Nhan Yên giải thích: "Ngoại trừ cật thỏ, còn có ít cánh vịt, cũng rất ngon. Mặt khác không phải ngày nào cũng có bán cật thỏ, chỉ khi làm đơn đặt trước cho khách trong nhóm, mới có thể làm một ít, nếu như lượng yêu cầu lớn, có thể vào nhóm của tôi, đặt trước ở trong nhóm."
Cật thỏ, chỉ có số ít người muốn mua, phần nhiều thích ăn mấy thứ như đầu thỏ chân thỏ đầu vịt.
Nếu như trong nhóm có người đặt cật thỏ, Nhan Yên sẽ tiện tay làm một ít bán lẻ, nếu như trong nhóm không đơn đặt hàng cật thỏ, cô sẽ không làm xiên cật thỏ.
Đối phương được thêm vào nhóm của Nhan Yên, thỏa hiệp nói: "Được thôi, tôi lấy hết luôn toàn bộ cánh vịt, có phải cật thỏ của cô còn có những món nhúng khác không?"
Nhan Yên gật đầu: "Cật thỏ hơi cay, những thứ này là đồ nhúng rất cay, cay lắm, chắc chắn có thể ăn cay không?"
Đối phương nghiêm mặt: "Chắc chắn có thể ăn, cay hơn nữa, càng cay càng tốt. Ngày hôm qua có một người anh em mua cật thỏ ở chỗ cô, anh Thành của tôi ăn thấy ngon, nên hỏi người anh em đó, ngày hôm nay cố ý lại đây nếm thử."
Nhan Yên nhớ lại hình như là gặp một tên xăm mình, lần đầu tiên tới còn hỏi cô có bao nhiêu cật thỏ, lần thứ hai đã đặt mười mấy xiên.
Động tác cô nhanh nhẹn nắm lấy mấy xiên cật thỏ, nhúng sốt ớt nhiều lần, cho đến khi mỗi viên cật thỏ phủ đầy ớt đỏ hồng.
Sau khi đóng gói cẩn thận cho đối phương, đồ kho của Nhan Yên đã bán hết, chỉ còn dư lại ít bột bánh.
Cuối cùng cũng rảnh rỗi, Nhan Yên lấy điện thoại di động ra kiểm tra thu nhập của hôm nay.
Người đàn ông cầm lấy hộp đóng gói đi thẳng đến khu dùng cơm: "Anh Thành, cật thỏ chỉ còn từng này, tôi đã mua hết toàn bộ đồ không ở chỗ cô gái, cô ấy nói cánh vịt kho cũng khá ngon, tôi mua một ít, cho mọi người nếm thử."
Tống Thành ngửi một cái, rất thơm, cầm lấy một cái cánh vịt đưa vào trong miệng, phần vỏ cánh vịt đã nguội bớt rất dai, nhai vào lại mềm mại, chất thịt bên trong nhẵn nhụi, rất ngon miệng.
Dầu màu hoa hồng phủ lên lớp da cánh vịt tràn ngập vị tê cay, hai loại đan xen nhau ngay đầu lưỡi, cánh vịt không nhỏ, thịt rất nhiều, gặm rất sướng, cắn bỏ phần xương, tủy xưởng nồng nặc lan tràn, thật đáng kinh ngạc!
Tống Thành vừa ăn vừa truyền thụ tâm đắc của mình: "Dùng hàm răng cắn nát xương, tủy xương bên trong quá ngon."
Ăn xong cánh vịt, quay lại xiên cật thỏ đã mong ước từ lâu.
Vẻ ngoài của cật thỏ có hình bầu dục rất giống đậu tằm, bề ngoài trơn trượt, phủ lên nước sốt tràn đầy, màu sắc hấp dẫn.
Cật thỏ vào miệng có vị mặn thơm, bên trong nước sốt ngoại trừ ớt, hình như còn thêm những hương liệu khác, nếm được hương khô của ớt, thơm mà không khô.
Hạt mè với cây thìa là, thơm ngát ngào ngạt, cắn một cái, cật thỏ mềm đến mức suýt chút nữa phọt nước ở trong cổ họng.
Một khi không sơ chế cật thỏ, dễ còn mùi tanh tưởi.
Cật thỏ nhà cô không hề tanh chút nào, rất thơm, hoàn toàn khác với cật thỏ nướng bán bên ngoài, ăn không hề cảm thấy ngán.
Không biết nước sốt nhà cô pha thế nào, vừa vào miệng chỉ còn hương thơm của ớt, không cảm nhận được cái cay nóng rực, càng ăn càng cay, mấy người đằng sau hít hà hít hà, cay đến mức liên tục hà hơi.
Tống Thành đứng lên: "Không được, quá cay, bên kia có bán đồ uống, tôi đi lấy một chai qua."...
Ngày mai là tiết thanh minh, dựa theo thông lệ, Nhan Yên sẽ cùng cha mẹ về quê tổ tiên, tảo mộ.
Năm nay cũng không ngoại lệ, Nhan Yên xin người trong nhóm nghỉ phép một ngày, ngày mai không khai trương.
