Uống canh gà xong, lại ăn một miếng thịt gà, trơn mềm, Nhan Yên bình thường thích ăn cay nhiều, cũng thích miến gà thanh đạm.

Ăn sạch miến, uống cạn trong bát canh gà, nghe thấy cha cùng Đại Bá Phụ thảo luận ngẫu mang, nhan yên : khói không thể chờ đợi được nữa gắp đoạn chua cay ngẫu mang đưa vào trong miệng.

Sự cay nóng của ớt khô, cùng với vị ngọt chua của giấm gạo đan xen nhau, củ sen non giòn tan lanh lảnh, chua chua cay cay, cực kỳ kích thích đầu lưỡi.

Canh cá nấu sữa sền sệt, thanh trong nhàn nhạt, đôi khi có hương cá bay tới, như là thỉnh thoảng đang vẫy tay, dẫn dụ thực khách.

Nhan Yên nhịn không được lại múc thêm một chén canh cá cho mình, nước canh trắng sữa thơm ngon ngon miệng, đậu hũ non được hầm thành hình tổ ong, cắn một góc, nhúng vào trong canh, đậu hủ thấm đầy vị tươi của canh cá, bắn nước trong cổ họng.

Cá bò vàng có ít xương, rất ngon, chất thịt mềm mại, hầm lâu cũng không khô, giá trị dinh dưỡng cao.

Người không thích ăn cá không vảy, thấy nó, sẽ nhíu chặt mày lên.

Người thích nó, sẽ coi như trân bảo.

Nhan Yên gắp miếng thịt cá, há miệng ngậm vào, đầu lưỡi dậy lên từng làn sóng tươi ngon của thịt cá, khiến người ta nhớ mãi không quên.

Cơm nước ở nhà bác gái cả, ăn quá ngon, Nhan Yên bới nhiều hơn bình thường một chén cơm.

**

Một ngày trước, Tiểu Cầm đề nghị chia tay với bạn trai.

Từ Phong thấy không giữ lại được, thế nên lấy ra vài tờ đơn.

Lúc nhận được hóa đơn của bạn trai cũ Từ Phong, bảo cô ấy trả tiền lại, Tiểu Cầm lập tức bối rối.

Khi cô ấy với Từ Phong quen nhau, mỗi lần đối phương mời ăn đồ ăn, hoặc là tặng quà vào mấy ngày lễ, Tiểu Cầm cũng sẽ tặng quà đáp lễ gần như tương đương.

Thấy Tiểu Cầm cầm điện thoại di động mặt mày ủ rũ, Linh Linh hỏi: "Tớ nghe người khác nói Từ Phong chi rất nhiều tiền cho cậu, có phải là gã đàn ông thối tha đó lại quấn quít lấy cậu không?"

Tiểu Cầm: "Không phải, anh ta đòi chi phí trong lúc yêu đương, tiền tiêu vặt tháng này của tớ không đủ."

"Cái thằng keo kiệt đó chi tiền cho cậu, cậu còn định móc ra cho gã ta thật?"

Linh Linh nhìn Tiểu Cầm như nhìn một con nai ngáo ngơ, chỉ tiếc mài sắt không nên kim với cô ấy: "Thực sự là quá ngây thơ, không phải cậu có mua quà cho gã ta à, tớ biết có một đôi giày thể thao với cặp kính hàng hiệu, cậu tìm lại ghi chép chuyển khoản đi."

Tiểu Cầm tra tìm tiền trả ghi chép lúc, Linh Linh đọc nhanh như gió xem lướt qua hóa đơn Từ Phong gửi tới, càng xem càng không nói gì, đúng thật rồi.

"Tớ còn tưởng rằng tiêu nhiều tiền của anh ta lắm, đầu thỏ 26 đồng, cây kem đậu xanh một đồng, một tô mì 12 đồng, một ly trà sữa 15 đồng, một cọng dây buộc tóc ba mao, móc khóa 2 đồng... Ha ha ha, đây là tên đàn ông keo kiệt bủn xỉn hiếm có khó tìm nào đây?"

Linh Linh chậc chậc hai tiếng: "Cái gã đàn ông này quá keo kiệt, hôm qua quỳ xuống xin xỏ cậu hoà, thấy cậu quyết tâm chia tay, lập tức lấy ra một tờ hóa đơn, không chịu thiệt thòi chút nào. Cậu quá ngây thơ không chơi lại người ta, tớ đăng vào trong diễn đàn giúp cậu, để mọi người xem xem đây là thằng đàn ông chó má gì?"

Tiểu Cầm rụt rè nói: "Như vậy không hay lắm nhỉ!"

Linh Linh trừng cô ấy: "Cậu thật nhát gan, người ta tuyên truyền khắp nơi rằng đã bỏ ra bao nhiêu tiền cho cậu, cậu bị chụp cái mũ oan là thứ con gái vật chất ăn đồ ăn thức uống của người ta trên đầu, cậu rất hãnh diện sao?"

Tiểu Cầm bị trừng rụt cổ một cái: "Vậy, vậy gửi đi."

Gửi bài đăng xong, cũng đã chỉnh lý ghi chép chuyển khoản của Tiểu Cầm, gửi hóa đơn tổng số tiền cho Từ Phong, cô tiêu tiền cho Từ Phong ròng rã hơn một ngàn đồng!

Vừa vặn lúc này, nhiệt độ bài đăng trên diễn đàn hot lên, những nhân vật bị bạn cùng phòng của chủ topic bới ra là nam nữ nhân vật chính trước đây ăn đầu thỏ bị viêm dạ dày phải công khai xin lỗi, quần chúng hóng chuyện không nghĩ tới nhanh như vậy đã được ăn quả dưa chia tay tiếp theo.

Trong bài đăng, có hai ID tự xưng là bạn của Từ Phong, nhảy nhót tưng bừng, nói xấu Tiểu Cầm là thứ con gái vật chất, thích dẫn dắt dư luận.

Suýt chút nữa đã kéo người qua đường hóng chuyện lọt hố, Linh Linh đúng lúc login vứt ra chứng cứ trả tiền, đồng thời kêu réo bảo Từ Phong mau mau trả tiền lại.

Tình tiết xoay ngược lại này, người qua đường hóng chuyện bày tỏ ngày hôm nay ăn dưa thật là ngon!

Lại nhìn thử, thật hài hước, bản thân bạn trai cũ mặc hàng hiệu, tặng son giả cho bạn gái...

Bún ốc không có ốc: 【 Cái gì mà dây buộc tóc 3 mao một cọng, móc khóa hai đồng, nhất định phải tìm bạn gái cũ trả tiền lại à! Thứ đàn ông keo kiệt gì thế!! Nghèo tới điên rồi sao!!! 】

Đột nhiên giàu đột nhiên đẹp đột nhiên gầy: 【 Gã đàn ông keo kiệt còn bịa đặt nói con gái người ta là đồ vật chất, tôi thấy cậu không phải bạn Từ Phong, là bản thân Từ Phong nhỉ, nhanh trả tiền lại đi! 】

Người khó rời giường: 【 Trả tiền lại đi, đồ bọ hung! 】

Thiếu nam ngây thơ: 【 Tuy rằng ta là con trai, tôi cũng cảm thấy sỉ nhục vì có thứ đồng loại như này. 】. . . . . .

Ăn cơm trưa xong, người một nhà mang theo đồ dùng, lên núi cúng tổ tiên.

Lên núi trong lúc tảo mộ cúng tổ tiên, Nhan Yên phát hiện tiến độ vẫn lục tục tăng lên, lúc thì tăng 1, lúc thì tăng 2, tăng 1, tăng 3...

Ban đầu Nhan Yên vẫn quan sát quy luật tăng lên của chúng, cố gắng tìm ra nguyên do, sau đó thấy nó không có bất kỳ quy luật nào, tạm thời ném ra sau đầu.

Trên đường xuống núi, Nhan Yên dẫn cháu gái nhỏ đi chơi, trong tay hai cô cháu mỗi người một cây gậy gỗ, hai bên đường nhỏ mọc đầy cỏ dại, tất cả đều gặp tai vạ.

Nhan Mạt chỉ vào một chỗ cây cỏ um tùm, hô to: "Cô, cái đó có phải là nấm không!"

Nhan Yên bị cận thị nặng híp mắt nhìn nhìn, không nhìn ra.

Cô theo bản năng lấy điện thoại di động ra, mở ra chụp hình, thu nhỏ ống kính, từng cụm từng cụm nấm màu xám trắng, giống như cây quạt nhỏ, như là nấm sò.

Nhan Yên nói với Nhan Mạt: "Cháu đứng ở đây chờ cô, đừng đi lung tung."

Nhan Mạt ngoan ngoãn gật đầu.

Nhan Yên cầm gậy gỗ trong tay, lay cỏ dại, mở ra một con đường, đi tới trước một cái cây bị đổ, cô bé không nhịn được, kinh ngạc thốt lên: "Trời ơi."

Tống Cẩm đi tới thấy ở đó chỉ có con gái, không thấy Nhan Yên, con gái chỉ vào một chỗ, Tống Cẩm ló đầu nhìn lại, nghe thấy Nhan Yên kinh ngạc thốt lên, vội hỏi: "Nhan Yên, đã xảy ra chuyện gì?"

Nhan Yên: "Chị dâu, chị mau tới đây."

Tống Cẩm ôm con gái đi tới, phía trước nấm mọc um tùm, hai mắt tỏa sáng: "Trời ạ, nhiều vậy, đây là nấm sò nhỉ!"

Nhan Yên không chắc chắn nói: "Hẳn là vậy."

Cô kêu anh họ, bác cả bác gái cùng Nhan Quốc Hoa và Hoàng Tú Lan cùng đi đến, sau khi cánh người lớn giám định xác nhận là nấm sò, các thanh niên vui mừng rạo rực bắt đầu hái cả cụm.

Hoàng Tú Lan tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Nhiều như vậy, phải một hai chục cân!"

Nhan Quốc Hoa nhặt một chiếc lá từ trên mặt đất, bên trong ẩn giấu hơi nước: "Hẳn là tối hôm qua mới vừa có mưa, sáng không có, vận may của các con khá tốt."

Nhan Quốc Đống nói tiếp: "Vẫn là người trẻ tuổi thị lực tốt, vừa nãy lên núi chúng ta cũng không phát hiện."

Nhan Yên cẩn thận từng li từng tí hái một cụm nấm sò, nấm trong tay có hơn nửa cân, cô ngại ngùng nói: "Tiểu Mạt Mạt phát hiện đấy, cháu cũng không thấy rõ xa như vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play