhận ra được chút gì đấy, hắn sẽ âm thầm xa cách họ.
Có quá nhiều người thích hắn, nhưng hắn chưa bao giờ dành tâm trí để ý mấy chuyện này.
Nếu ai đó hỏi, hắn vẫn có thể mỉm cười thản nhiên nói, có vấn đề gì đâu, thích hắn là điều quá bình thường.
Giống như khi họ ăn tối cùng bọn Lâu Hướng Thần, lúc nhắc đến vị cậu chủ nhỏ Phương gia thích Hoắc Hàm hồi đại học, Hoắc Hàm vẫn rất bình tĩnh, cho rằng không có vấn đề gì.
Tuy nhiên, giờ đây khi nhìn vào đôi mắt đen láy như quả nho của Kiêu Kiêu, Hoắc Hàm bỗng chốc cảm thấy có chút chột dạ.
"A? Anh cũng không để ý lắm."
Tiêu Gia Niên khẽ cười khẩy một tiếng.
Không hiểu sao, Hoắc Hàm càng cảm thấy chột dạ hơn.
Thật ra trước đây Tiêu Gia Niên không để ý đến những chuyện này, lúc đó cậu và Hoắc Hàm không chung một nhóm giao thiệp, mấy tin đồn nghe tai này lọt tai kia rồi thôi.
Đổi lại là Tiêu Gia Niên bây giờ cũng sẽ không cố ý đi dò hỏi, ai lại vội vàng tự khiến mình không vui chứ?
Nhưng cũng không thể ngăn cản được Lê Hân bên cạnh cậu.
Lê Hân gần như tự xem mình như vị quan lớn ngày ngày khuyên nhủ hoàng đế chăm lo chính sự, mà "chính sự" ở đây đương nhiên là sự nghiệp vĩ đại - theo đuổi Hoắc tiên sinh.
Nhìn vẻ không vội không vàng của Tiêu Gia Niên, Lê Hân gấp muốn chết, giống như đang thấy một hôn quân bê tha không làm việc đàng hoàng.
Nước mắt nước mũi giàn giụa, chỉ thiếu mỗi việc đập đầu vào cột can gián đến chết.
Cậu ta còn tỉ mỉ phân tích cho Tiêu Gia Niên biết trong giới có ai ai ai thích Hoắc tiên sinh, ai là mối đe dọa cao nhất, và vân vân.
Nhân tài kiệt xuất trong số đó đương nhiên là Mạnh Vân Vân, cháu gái của ông cụ Mạnh.
Ông cụ Mạnh và cha Hoắc vốn là bạn bè thân thiết, ông cụ Mạnh cũng có ý định này, hết sức tác hợp.
Mạnh Vân Vân học vấn cao, năng lực làm việc tốt, lại lớn lên xinh đẹp, quan trọng nhất chính là thích Hoắc Hàm.
Tuy không nói rõ ràng, nhưng đây là chuyện ai trong giới cũng biết.
Mọi người trong giới đều cho rằng, nếu Hoắc Hàm muốn chọn một người để kết hôn, Mạnh Vân Vân chắc chắn là người thích hợp nhất.
Hoắc Hàm ấn thiệp mời trên bàn xuống, Tiêu Gia Niên vẫn chưa buông tay ra, nên tay Hoắc Hàm trực tiếp đặt lên mu bàn tay cậu.
"Vậy, em đi không?"
"Đi, sao lại không đi."
"......"
Không hiểu sao, Hoắc Hàm lại nghe ra chút nghiến răng nghiến lợi trong đó.
Thứ Hai, khi đến trường, Tiêu Gia Niên vẫn cảm thấy có chút không quen vì thiếu vắng người nào đó bên cạnh.
Thực ra hàng ngày cậu rất bận rộn, chạy đi chạy lại giữa phòng thí nghiệm, lớp học và thư viện, cậu ít khi ra ngoài đi chơi, có thời gian còn không bằng về nhà sớm để ở bên Hoắc tiên sinh.
Chỉ là dạo gần đây Lê Hân luôn quấn quýt bên cậu mỗi ngày, mặc dù khi bận rộn cậu cũng ít quan tâm đến Lê Hân, nhưng Lê Hân thực sự rất ngoan, tự chơi một mình, không làm phiền người khác.
Thế hôm nay không có ai bên cạnh, cậu còn cảm thấy không quen quái lạ.
Mãi đến chiều, khi Tiêu Gia Niên tan học, đang ngồi lại trong lớp học trống làm bài tập, bỗng nhiên cậu cảm thấy có một bóng người ngồi xuống bên cạnh.
Tiêu Gia Niên quay đầu lại bị dọa giật mình.
Lê Hân vốn có làn da trắng mịn màng giờ đây trông có phần nhợt nhạt, quầng thâm dưới đáy mắt càng rõ rệt, mái tóc vàng óng ả hơi rối tung.
