Mưa gió lung linh*: Từ gốc là "phong vũ lâm lang" 风雨琳琅. Lâm lang nghĩa là ngọc đẹp (ví với những đồ vật quý hiếm). Lâm lang hay đi chung với mãn mục thành câu thành ngữ "lâm lang mãn mục" 琳琅滿目 nghĩa là trong mắt tràn đầy ngọc đẹp, ví với những đồ vật tinh xảo rực rỡ lóa mắt. Để "mưa gió ngọc đẹp" cứ kỳ kỳ, nên tui edit thoáng thoáng thành "mưa gió lung linh". Nếu ai có ý tưởng nào khác thì nói tui nha.
Hai chữ Lâm 琳 Lang 琅 đều có bộ Ngọc 玉 ở trong, nghe hay thật. Nếu bố mẹ tui nuôi một con mèo nữa, tui sẽ đặt tên nó là Lâm Lang.
Editor: Quyên Cát
___________
Hoắc Hàm chăm chú nhìn chằm chằm mặt cậu, chú ý cảm xúc của cậu.
Không ngờ, người trước mặt đọc xong tài liệu lại thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Gia Niên nhìn qua cười với Hoắc Hàm: "Còn tốt, so với trong tưởng tượng của em còn tốt hơn nhiều."
Kết quả này là nhờ Hoắc Hàm phái người điều tra ra, cũng là kết quả điều tra chính thức từ các bộ phận liên quan.
Sự cố này không liên quan đến Tiêu Vệ Hoa. Các giấy tờ chứng nhận và tài liệu liên quan có thể chứng minh rằng Tiêu Vệ Hoa đã tiến cử thiết bị y tế mới một cách hợp lệ và có thể đưa vào sử dụng bình thường.
Có video giám sát làm bằng chứng, thiết bị đã được kiểm tra kỹ lưỡng trước khi phẫu thuật, có hồ sơ ghi chép và nhiều nhân viên y tế chứng minh thiết bị không bị vấn đề gì, quá trình phẫu thuật cũng diễn ra suôn sẻ.
Lý do mất nhiều thời gian như vậy là để điều tra nguyên nhân cái chết của bệnh nhân và nguồn gốc của thiết bị y tế không đạt tiêu chuẩn từ đâu ra.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không có bất kỳ lý do gì nhưng bệnh nhân lại đột ngột tử vong, như thể không mang dấu hiệu gì báo trước mà đã mất mạng trong lúc ngủ. Thiết bị y tế không đủ tiêu chuẩn xuất hiện một cách vô cớ, không thể tìm ra nguồn gốc.
Nhưng việc này không trì hoãn thêm được nữa, các cơ quan chức năng sẽ sớm công bố kết quả điều tra, chứng minh rằng sự cố không liên quan đến Tiêu Vệ Hoa. Chỉ có lý do cái chết của bệnh nhân và nguyên nhân xuất hiện thiết bị y tế không đủ tiêu chuẩn không thể công bố, chỉ có thể hiển thị chưa được làm rõ.
Hoắc Hàm sợ Kiêu Kiêu không rõ nguy cơ trong đó, vì thế giải thích nói: "Kiêu Kiêu, tuy rằng đến lúc đó tin tức sẽ đưa tin chú Tiêu không liên quan đến sự cố y tế. Nhưng nguyên nhân bệnh nhân qua đời cùng với thiết bị y tế không đủ tiêu chuẩn bỗng dưng xuất hiện vô cớ không lời giải thích, sẽ khiến rất nhiều người dân vẫn khẳng định do lỗi tại cha em, chỉ vì tư bản nhúng tay vào mới sửa miệng công bố ra bên ngoài sự cố này không liên quan với cha em, có người sẽ không tin vào kết quả này."
Tiêu Gia Niên mỉm cười nhàn nhạt: "Nhưng cũng không còn cách nào khác, đạt được kết quả như vậy đã là điều rất khó khăn."
Ngay sau khi sự cố xảy ra, Tiêu Gia Niên đã liên hệ với những người bạn của cha để dò hỏi về vụ việc. Họ hoặc là không biết rõ, hoặc cũng băn khoăn giống cậu, tại sao lại xảy ra kết quả như vậy, rõ ràng phẫu thuật đã thành công.
Hơn nữa, sau khi xảy ra chuyện, thậm chí sẽ có nhiều người còn can thiệp vào, ví dụ như Hàn Trạm và Văn Thần Cảnh có thể sẽ ngăn cản điều tra sự thật.
Việc có thể kết luận cha Tiêu không liên quan đến sự cố này, chắc chắn là nhờ sự nỗ lực rất lớn từ Hoắc tiên sinh, Tiêu Gia Niên hiểu điều đó.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút mất mát nho nhỏ.
