Nhan Quốc Hoa kinh ngạc: “Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à? Bình thường không phải con đều ngủ tới khi mặt trời qua sào luôn sao?”

Nhan Yên mặt tỉnh bơ nói dối: “Không phải do thấy ba mỗi ngày đi làm về còn phải mua đồ ăn nấu cơm cực khổ quá sao, con thương ba cho nên thành chân chạy vặt phụ xách đồ nè!”

Nhan Quốc Hoa: “Được, vậy con đi với ba ra chợ mua đồ ăn.”

Hôm nay là thứ bảy, người đi chợ rất nhiều.

Từ khi suýt bị hố lần trước, giờ mỗi khi đi chợ, Nhan Quốc Hoa đều nhìn chằm chằm tay của người bán, không có khắc nào rời mắt đi.

Nhan Quốc Hoa lựa đậu hà lan, cứ lựa những quả đậu căng tròn mà nhặt lấy, Nhan Yên cũng lựa vài cái, sau đó mất kiên nhẫn ngồi bên cạnh ba chơi mà thôi.

Tuy nói là chơi, nhưng cô vẫn nhìn quanh bốn phía, rồi quyết định đi tới khu vực bán đồ đông lạnh.

Khu vực bán đồ đông lạnh không đông đúc như khu bán thịt và rau quả, bên ngoài xếp đầy mấy cái tủ đông lớn. Ông chủ xách cái ghế nhỏ ngồi nói chuyện với người ở sau cửa.

Nhác thấy có người đứng trước tủ đông, ông chủ lười biếng nói: “Trên đó đều có dán sẵn giá cả, thích gì thì cứ lựa.”

Nhan Yên nhìn lướt qua tất cả bảng tên, cuối cùng mới nhìn tới bảng tên ghi "đầu thỏ" ở một góc khuất trong tủ.

600 tệ một hộp, tổng cộng 80 cái đầu thỏ.

Nhan Yên cầm điện thoại mở máy tính lên tính toán, vị chi 7 tệ rưỡi một cái đầu thỏ.

Mắc quá!

Hơn nữa còn là giá bán sỉ. Nhan Yên do dự, tính đi sang mấy tiệm khác xem thử giá cả thế nào.

Thấy cô định đi, ông chủ vội gọi lại: “Muốn mua đầu thỏ à? Lấy một hộp thì tôi sẽ để giá ưu đãi cho cô.”

Nhan Yên đáp: “Tôi không lấy hết được một hộp, chỉ lấy mười cái thôi, có thể giảm giá không?”

Ông chủ hơi ngập ngừng: “Mười cái cũng được, tôi sẽ xé lẻ cho cô, bây giờ cái gì cũng tăng giá, đầu thỏ cũng thế. Thực sự không thể giảm quá nhiều cho cô, nhiều nhất chỉ giảm được 2 đồng một cái.”

“Đầu thỏ tiệm tôi bán là chất lượng tốt nhất chợ này rồi, nếu cô không tin cứ đi xem thử, nếu không tốt thì quay lại đây cũng được.”

Nhan Yên cũng có ý định này, dù sao nhìn thêm vài tiệm cũng không thiệt.

Cô lại đi tới hai tiệm xem thử, phát hiện đúng thật là chất lượng đầu thỏ ở tiệm đầu tiên là tốt nhất, đầu cũng to, thế là quay lại tìm ông chủ mua mười cái.

Ông chủ cũng không chê cô mua ít, lại giới thiệu thêm vài mặt hàng khác, hỏi cô có muốn mua không.

Nhan Yên nhìn lướt một vòng rồi lại mua thêm mười cái đùi thỏ.

Đùi thỏ nhiều thịt vậy mà lại rẻ hơn đầu thỏ, cuối cùng Nhan Yên còn trả giá được 7 tệ một cái.

Mua xong đầu thỏ và đùi thỏ, Nhan Yên bỏ ra tổng cộng 143 tệ, tiền mồ hôi nước mắt cô bán bánh cuộn mấy ngày hôm nay còn chưa đủ, bản thân cô phải bù thêm vào.

Trả tiền xong, chủ quán cười tủm tỉm đưa cho cô một tấm danh thiếp, nói rằng sau này có cần thì chỉ cần gọi, nhà họ sẽ giao hàng tới tận cửa.

Nhan Yên hỏi dò: “Nếu như mua ít cũng giao à?”

Ông chủ trả lời: “Giao chứ, trong vòng hai cây số đổ lại, dù chỉ mua một cái đầu thỏ cũng sẽ giao. Thời buổi giờ buôn bán khó khăn mà, không có cách nào cả, chỉ để kiếm miếng ăn thôi!”

Nhan Yên nhận danh thiếp, xách túi quay về tìm ba.

Nửa ngày rồi mà Nhan Quốc Hoa vẫn còn ngồi lựa đậu, chỉ mới lựa được nửa túi.

Nhan Yên lắc lắc túi nhựa trong tay: “Ba à, ba coi con mua cái gì nè?”

Nhan Quốc Hoa nhìn thấy túi hàng trên tay cô là hàng đông lạnh, bèn hỏi: “Đỏ đỏ, đây là thứ đồ chơi gì vậy?”

Nhan Yên giống như hiến vật quý, đáp: “Đầu thỏ với đùi thỏ.”

Nhan Quốc Hoa phì cười: “Con mèo ham ăn, muốn ăn món kho hả?”

Sau khi mua xong, Nhan Quốc Hoa dắt Nhan Yên tới mấy tiệm tạp hóa dạo quanh, vừa đi vừa nói:

“Ớt khô của tiệm này thơm nhất, tiêu của tiệm kia nồng nhất. Còn cái tiệm nằm tuốt ở trong thì hoa hồi và những gia vị khác rất tốt.”

Mua xong gia vị cho món kho, hai cha con đón xe buýt về cư xá.

Nhìn thấy đầu thỏ, còn bị cặp mắt thỏ chết không nhắm mắt kia nhìn chằm chằm, Hoàng Tú Lan vô thức nhíu mày: “Thật đáng sợ, để nó xa ra chút đi, đừng để mẹ thấy.”

Lúc này, Hoàng Tú Lan vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Hoàng Tú Lan xoay người lấy đậu hà lan ra phòng khách, vừa xem TV vừa tách đậu.

Nhan Yên cũng tới phụ, hai người đã rất nhanh tách hết mớ đậu hà lan. Cô mang rổ đậu vào trong bếp. Nhan Quốc Hoa cũng vừa băm xong thịt với ớt xanh.

Nhan Yên thấy không còn việc gì của mình nữa, bèn để đầu thỏ và đùi thỏ vào thau nước ngâm 30 phút để tan đá.

Mỗi dịp lễ tết, Nhan Yên rất hay phụ giúp ba mình cho nên tay nghề bếp núc của cô rất tốt, nếu không thì cô đã không đi làm cháu ngoan toàn thời gian của ông ngoại rồi.

Sau khi Nhan Yên nghỉ làm ở nhà bà ngoại, công ty giới thiệu việc làm đã giới thiệu một bảo mẫu tới, bây giờ hai bên còn đang trong quá trình làm quen.

Ăn cơm trưa xong thì đầu thỏ đùi thỏ đã nổi lên trong đống máu loãng, Nhan Yên tìm cái nhíp và bàn chải các thứ, chải sạch răng và lỗ tai cho đầu thỏ, còn tiện tay nhổ luôn mấy mảng lông tơ còn sót lại.

Xử lý mười cái đầu thỏ phải xử lý gần hai mươi phút, sau đó Nhan Yên mới chần đầu và đùi thỏ.

Bỏ nước lạnh vào nồi, đập thêm hai nhánh gừng, một bó hành, thêm chút rượu vàng rồi mới cho đầu thỏ vào, vừa ra bọt dơ là phải vớt ra ngay.

Đùi thỏ cũng làm giống như vậy, đây là công đoạn không thể thiếu, có thể loại bỏ hết những máu dơ còn bên trong thịt, nếu không thịt sẽ rất tanh.

Chần xong rồi để ráo nước, trong lúc đó Nhan Yên chuẩn bị nước kho.

Trong tủ lạnh nhà cô có sẵn nước kho cũ, không cần phải nấu nước mới, Nhan Yên để ta nước kho, rồi bỏ thêm gia vị để vị đậm đà hơn là được.

Thịt đùi thỏ khá dày, cần phải khứa hai đường để nước kho có thể thấm vào bên trong thịt.

Đầu thỏ lâu chín, phải bỏ vào trong nước kho hầm lửa nhỏ khoảng mười lăm phút, sau đó mới cho đùi thỏ vào, nấu tiếp khoảng hai mươi phút nữa.

Nhan Yên chọt đũa vào, xác nhận thịt đã chín rồi mới tắt lửa. vớt đầu và đùi thỏ ra bỏ vào trong dầu ớt để ngâm.

Còn nước kho dư lại đợi nguội rồi sẽ cất vào tủ đông để bảo quản.

Tới giờ cơm tối, đầu thỏ và đùi thỏ cũng đã ngâm đủ, vừa đúng lúc dọn lên.

Bởi vì nguyên liệu nấu ăn quá mắc, biết cô định mang cái này đi bán, Nhan Quốc Hoa và Hoàng Tú Lan không nỡ ăn, chỉ lấy một cái đùi thỏ xé thịt ra bưng lên bàn.

Dù không nỡ ăn, nhưng Nhan Yên muốn đem ra bán cũng phải tự mình nếm thử, để xem có ngon hay không mới bán được.

Cô cầm cái đầu thỏ nhỏ nhất lên, nhìn trái nhìn phải không biết nên cắn từ đâu.

Thế là cô xé một phần thịt bên má thỏ bỏ vào miệng. Mùi thơm của dầu ớt thoang thoảng, ngay sau đó là cảm giác tê tê khắp khoang miệng, chất thịt mềm mại mang theo chút ngòn ngọt, làm dịu bớt vị cay nồng của ớt khô.

Nhan Quốc Hoa hỏi: “Ngon không? Có thể mang đi bán không?”

Nhan Yên đưa đầu thỏ cho ông: “Rất mềm, nhưng mà thịt ít quá, chỉ có thịt hai bên má thôi.”

Cô lấy tay tách thịt ra sạch sẽ, Nhan Quốc Hoa đưa cho vợ mình nếm thử, nhưng Hoàng Tú Lan nhớ tới cặp mắt tới chết cũng không nhắm lại của mấy con thỏ, vội vàng từ chối:

“Tôi không ăn đâu.”

Nhan Quốc Hoa đành phải tự mình ăn, đưa miệng tới cái má còn lại cắn nhẹ một cái, thịt đầy miệng, ông giơ ngón cái lên khen ngợi:

“Giống y như bán ngoài tiệm.”

Nhan Yên thích ăn đùi thỏ hơn là đầu thỏ.

Mặc dù thịt đùi hơi dai hơn so với thịt trên đầu, nhưng cũng rất ngon mà, lại còn không phiền phức như đầu thỏ, thịt đã ít còn phải chải răng, nhổ lông, lau tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play