Tiêu Gia Niên cảm thấy Lê Hân hôm nay rất kỳ lạ, tuy rằng bắt đầu vào đông rồi, nhưng người này trước giờ là kiểu thích đẹp hơn ấm áp, chỉ cần một chiếc áo hoodie vải nhung hoặc một áo khoác mỏng là có thể trải qua mùa đông.
Mà hôm nay, cậu ta lại mặc một chiếc áo len cổ cao màu trắng ở bên trong, còn quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ màu nâu, bọc kín mít cả người trông rất khác thường.
"Cậu làm sao vậy? Bị bệnh à?" Tiêu Gia Niên có chút lo lắng hỏi.
Lê Hân đang nhìn xa xăm, cuối cùng cũng tập trung tỉnh táo, rụt rụt cổ lại. Chiếc cằm nhọn của cậu ta chìm trong chiếc khăn quàng cổ, khiến khuôn mặt càng thêm nhỏ nhắn.
Cậu ta mệt mỏi lắc đầu: "Không sao."
Khi Lê Hân lắc đầu mái tóc cậu ta cũng lắc lư theo, Tiêu Gia Niên nhạy bén phát hiện những vết đỏ mờ ám sau tai cậu ta.
Cả người cậu sững sờ, cậu tuy đơn thuần nhưng không phải đồ ngốc.
Lê Hân nhận ra người bên cạnh không có động tĩnh gì, quay đầu lại thì thấy Tiêu Gia Niên đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tai sau mình.
Tiêu Gia Niên cảm thấy tai mình hơi nóng, ánh mắt nhấp nháy một chút, liền thấy Lê Hân đang nhìn cậu một cách u ám.
Lê Hân âm u mở miệng: "Tôi đang cân nhắc xem có nên giết người diệt khẩu hay không."
Tiêu Gia Niên thẹn thùng cười: "Tôi không cố ý phát hiện."
Nếu đã bị phát hiện, Lê Hân cũng không cần giấu giếm nữa. Vừa cởi khăn quàng cổ vừa lẩm bẩm: "Nóng muốn chết!".
Thân nhiệt cậu ta vốn cao, trước giờ vào đông vẫn mặc ít đồ.
Nhưng giờ đây toàn thân cậu ta đầy dấu vết, cậu ta vẫn muốn giữ mặt mũi, không còn cách nào khác đành phải che đậy kín mít.
Thật đúng là không thấy thì không biết, nhìn vào thì giật cả mình.
Tiêu Gia Niên nhìn thấy bắt đầu từ gáy tai Lê Hân kéo xuống, dọc theo chiếc cổ trắng ngần là những dấu vết hằn đỏ chi chít, ẩn vào trong áo len, khơi gợi những tưởng tượng xa xôi vô hạn.
Trước đó Lê Hân đút tay vào trong túi, lúc này khi lấy tay ra, những vết răng cắn trên cổ tay và ngón áp út trở nên vô cùng nổi bật.
Tiêu Gia Niên vội vàng dời tầm mắt, đỏ mặt cúi mi mắt xuống, giọng cậu nhỏ nhẹ, chân thành hỏi: "Anh ta muốn ăn cậu sao?"
Dục vọng chiếm hữu thật mãnh liệt.
Lê Hân sững sờ, vốn dĩ cậu ta cũng cảm thấy rất xấu hổ, chỉ là sĩ diện muốn chết nên cố giả vờ bình tĩnh.
Nhưng một khi có người còn ngại ngùng hơn mình, cậu ta liền trở nên bình thản, thậm chí có thể buông thả thoải mái.
Vì vậy cậu ta cười một tiếng, kéo dài giọng điệu, cố ý thì thầm bên tai Tiêu Gia Niên: "Không phải anh ta là đã ăn tôi rồi sao?"
Tiêu Gia Niên không biết phải nói gì, từ "ăn" của cậu và từ "ăn" của Lê Hân hoàn toàn không phải là cùng một ý nghĩa!
Lê Hân khẽ cười hai tiếng, tiếp tục nói: "Chờ đến khi cậu chinh phục Hoắc tổng, sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy." Như thể là cho rằng người bên cạnh còn chưa đủ xấu hổ, Lê Hân cố ý nói với giọng điệu hung hăng: "Sống mũi của Hoắc tiên sinh cao như vậy, chờ xem, đến lúc đó cậu cũng chẳng khá hơn tôi là bao đâu."
Nói đến đây, Lê Hân bỗng cảm thấy đau eo, đau chân, đau mông, chỗ nào cũng không thoải mái.
Tiêu Gia Niên im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà mở lời: "Tôi mạo muội hỏi một câu, câu nói cuối cùng của cậu có ý gì? Chuyện này liên quan gì đến sống mũi?"
Lê Hân ngạc nhiên liếc mắt nhìn Tiêu Gia Niên một cái: "Cậu đúng là một bé ngoan."
Nói xong, cậu ta tiến đến gần sát Tiêu Gia Niên, nhỏ giọng nói một câu bên tai cậu.
Chỉ thấy sau khi nói xong, mặt Tiêu Gia Niên vọt một phát đỏ bừng lên.
Tiêu Gia Niên duỗi tay đẩy Lê Hân ra khỏi người mình, cậu nói chuyện còn bị lắp bắp chút: "Lê, Lê Hân! Cậu đừng có đen tối như vậy."
Lê Hân buồn cười muốn chết, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Có một số điều mà một người đơn thuần như Tiêu Gia Niên có thể không hiểu lắm, nhưng đối với Lê Hân, người đã từng đi qua ngàn bụi hoa, cậu ta biết rõ trường hợp nào, điều gì mới có thể tạo ra sức hấp dẫn chết người đối với người khác.
Ví dụ như, việc một người tự mình dẫn dắt từng bước cho người yêu, tự tay tô vẽ một tờ giấy trắng thành màu sắc mà mình mong muốn.
Nhìn người con trai đơn thuần, ngây thơ nở rộ thành một đóa hoa kiều diễm, tràn đầy sức sống vô cùng quyến rũ, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta sôi sục adrenaline.
Vì vậy, cậu ta chỉ thích hợp làm người khai thông, nhưng không thể tự ý làm thay quá nhiều.
-
Bữa tiệc tối nay vô cùng long trọng. Mạnh gia vốn thuộc tầng lớp old money, lại nhân dịp đại thọ cụ ông 70 tuổi, nên khách khứa đến rất đông, cơ bản đều là những nhân vật có tên tuổi.
Trước đây, Tiêu Gia Niên có nhà thiết kế riêng, họ luôn ghi chép số đo cơ thể mới nhất của cậu để chuẩn bị cho cậu những bộ vest may đo cao cấp, vừa vặn nhất bất cứ lúc nào.
Nhưng sau này thì không còn nữa. Hơn nữa, Tiêu Gia Niên trong vài tháng qua đã gầy đi rất nhiều, nên những bộ vest cũ tất nhiên không còn phù hợp.
Mặc dù thông báo về bữa tiệc tối không muộn, nhưng việc tìm thợ may mới để đo số đo và đặt may một bộ vest cơ bản gần như rất khó có thể kịp thời.
Tuy nhiên đối với Hoắc Hàm mà, đây không phải là vấn đề gì cả.
Tiền bạc quyền lực hắn đều không thiếu. Những người có chút địa vị muốn đặt may một bộ vest thủ công hoàn chỉnh cũng phải đặt trước nửa năm.
Nhưng Hoắc Hàm có thể thuê một đội ngũ những nhà thiết kế và thợ may hàng đầu làm việc tăng ca thêm giờ, lựa chọn những chất liệu cao cấp nhất cho vải chính, vải lót, đệm lót, phụ liệu và cúc áo để may một bộ vest phù hợp với Tiêu Gia Niên.
Trong đó công đoạn phiền toái nhất là đo số đo, vì đây là một quá trình trao đổi thu thập thông tin chi tiết dài dòng, không chỉ cần nắm rõ các số đo và kích thước cơ thể của khách hàng, mà còn phải tìm hiểu về thói quen sinh hoạt, cách đi đứng, thậm chí là sở thích về phụ kiện của họ.
Cũng may là Tiêu Gia Niên trước đây đã có nhà thiết kế riêng, Hoắc Hàm trực tiếp cử người đến trao đổi thu thập thông tin từ thợ may đó, hoàn toàn không làm tốn thời gian của Tiêu Gia Niên.
Thực ra Tiêu Gia Niên không mấy quan tâm đến chuyện này lắm, thậm chí còn định mặc một bộ vest may sẵn là được.
Nhưng Hoắc Hàm kiên quyết từ chối, bởi vì vest may sẵn không thể ôm sát từng bộ phận cơ thể một cách hoàn hảo, như vậy khi mặc lên người, hiệu quả tổng thể sẽ giảm đi rất nhiều.
Hắn nhất định phải dành cho Kiêu Kiêu những điều tốt đẹp nhất, tốt hơn cả trước đây.
________________
Tác giả có lời muốn nói: Cái, cái đó, tôi thật sự có hơi tò mò, mũi và cái đó có quan hệ thật sao?
Chú ý: Những kiến thức về vest đều tra cứu trên Baidu.
Editor có điều muốn nói: Vì Kiêu Kiêu quá ngoan nên từ đầu truyện tới giờ tui rất ngại khi gõ thẳng mấy từ chửi tục ra trước mặt ẻm (// ▽ //)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT