Cha Nhan nấu cơm, Nhan Yên rửa chén, Hoàng Tú Lan lau bàn, quét tước phòng vệ sinh, cả gia đình mỗi người quản lý chức vụ của mình, không có ai chỉ tay năm ngón làm chủ.
Sau khi cha mẹ đi làm, trong lúc chờ rã đông, Nhan Yên cuối cùng cũng rảnh rỗi, lướt lên ghi chép trò chuyện trong nhóm, tìm bài đăng mở ra -
【 Chuyện tôi ăn đầu thỏ kho cay đến mức viêm dạ dày】
Như tiêu đề, trước đó không biết rõ chân tướng mọi chuyện, tạo thành tổn thất cho danh dự của bánh cuộn trái cây Nhan Ký, do đó thanh minh xin lỗi!
Còn về đầu thỏ kho cay khiến tôi bị viêm dạ dày, không phải đến từ Nhan Ký, mà là một quán đầu thỏ khác Vương Ký... ...
Ăn vịt hấp lê giảm bớt áp lực: 【 Thật cặn bã, bán đầu thỏ thiu, lương tâm cả ông ta không đau sao? 】
Oải hương: 【 Người như thế nào còn lương tâm, phải phạt thật nặng, phạt nghiêm vào. 】
QAQ: 【 Cạn lời, lần trước tôi từng mua một lần, hôm sau tiêu chảy cả ngày, tôi sắp chết đến nơi, cũng không dám ham rẻ nữa. 】
Mochi: 【 Còn có lương tâm không? Còn có đạo đức không? Nhìn tuổi tác của ông ta, hẳn là có con trai con gái, lỡ như con gái của ông ăn trúng đồ ăn hỏng ở bên ngoài thì sao, sao ông làm được loại chuyện này? 】
Một cốc nước chanh: 【 Người này tâm tính xấu xa, có lần một sẽ có lần hai, có tin sau khi chỉnh đốn còn có thể tái phạm lần nữa không, sau này mọi người cảnh giác cao độ, tuyệt đối đừng tới quán của ông ta. 】
Con ếch: 【 Người bạn trai này cũng làm người ta hết nói nổi, tham rẻ mua đầu thỏ của Vương Ký, không phải nói là mua ở bánh cuộn trái cây Nhan Ký à, phùng má giả làm người mập, còn không thấy ngại tìm đến chỗ bảo chị chủ Nhan bồi thường tiền thuốc cho cậu ta, tôi hoàn toàn cạn lời. 】
Ăn lòng đỏ trứng vịt muối: 【 Trời ạ, chị chủ bị nói xấu thảm quá! 】
Tôi chỉ là con chuột: 【 Bánh cuộn trái cây Nhan Ký, không phải là bánh cuộn của cảnh sát chìm sao? 】
Món lẩu cô vợ nhỏ: 【 Đừng mà, không dễ gì mới phát hiện ra một quán đầu thỏ rất ngon, còn có thể tự làm bánh cuộn trái cây, ai dám cản trở tôi gặm đầu thỏ sọ, tôi không đội trời chung với gã ta! 】
QAQ trả lời Tôi chỉ là một con chuột: 【 Chính là cô ấy. 】
Tôi chỉ là một con chuột QAQ: 【 Mịa nó, cô gái bán bánh cuộn rán dễ thương như thế, đừng bắt nạt cô ấy! Bạn trai quỷ quái gì vậy, chủ topic mau mau chia tay đi, cô có chia tay hay không, không chia tôi sẽ lái xe cần cẩu suốt đêm tới cẩu cô đi. 】
Bậc thầy đấm củ sen chuyên nghiệp AAAAAA: 【 Nhân phẩm của bạn trai chủ topic không ổn rồi, bạn trai tôi dám kẹt xỉ với tôi, tôi sẽ bảo anh ta cút ngay. 】
Mì lá vừng: 【 Bánh cuộn của cảnh sát chìm? Không hiểu, có ý gì? 】
QAQ trả lời mì lá vừng: 【 Dùng để hình dung tay nghề lật xe của chủ quán. 】
Mì lá vừng trả lời QAQ: 【 Ha ha ha, thật mắc cười, ngày mai ta cũng đi nếm thử. 】. .
Xem sơ qua một lần, Nhan Yên đỡ trán.
Nhan Yên: Sao mấy người cứ tuyên truyền việc này chứ?
Có câu chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Nhan Yên tạo tài khoản mới, vắt hết óc đăng một bình luận dưới bài đăng: 【 Tuy rằng lúc bắt đầu thỉnh thoảng lật xe, trải qua không ngừng cố gắng, tay nghề tráng bánh cuộn của chủ quán này đã thuần thục thu phục lòng người, bánh cuộn tráng không mỏng cũng không dày, tròn vo, tôi từng mua rồi, rất đẹp! 】
Cô đăng bình luận phát, rất nhanh không còn thấy tăm hơi, hoàn toàn không có ai để ý, tất cả mọi người nhiệt liệt thảo luận về vấn đề tình cảm của chủ topic.
Nhan Yên: "..."
Nội dung trong bài đăng, lời xin lỗi thành khẩn, tư duy logic rõ ràng của Tiểu Cầm, trong dăm ba câu đã nói rõ ràng mọi chuyện, cuối cùng kết thúc bằng việc ném tiền bồi thường lên đầu thỏ Vương Ký, cùng với quản lý thị trường của phố ăn vặt tuyên bố thư thông báo yêu cầu đầu thỏ Vương Ký chỉnh đốn.
Chuyện này không có ảnh hưởng quá to lớn với Nhan Yên, cô chấp nhận lời xin lỗi của đối phương.
Mở hàng như thường lệ, ngày hôm nay trên đường phố ăn vặt có thêm vài nhân viên quản lý đeo phù hiệu.
Xảy ra chuyện của Vương Quân, tầng quản lý phố ăn vặt suốt đêm mở họp khẩn cấp, vì không để tình huống như thế xảy ra lần thứ hai, quyết định kiểm tra lâm thời.
Nhan Yên có hàng là bán ngay, chỉ bán đồ kho tươi mới trong ngày, kiểm tra thì cứ kiểm tra, cô không sợ.
Nhan Yên không sợ kiểm tra, chỉ có mấy người chột dạ sợ thôi!
Hôm qua Vương Quân mới bị phạt hai ngàn, bồi thường 500 tiền thuốc, ông ta nghĩ làm sao bù đắp tổn thất, nên thu mua một mẻ hàng đông lạnh không quá tươi, nấu suốt đêm, hôm nay giảm giá thật mạnh, bù lại toàn bộ tổn thất.
Còn chưa dừng xe ăn vặt, nghe nói sắp kiểm tra lâm thời, Vương Quân theo bản năng quay đầu muốn chạy, bị nhân viên quản lý ngăn lại.
Hết cách, Vương Quân không thể làm gì khác là quay đầu trở về, thầm cầu mong may mắn.
Mấy phút sau, nhân viên quản lý không có tới, mà là mấy anh trai vạm vỡ cánh tay xăm hình xăm, thể trạng cao to, trông rất xấu xa, vừa nhìn như là tìm đến kiểm tra.
Thấy các chàng trai đô con hết nhìn đông tới nhìn tây, Vương Quân thầm cầu khẩn trong lòng tuyệt đối đừng đến đây, nhưng hiện thực không như ý người cầu mong.
Đám to con nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên quầy hàng của Vương Quân, đi tới: "Ông chính là cái người bán đầu thỏ, cật thỏ?"
Đầu óc Vương Quân ngơ ngác: "Tôi chỉ bán đầu thỏ, không bán cật! Ơ, người cậu nói là cái người họ Nhan, cô ta bán cật thỏ, quầy hàng của cô ta còn phải vào sâu bên trong nữa, sơn xe màu hồng nhạt, cực kỳ bắt mắt, dễ tìm."
Biết đám người kia muốn kiếm chuyện với Nhan Yên, Vương Quân hận không thể tự mình chỉ đường cho mấy anh trai giang hồ, chỉ lo bọn họ không tìm ra con nhỏ chết tiệt đó.
Nhan Yên vừa tới, dừng xe điện ba bánh lại, lập tức bị mấy người cao to vạm vỡ vây nhốt.
Giọng đối phương ồm ồm nói: "Chỗ cô bán cật thỏ?"
Nhan Yên sửng sốt một lúc: "Đúng vậy, có chuyện gì không?"
Học sinh bên cạnh thậm chí đã cầm điện thoại di động, chuẩn bị báo cảnh sát, một giây sau nghe thấy một tiếng nói ồm ồm: "Các người tránh ra, đừng dọa đến người ta."
Người đàn ông cao to cầm đầu cười híp mắt: "Còn bao nhiêu cật thỏ eo, tôi thầu."
Các học sinh đang xếp hàng: "???"
Vương Quân: "???"
Tình huống gì thế?
Nhan Yên hắng giọng một cái, cao giọng: "Không thể chen ngang, mời các anh đến đằng sau xếp hàng, nếu như bán hết đồ kho, tôi sẽ đúng lúc thông báo mọi người."
Người đàn ông tiện tay chỉ một người đi xếp hàng, bản thân thì tới sau khu ăn cơm ngồi chờ.
Nhan Yên thỉnh thoảng nhắc nhở các thực khách xếp hàng: "Bán hết đầu thỏ kho cay, quý khách tới vì mua đầu thỏ có thể không cần xếp hàng nữa."
"Đầu vịt và cổ vịt kho cay bán hết rồi."
"Chân thỏ với xiên que đã hết."
Theo từng tiếng thông báo của Nhan Yên, câu đàn em xếp hàng đằng sau lau một vệt mồ hôi.
Không dễ gì mới tới mình, anh ta không thể chờ được nữa hỏi: "Còn có bao nhiêu cật thỏ?"
Nhan Yên đếm đếm: "Còn 11 xiên, anh muốn bao nhiêu?"
Đối phương kinh ngạc thốt lên: "Có tí xíu thế. Mười xiên đâu có đủ ăn!"