Nghe cô bảo hôm sau mới về bán, các thục khách trong nhóm dồn dập kêu rên không ngớt.
Nhan đủ mọi màu sắc mời "Bầu trời màu lam" tham gia nhóm trò chuyện.
Nhan đủ mọi màu sắc: 【 Tiết thanh minh về quê tảo mộ, xin nghỉ một ngày, ngày mai tạm không nhận đơn đặt trước, hôm sau nhận đơn. 】
Ahaha: 【 Ông chủ trở về nhanh một chút, nếu không mua được đầu thỏ, bạn gái sẽ chia tay với tôi đó. Oan ức 】
Khoai tây sợi chua cay: 【 Chờ cô trở về, híc híc. 】
Viên Viên đầu thỏ: 【 A, vậy nghĩa là ngày mai không được gặm đầu thỏ ngon lành nữa? Đây thực sự là một câu chuyện bi thương, đi sớm về sớm, trên đường chú ý an toàn. 】
Bầu trời màu lam: 【 Ngày mai không nhận đơn sao? Hôm nay còn chưa ăn đã, bạn nhỏ chú ý an toàn. 】
Tắt điện thoại di động, Nhan Yên tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, cô bị đồng chí Hoàng Tú Lan kéo lên từ trên giường lớn, giống như kéo hành vậy: "Thức dậy, lát nữa lên xe ngủ."
Nhan Yên mở to lim dim mắt buồn ngủ, đánh răng rửa mặt, thay quần áo, tựa ở chỗ ngồi phía sau xe ngủ gật.
Nhan Quốc Hoa luôn luôn thành thục thận trọng, vô cùng cẩn thận, lái xe cực kỳ vững vàng.
Nhan Yên có thể yên tâm ngủ ngon, toàn bộ chỗ ngồi phía sau xe đều bị một mình cô chiếm lấy.
Từ cao tốc tiến vào đường nhỏ, trên đường thỉnh thoảng bị xe chở hàng ép rơi vào ổ gà, chiếc xe lắc lư, cũng không thể đay tỉnh Nhan Yên.
Khi sắp tiến vào thôn trấn, Nhan Yên ngồi ở sau xe nhảy bắn như cá chép, giật mình tỉnh dậy.
Nhan Quốc Hoa hơi giật mình, khóe môi cong lên: "Cuối cùng cũng ngủ đủ rồi à, có phải đã đói bụng rồi không, nhịn một lát nữa, sắp đến nhà bác cả rồi."
Nhan Yên tỉnh không phải vì đói bụng, trước khi lên xe, cô đã ăn một ít lót bụng, cô đột nhiên ngọ nguậy từ trong giấc mộng, là bởi vì lại nghe thấy một âm thanh máy móc lạnh lẽo.
【 Hiện nay đã hoàn thành 40%, cách tiến độ mở khóa còn cần 60%. 】
Lần trước vẫn là tiến độ hoàn thành 35%, sao lại đột nhiên có thêm 5%?
Nhan Yên nghĩ mãi mà không ra, điện thoại di động vang lên tiếng thông báo, cô ấn vào trong nhóm, phát hiện có người chia sẻ một bài đăng ở diễn đàn trường đại học Giang Nam.
Tiêu đề -《 Bạn cùng phòng sau khi chia tay, bạn trai cũ yêu cầu phí chia tay 》
Nhan Yên lướt sơ nội dung một lượt, cau mày, không đành lòng nhìn thẳng.
Nhìn xuống dưới có người đưa tin, mới phát hiện bạn cùng phòng mà chủ topic nói, thế mà cô lại có quen biết!
Hình như là nam nữ nhân vật chính lần trước mua đầu thỏ cho bạn gái mua đầu thỏ, hại bạn gái viêm dạ dày.
Mới xem mấy phút, Hoàng Tú Lan bắt đầu triển khai thần công cằn nhằn của bà: "Trên xe xem điện thoại di động, không tốt cho mắt, con xem con cận bao nhiêu độ, là do chơi điện thoại."
Nhan Yên lập tức đặt điện thoại di động xuống, thành công khiến Hoàng Tú Lan không nhắc nhở cô nữa.
Tới đường lớn trên trấn trước, chọn mua hoa cúc tiền giấy để cúng.
Đúng dịp tiết thanh minh, trên đường phố người đến người đi, xung quanh náo nhiệt ồn ào, chỉ có một bà cũ với bóng lưng cô đơn trước căn nhà cũ kỹ, hòa toàn không ăn hợp với cảnh vật chung quanh.
Bà lão ngồi ghế chéo, cúi đầu ghim hoa giấy, động tác của bà ấy chầm chậm, cánh tay run lẩy bẩy, hoa giấy quấn không tính là đẹp, nhưng buôn bán đắt đến kì lạ.
Nhan Yên nhớ cha mẹ đã nói từng kể về bà cụ này, chồng bà ấy con tham gia kháng chiến hi sinh, con trai bà là một cảnh sát, trong một lần chấp hành nhiệm vụ lừng lẫy hi sinh, đứa cháu trai duy nhất vì cứu một đứa nhỏ rơi xuống nước vào hai năm trước, anh dũng hy sinh.