Cậu ôm lấy đôi chân mình, co người lại thành một cục, đặt cằm lên đầu gối, lẩm bẩm nói: "Anh ơi, em thấy thật kỳ quái."
"Hửm?"
Tiêu Gia Niên quay sang nhìn hắn: "Tại sao bệnh nhân lại đột ngột tử vong. Quy trình thu mua không có sai sót, thiết bị y tế không đủ tiêu chuẩn tự dưng xuất hiện. Tính cách của Văn Thần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm." Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng, Tiêu Gia Niên gằn giọng chậm rãi nói từng chữ: "Thế giới này thật kỳ quái."
"Rầm rầm —" Một tiếng sấm thật lớn vang lên.
Tia chớp ngoài cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt trắng bệch của hai người.
Mưa lớn bắt đầu rơi xuống.
Hoắc Hàm nhất thời không nói lên lời, hắn không ngờ rằng Tiêu Gia Niên có thể nhạy bén như vậy.
Nhưng đừng nói Tiêu Gia Niên, ngay cả Hoắc Hàm cũng không rõ tình huống hiện tại của thế giới này.
Hắn cũng đâu thể trực tiếp nói với Tiêu Gia Niên "em là nhân vật trong sách của anh, nơi đây là một cuốn sách."
Con người ai cũng không thích cuộc sống của mình bị điều khiển, huống hồ lại đột ngột nói với một người có tính cách kiên cường và lòng tự trọng cao rằng "cuộc đời bạn đã được tôi định sẵn bằng những con chữ", điều này thực sự là một hành động tàn nhẫn.
Bởi vì chỉ có điều chưa biết mới chứng minh được khả năng vô hạn của cuộc sống.
Hoắc Hàm từ lâu đã nhận thức được đây là một thế giới độc lập tồn tại một cách chân thực, Kiêu Kiêu của hắn cũng sớm thoát khỏi sự giam cầm của ngôn từ, kiên định đi theo con đường mà cậu cho là phương hướng đúng đắn.
Vì vậy những chuyện này, cậu không cần thiết phải biết.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Hoắc Hàm, Tiêu Gia Niên đột nhiên bật cười "Phụt" một tiếng.
"Anh nghiêm túc như thế làm gì? Em chỉ đùa một chút thôi mà."
Sắc mặt Hoắc Hàm dịu lại.
Nhìn Hoắc Hàm đang ngồi cạnh mình rất gần, chút tâm tư nhỏ của Tiêu Gia Niên bắt đầu giống măng non mùa xuân không kìm được mà mọc lên.
Cậu lắc lắc chân, đầu gối nhẹ nhàng đụng phải chân Hoắc Hàm đang ngồi bên cạnh.
Tiêu Gia Niên bẩm sinh sở hữu một khí chất mảnh mai, ngây thơ, yếu ớt dễ vỡ. Chỉ là trước đây điều này không quá rõ ràng, nhưng hiện tại, cậu gầy hơn so với trước kia, cũng không thích cười nữa, loại khí chất này càng trở nên nổi bật hơn.
Cậu ôm lấy đầu gối mình, nói: "Anh ơi, em vẫn còn thấy hơi buồn. Vết nhơ trên người cha em không thể nào gột rửa sạch sẽ hoàn toàn được."
Hoắc Hàm chỉ thấy người bên cạnh bé nhỏ như cục bông, vừa vô tội vừa yếu đuối, khiến ai nhìn vào cũng xót xa.
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai người bên cạnh, kéo người vào lòng mình.
"Anh sẽ cho người tiếp tục điều tra."
Tiêu Gia Niên buồn bã vùi đầu vào hõm vai Hoắc Hàm, dáng vẻ cực kỳ không muốn rời xa.
Hoắc Hàm vòng hai tay qua eo cậu ôm chặt, tựa như muốn truyền toàn bộ sức lực của mình qua cho cậu.
Có thể do cậu vừa mới cắt tỉa hoa, trên người thanh niên quanh quẩn hương hoa thoang thoảng, Hoắc Hàm hơi cúi đầu, cảm thấy rất dễ ngửi.
Tiêu Gia Niên nghe người này nói chuyện bên tai mình, lẩm bẩm nhỏ nhẹ những chuyện lông gà vỏ tỏi để đánh lạc hướng sự chú ý của mình.
"Lâu Hướng Thần học đại học ở thành phố khác, cậu ta học ngành kỹ thuật, phải làm đồ án và thuyết trình báo cáo các kiểu."
"Mỗi lần làm đồ án, cậu ta đều trải qua rất gian nan, vì vậy cậu ta cũng đặc biệt sợ giảng viên đặt câu hỏi trong buổi bảo vệ đồ án."
"Có một lần, đồ án của một môn học phải nộp trước kỳ nghỉ đông, cậu ta muốn trốn thuyết trình báo cáo nên gọi điện cho giảng viên, nói rằng vé máy bay của cậu ta phải xuất phát về quê chiều nay, liệu buổi biện hộ ngày mai có thể đợi đến sau khi khai giảng để thuyết trình báo cáo bù hay không."
