Bà cụ tóc trắng xoá, lưng gánh tất cả cực khổ của thế gian.
Bà nội sinh hoạt vô ưu, tết giấy hoa, không vì mấy lạng bạc vụn, chỉ là hy vọng thoát khỏi sầu khổ.
Bên chân bà cụ có một con chó vàng nằm úp sấp, phờ phạc mà le lưỡi.
Nhan Yên mua hoa cúc giấy và tiền giấy của bà ấy, đi tới nhà bác cả.
Chiếc xe từ từ dừng lại, đi tới nhà bác cả, ở cửa viện, anh họ chị dâu cùng đứa nhỏ nhà mình ngồi tắm nắng.
Nghe thấy tiếng động lạ, con chó phốc giữ nhà nằm nhoài ở cửa viện, sủa inh ỏi không ngừng, bị anh họ đuổi vào trong viện.
Chó phốc rất thông minh hiểu người, dường như ý thức được là người một nhà, diễu võ dương oai kêu to hai tiếng, ngừng gây chiến, con mèo ở trong góc, đặt cằm lên chân trước khép lại.
Nhìn thấy Nhan Quốc Hoa và Hoàng Tú Lan, chị dâu Tống Cẩm lập tức vào nhà bưng trà nóng tới.
Cha mẹ đặt quà tặng vào trong nhà, Nhan Yên ngồi vào bên cạnh ghế cháu gái nhỏ, cười hì hì duỗi tay với cô bé: "Ngoan, cho cô ăn một viên."
Cháu gái nhỏ Nhan Mạt không hề xoắn xuýt, lấy ra hai viên kẹo sữa bò từ trong gói kẹo Vượng Tử của mình, đặt vào lòng bàn tay Nhan Yên.
Vô cùng hào phóng, còn cho dư một viên kẹo sữa bò.
Chị dâu Tống Cẩm đi ra nhìn thấy cảnh này, hỏ con gái yêu: "Mạt Mạt, chào cô chưa?"
Nhan Mạt chu miệng nhỏ, Điềm Điềm gọi: "Cô."
Nhan Yên đáp một tiếng, bỏ kẹo sữa bò vào trong miệng nhai.
Lúc Hoàng Tú Lan lại đây, bất đắc dĩ nói: "Người lớn như thế hả, còn cướp đồ ăn vặt của trẻ con ăn."
Nhan Mạt nhỏ mà lanh lợi: "Cô không có cướp, là cháu cho cô, bà nội hai đừng mắng cô."
"Vẫn là cháu gái tốt, biết che chở cô." Nhan Yên xoa bóp khuôn mặt núc ních thịt của cháu gái nhỏ, cảm giác rất tuyệt!
Nhan Yên chơ với cháu gái nhỏ một lúc, cảm thấy tẻ nhạt, đi ra sau nhà bếp.
Mới vừa đứng đó, lập tức bị bác cả đút một miếng củ sen chiên giòn: "Nếm thử xem, mặn nhạt thế nào?"
Ngó sen mới chiên chín, bên ngoài bao bọc một lớp màu vàng cháy xém, cắn vào giòn rụm, nhân bên trong thơm nức mỡ màng, củ sen dày ăn rất sướng, nhai kêu rộp rộp, mang theo vị ngọt đặc trưng của củ sen.
Nhan Yên giơ ngón tay cái lên, khen không dứt miệng: "Ăn ngon, mùi vị vừa vặn, tay nghề của bác cả tốt thật!"
Bác cả Nhan Quốc Đống liếc mắt nhìn: "Tay nghề của bác so với ba cháu thế nào?"
Nhan Yên không chút do dự: "Đương nhiên là tay nghề của bác cả giỏi, so với bác, cha cháu kém một chút."
Nhan Quốc Hoa giả bộ tức giận: "Không thích ăn cơm ba nấu, giỏi, lát nữa con đừng trở về với ba, ở lại làm con gái của bác cả bác gái con đi."
Bác gái cả vui mừng nói: "Thật hả, nhà chị chỉ có một đứa con trai, còn thiếu cô con gái, thèm đã lâu, Nhan Yên cứ ở lại nhà bác gái, bác bảo bác cả cháu nấu cơm cho cháu ăn mỗi ngày."
Nhan Yên cũng vui vẻ: "Dạ được."
Bên này chiên thức ăn, bên kia Nhan Quốc Hoa bắt đầu xào thức ăn xèo xèo.
Nhan Yên định phụ một tay giúp rửa rau, thì bác gái cả chạy tới, bảo cô tự qua một bên chơi, đừng cản trở bọn họ.
Nhan Yên: "... Oa, ngày hôm nay còn có củ sen non à!"
Củ sen non, là củ sen vẫn không còn chưa lớn hẳn.
Nguyên liệu nấu ăn như này chỉ có ở khí hậu đặc biệt mới có, hái rất rườm rà, sản lượng ít ỏi, vì thế giá vẫn cao không giảm, là một loại nguyên liệu nấu ăn cực ngon hiếm có.
Củ sen non có thể dùng đến chiên giòn, luộc, rau trộn, củ sen non ngâm, chiên ăn, hoặc ăn sống.
Nhan Yên thích chiên giòn với ngâm muối ăn nhất.
Chiên giòn, thêm làm ớt với giấm, thành một món củ sen chua cay, củ sen non chua cay giòn rụm, cực kỳ bắt cơm.
Còn củ sen non ngâm, bên trong siêu thị đều có bán, lanh lảnh giòn giòn không ngấy mỡ, mùa hè nắng nóng không thấy ngon, nhưng có một phần củ sen non ngâm ăn kèm với chén cháo, quả thực vô cùng thư thái.
Nhan Quốc Hoa nấu chín, chảo nóng dầu nguội, xào sơ ớt khô với tép tỏi, sau khi làm dậy mùi thơm, thêm củ sen non trắng như tuyết, xào trong ngọn lửa rực cháy, thêm ít muối ăn, nước tương và giấm, quấy đều, múc ra khỏi chảo.
Có câu nói, mùa xuân cá tráp mùa thu cá chép mùa hè cá kiếm, tháng ba cá đù, tháng bốn tôm tươi.
Cá bò vàng mùa này là phong phú nhất, hai mặt chiên vàng óng ánh, thêm ớt vào lật xào, nước không quá thân cá, đậu hũ non dán vào nồi dọc theo nước canh.
Mấy phút sau, bên trong nồi sắt sùng sục bốc hơi nóng, rải thêm ít tiêu đen vào trong canh cá nấu sữa để tăng mùi thơm, một ít hành xanh thái lát, bắc ra nồi.
"Ôi, hôm nay canh gà hầm thơm quá!" Bác gái cả kinh ngạc thốt lên một tiếng, lập tức hấp dẫn đông đảo ánh mắt.
Nhan Yên tiến đến phía trước liếc nhìn, là kiểu hũ gốm dùng củi hầm, phần đất nung quét lớp sơn đen, bên ngoài dính lớp tro xám xịt, trông rất dơ, nhưng bên trong lại sạch sẽ.
Trong trí nhớ, kiểu canh gà hầm này, sẽ tạo ra mùi thơm!
Bác gái cả mở nắp hủ ra, trong không khí lơ lửng hương thơm nồng nặc của canh gà, lan xa mười dặm.
Nhan Yên nuốt một ngụm nước bọt, nhìn vào trong hủ, bên trong nổi lơ lửng một lớp dầu màu da cam, là gà của bác trai bác gái tự nuôi, bình thường bầy gà thả ở rừng trúc sau nhà tìm sâu ăn, thức ăn là rau dưa với hạt bắp, trứng gà được đẻ ra, có giá trị dinh dưỡng rất cao.
Bởi vì thả rông dinh dưỡng giá trị cao, những quả trứng gà ta này còn đắt hơn trứng gà bình thường một chút.
Đồn rằng gà đẻ bị tiêm chất kích thích, ăn không được, nhưng thật ra là lời đồn, chất kích thích rất đắt, thường xuyên tiêm chất kích thích, nhà ai nuôi đều không chịu nổi.
Bên ngoài bán gà trong vòng hai, ba tháng đã xuất chuồng, hầm canh không ra được vị đó, những con gà mái này không khác gà vườn mấy, đặc biệt là gà mái hai năm phân trở lên, hầm canh cực kỳ!
Bá gái cả bỏ thêm lượng muối vừa phải vào canh gà, nhét vào hai cọng đỗ xanh, bỏ lại vào trong bình gốm giữ ấm, đủ để nấu miến chín.
Một bàn lớn mỹ thực dọn lên bàn, Nhan Yên nhìn mà hoa cả mắt, không biết ăn món nào trước mới tốt.
Bác gái cả nhiệt tình chào mời: "Không có món gì quý giá, đều là rau dưa nhà mình trồng, cá, tôm vớt trong ao, mọi người nếm thử."
Nhan Quốc Hoa: "Không tính là món ngon, nhưng những thứ này đều là đồ ăn tươi sạch, bên ngoài muốn ăn cũng ăn không được đây! Ồ, củ sen non này thật mềm, mềm hơn lần trước tôi mua nhiều, trên thị trường bán hai mươi mấy một cân, không có tươi bằng nhà anh."
Bác cả Nhan Quốc Đống: "Đó là đương nhiên, sáng sớm tôi thức dậy kiếm trong ao sen, chính mình ngẫu đường dặm dài, vừa hái là nấu ngay, bên ngoài để qua đêm không thể so được, trong nhà còn một ít, lát nữa về đưa cho chú."
Nhan Quốc Hoa cũng không khách sáo với anh trai: "Vậy nhân phần tình cảm này, tô chỉ thích mỗi món này."
Một bên khác, Nhan Yên múc non nửa chén canh gà cho mình, miến trong canh hút hết nước gà, mùi thịt nồng nặc, ăn một miếng, thật thỏa mãn!
Ăn miến, lại bưng chén lên uống một hớp canh gà, vị tươi xộc thẳng đến lông mày.
Canh gà ngon không ngấy mỡ, khiến Nhan Yên mơ hồ.