Tiêu Gia Niên nói: "Chờ đến khi khai giảng, không phải giảng viên đã cho điểm rồi sao? Thuyết trình báo cáo bù sau khi khai giảng có ý nghĩa gì?"
Hoắc Hàm cười: "Đó còn không phải là ý đồ của cậu ta sao?"
"Vậy anh ấy có thành công không?" Tiêu Gia Niên tò mò hỏi.
Hoắc Hàm thấp giọng cười khẽ, giọng hắn nghe rất hay, tuy trầm thấp nhưng không nặng nề, Tiêu Gia Niên cảm thấy tai mình ngứa ngáy, khiến cậu muốn đưa tay lên xoa xoa một chút.
"Tất nhiên là không thành công, cậu ta không ngờ giảng viên lại nói "Vậy bây giờ em đến đây thuyết trình báo cáo đi", dọa cho Lâu Hướng Thần lập tức cúp điện thoại."
Tiêu Gia Niên nhịn không được bật cười.
"Sau đó thầy giáo lại gọi cho cậu ta ba lần, thằng nhóc Lâu Hướng Thần không dám nghe, thậm chí còn cố tình hạ giọng gắng thay đổi âm điệu khi thuyết trình báo cáo vào ngày hôm sau, sợ thầy nghe ra giọng của cậu ta."
Tiêu Gia Niên gối đầu lên vai Hoắc Hàm, mặt cậu vừa lúc nhìn thẳng ra cửa sổ sát đất, bên ngoài mưa to như trút nước, tựa như trời cao hắt đổ một chậu nước lên cửa kính vậy.
Trận mưa này cũng to như trận mưa đầu thu cậu đứng dầm ướt trước cửa nhà họ Văn.
Trận mưa lúc ấy, Hoắc tiên sinh đã dang tay tiếp đón cậu, và cơn mưa hôm nay, cậu lại được người đó che chở.
Dường như từ lần đầu tiên được ôm vào lòng, cậu chưa bao giờ bị bỏ rơi.
Tiêu Gia Niên cảm thấy, cậu bắt đầu thích những ngày thu se lạnh, bắt đầu yêu mỗi cơn mưa.
Phòng khách chìm trong ánh sáng lờ mờ, chỉ có chiếc đèn trang trí tỏa ra ánh sáng vàng ấm bên cạnh chiếc ghế sofa.
Tiêu Gia Niên mơ hồ nghe thấy tiếng mưa rơi xối xả xuống đất và tiếng gió rít mạnh của những ngày cuối thu đầu đông sắp đến.
Hai người ôm nhau, khe khẽ nói chuyện phiếm bên tai nhau.
Có người trêu chọc nói: "Làm bạn thân của anh thật thảm, quần lót cũng bị anh lột sạch."
"Haiz..." Một người thở dài: "Đây chẳng phải là để dỗ dành người nào đó à? Chỉ đành hy sinh họ thôi."
"Anh còn nói anh không biết dỗ người, em thấy anh làm tốt đấy chứ."
"Chẳng phải do em vẫn chưa khóc sao? Nếu em khóc thì anh bó tay rồi."
"Vậy.... giờ em khóc nha?"
"Thế thì hai chúng ta chỉ có thể ôm nhau khóc rống thôi."
Cả hai đều bật cười.
Chờ đến khi nhóm bạn bè xung quanh Hoắc Hàm bị hắn lột sạch bí mật, hắn mới nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai mình, quỷ làm nũng đã ngủ rồi.
Hoắc Hàm cúi đầu đặt cằm lên vai Tiêu Gia Niên, im lặng một lúc, rồi bật cười nặng nề.
Tiêu Gia Niên hôm nay mơ thấy một giấc mơ, giống như lời hứa ngày xưa, ba dắt tay mẹ đến thăm cậu.
Mẹ cậu đã qua đời khi cậu còn rất nhỏ, bao nhiêu năm nay, hình ảnh mẹ như được phủ một tầng hào quang mờ ảo khiến Tiêu Gia Niên không nhìn rõ lắm, cậu chỉ có thể dựa vào ảnh chụp để nhớ lại khuôn mặt mẹ.
Nhưng cậu vẫn còn nhớ, vòng tay ấm áp của mẹ rất dịu dàng, luôn thoang thoảng hương hoa.
Có lẽ vì là mơ, khuôn mặt mẹ trở nên vô cùng rõ ràng, người phụ nữ hiền dịu nhìn cậu mỉm cười và gọi: "Kiều Kiều."
Bầu trời xung quanh rộng lớn, gió mạnh thổi qua cánh đồng cỏ, dường như cả thế giới chỉ còn lại ba người họ.
Điều ngoài dự đoán là, sắc mặt của ba lại có chút xấu.
Ba vừa đi đến đã mắng Tiêu Gia Niên một tiếng: "Thằng nhóc thúi!" Lập tức bị mẹ ở bên cạnh vỗ vào lưng.
Tiêu Gia Niên ấm ức: "Sao tự dưng mắng con?"
Cha Tiêu hừ lạnh một tiếng: "Thằng nhóc này, dám lấy danh nghĩa của ba đi theo đuổi người ta hả?!"
Tiêu Gia Niên bỗng hiểu ra, hôm nay một phần cậu thực sự rất buồn vì không thể hoàn toàn rửa sạch tiếng nhơ cho ba, nhưng phần khác cũng có ý đồ muốn Hoắc Hàm đau lòng vì mình.
Nguồn cảm hứng đến từ Phó Hòa Quang.
Phó Hòa Quang thường xuyên mang vẻ mặt khóc như hoa lê dính mưa, dáng người nhỏ nhắn gầy yếu, nhưng mấy người xung quanh lại thích cái kiểu này, luôn an ủi vỗ về anh ta.
Tiêu Gia Niên là một đứa trẻ hay tự hỏi, luôn mang tâm lý tò mò thích tìm hiểu mọi thứ.
Cậu suy nghĩ, liệu tình yêu của một người đàn ông có thể bắt đầu từ sự thương xót hay không.
Cậu không thể làm ra vẻ như Phó Hòa Quang, nhưng giả vờ yếu đuối một chút thì vẫn có thể làm được, vì vậy đã có khung cảnh đó vào tối hôm nay.
Sự thật chứng minh, hiệu quả rất tốt, Tiêu Gia Niên vô cùng hài lòng.
Uầy, Phó Hòa Quang cũng có tài năng đấy chứ.
Nhưng mấy tâm tư nhỏ đó bị phơi bày ra trước mặt ba mẹ, Tiêu Gia Niên cũng có chút ngượng ngùng.
Cậu đi đến ngồi xuống trên thảm cỏ bên cạnh ba mẹ, sau đó nghiêng người nằm dựa lên đùi mẹ như chẳng muốn rời xa, bày trò nũng nịu sở trưởng của mình: "Con sai rồi, nhưng con không biết cách theo đuổi người ta mà."
Cha Tiêu hận không thể rèn sắt thành thép: "Theo đuổi người ta cũng không biết, con đúng là làm mất mặt ba mẹ!"
"Vậy ba nói xem, con phải làm gì bây giờ!" Tiêu Gia Niên không phục phản bác.
"Con là con trai Tiêu Vệ Hoa, cần gì phải lấy lòng ai? Con còn cần phải theo đuổi người ta sao? Được con thích là phúc đức ba đời, đối phương phải cảm thấy vinh dự, hạnh phúc rơi nước mắt, con cứ mạnh dạn tiến lên, người ta yêu thì yêu, không yêu thì cút."
Mẹ Tiêu ở bên cạnh nghe, nghĩ lại hồi trẻ cũng không biết là ai mặt dày theo đuổi người ta, như con cún nhỏ lẽo đẽo theo sau.
Bà không nhịn được cúi đầu cười.
Tiêu Gia Niên cũng cười: "Ba quá bá đạo rồi."
Mẹ Tiêu dịu dàng vuốt ve trán cậu, dù có đùa thế nào, vợ chồng họ đều biết rằng vấn đề tình cảm này mỗi người mỗi khác, không thể quơ đũa cả nắm.
Họ không thể đưa ra bất kỳ lời khuyên mang tính xây dựng nào.
Nhưng mẹ Tiêu vẫn nói: "Kiều Kiều à, dù thích một người đến đâu nhưng con cũng phải trân trọng bản thân mình, không ai có thể lợi dụng tình cảm của con để làm tổn thương con, ngay cả khi sau cùng người ta không thích con cũng không sao cả, tình yêu không phải tất cả trong cuộc sống, con hãy hướng ánh nhìn đến thế giới rộng lớn hơn."
Cuối cùng, giọng nói của mẹ Tiêu vang lên nhẹ nhàng trong gió xuân: "Tất nhiên, mẹ vẫn chúc bé yêu được như ước nguyện."
_______________
Tác giả có lời muốn nói: Tốc độ ánh sáng nhanh hơn tốc độ âm thanh, nên tia chớp sẽ xuất hiện sớm hơn tiếng sấm, tôi chỉ có thể nói vậy thôi → w →. Tất nhiên, các bạn cũng không cần nghĩ quá phức tạp, tôi sợ các bạn có những ý tưởng đặc biệt xuất sắc, khiến tôi trở nên tệ hại, đến lúc các bạn đọc thấy sẽ thất vọng, tóm lại, đây thực sự là một thiết lập khá sáo rỗng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT