Trong video bên này, có tiếng cửa phòng bị người ta đẩy ra, ngay sau đó truyền đến giọng nói của Nhan Quốc Hoa: "Yên Yên, ngày mai muốn ăn gà rán ở đâu?"
Nhan Yên quay đầu, lộ ra điện thoại có hình ảnh video được cô đặt trên ly nước, Nhan Quốc Hoa chào hỏi anh trai chị dâu, cô tự giác nhường ghế.
Nghe hai bên nói chuyện phiếm về việc nhà, Nhan Yên ngáp một cái, đẩy cửa phòng ra, đi tới phòng khách cùng xem phim với mẹ Hoàng Tú Lan.
Sau một lát, Nhan Quốc Hoa đi ra khỏi phòng cô, vô cùng thần bí nói: "Ngày mai làm gà rán cho con ăn."
Nghe được ăn ngon, con mắt Nhan Yên sáng lên: "Muốn thêm cay!"
Hoàng Tú Lan: "Tôi ăn một phần sốt tiêu, một phần sốt cay."
Nhan Quốc Hoa cười híp mắt gật đầu: "Được, hai tổ tông, ngày mai chuẩn bị cho hai người."
Chủ nhật, Nhan Yên ăn sáng xong, đến cửa tiệm nhận hàng.
Thấy Trần Chí Bằng xách hai túi lớn trong tay, Nhan Yên vội vàng chạy tới đỡ giúp: "Thật nặng."
Trần Chí Bằng cười đến độ mặt mày hồng hào: "Có nặng hơn nữa tôi cũng có thể giao hàng tận cửa cho cô, càng nặng tôi càng vui."
Nói xong, hai người đối diện nở nụ cười.
Kiểm kê hàng đông lạnh xong, Nhan Yên vẫn như thường ngày phân loại đồ đặt vào trong thùng ngâm inox.
Mười một giờ rưỡi, chị gái giúp việc mà cô tìm trong nhóm chung của khu dân cư đúng giờ lại đây.
Trừ chị Hứa Ninh từng liên lạc mấy lần với Nhan Yên, ngoài ra còn có một chị gái mới tới, tên Tôn Dao.
Hứa Ninh đã làm việc mấy ngày, xem như đã thành thạo, để chị gái mới tới này cho chị ấy, cũng không thể làm không công, Nhan Yên đưa nhiều hơn 20 đồng, bốn tiếng 120 đồng, chị Hứa Ninh là đội trưởng của nhóm hai người.
Buổi trưa, Nhan Quốc Hoa đưa cơm cho Nhan Yên.
Trong hộp cơm giữ ấm, hai món ăn một món canh, còn gói một phần gà rán cho cô, bên trên rắc bột ớt đỏ hồng, vừa nhìn đã thấy thèm.
Ngoại trừ Nhan Yên, hai chị gái giúp việc cũng có phần.
Trước khi đám người Hứa Ninh tới làm việc, đã cố ý ở nhà ăn cơm trưa, hơn nữa trước nhận công việc, cũng nói không bao ăn, nhưng hộp gà rán này không tính là bữa trưa, theo cách nói của Nhan Yên, chính là một vài món ăn vặt.
Sau khi thấy Hứa Ninh nhận lấy, chị gái khác cũng cười cảm ơn, nhận lấy.
Mọi người đều là người chung một khu dân cư, trên đường tới, nghe Hứa Ninh nói chủ quán đồ kho mà cô ấy làm việc cho là một cô gái trẻ, con người rất tốt, chỉ cần không lười biếng dùng mánh lới, có thể nhân lúc con cái đi học, ở bên ngoài làm việc kiếm chút tiền.
Bây giờ tiền không dễ kiếm, đàn ông trong nhà ở bên ngoài làm việc mệt gần chết, cũng mới đủ chi cho một đại gia đình, còn có chi phí vay xe, học phí của con, tiền tiêu vặt đè trên đầu thở không nổi.
Bên ngoài khó tìm việc làm, đãi ngộ ở nơi này của Nhan Yên rất tốt, lương của quán trà sữa cửa hàng thức ăn nhanh chỉ mới mười mấy đồng tiền, ở chỗ cô 25 đồng một giờ, tuy nói mệt một chút, thế nhưng có đầy đủ thời gian đón con tan học, về nhà nấu cơm.
Nhan Yên muốn tìm một người giúp việc khác, một khi tin tức được phát tán ra, lập tức bị bảy, tám người trong nhóm tranh đoạt.
Tôn Dao cướp được phần công việc này từ trong bảy, tám bảo mẫu, vô cùng quý trọng.
Chị A Hân đến muộn một bước không thể giành được, bèn thêm phương thức liên lạc với Nhan Yên, bảo nếu cô lại cần người giúp việc nữa, thì nhớ thông báo ngay.
Công việc của các cô quả thật là một cái bánh bao, lỡ như không làm được, lập tức có người hớt tay trên, quý hiếm cực kì.
Sảnh lớn, bánh cuộn trái cây Nhan Ký.
Nhan Yên đang ăn cơm trưa của cô, thịt băm xào đậu đũa, đậu đũa chua chua cay cay, ăn kèm với cơm.
Rau muống xào tỏi, vị trong veo, ăn để giảm bớt vị cay nồng trong cổ họng, Nhan Yên bới ra một chén cơm tẻ, múc một muỗng cơm kèm thịt băm xào đậu đũa chua cay.
Ăn ngon thì ngon, nhưng quá tốn cơm rồi.
Ăn cơm xong, Nhan Yên nâng chén đựng canh ùng ục ùng ục, canh xương sườn hầm bắp, trong veo lại tẩm bổ, uống thế nào cũng không đủ.
Gà rán ngon lành nhất, đương nhiên phải chừa lại đến cuối cùng rồi!
Hai vị gà rán, một loại là gà rán vị sốt tiêu, một loại là gà rán sốt ớt.
Nhan yên gắp gà rán sốt tiêu bỏ vào miệng trước, răng khẽ kéo thịt ra, dính liền với da gà mỏng mà xốp giòn, một miếng thịt được kéo hòa lẫn vào nhau.
Lớp bột rất xốp, da gà bỏ vào dầu sôi bốc ra lớp dầu mỡ dư thừa, nhai nhai, trong vắt, như là cơm cháu, thơm mà không ngấy, đúng lúc đầu lưỡi dậy lên vị cay tê, cảm giác như là điện giật, dư vị mang đến mùi thơm ngát của sốt tiêu.
Ăn một miếng xong, chóp mũi Nhan Yên lấm tấm mồ hôi.
Nhan Quốc Hoa hỏi: "Có giống vị KFC không?"
Nhan Yên mút ngón tay: "Có, còn ngon hơn KFC, chỉ là quá tê."
Lại nếm một miếng gà rán thơm cay, ngoài giòn trong mềm, bên trong thịt gà mọng nước, Nhan Yên vừa gặm, vừa rầm rì: "Thơm quá, ăn thật ngon."
Nhan Quốc Hoa chống nạnh: "Đương nhiên rồi, cũng không xem là ai làm."
Nhan Yên vô cùng khen ngợi: "Ba thật là lợi hại, lại đẹp trai, ai gả cho ba, đời này hưởng phúc không hết."
Khóe miệng Nhan Quốc Hoa vểnh lên trời cao: "Con gái ba cũng không kém cạnh, dung mạo xinh đẹp biết làm lụng, sau này không biết thằng nhãi nào chiếm hời."
Nhan Yên tự động loại bỏ câu nói ấy đi, yêu đương chỉ có thể lãng phí thời gian, kiếm tiền quan trọng nhất!
Cơm nước xong xuôi, Nhan Yên rửa sạch cơm hộp, cho Nhan Quốc Hoa mang về nhà.
Nhan Quốc Hoa thấy nơi này không cần ông nữa, xách hộp cơm rời đi, đắc ý ngâm nga làn điệu không biết tên, ông vẫn chờ về nhà ăn cơm trưa đây!
Vì dễ dàng xử lý ruột heo hơn, Nhan Yên cố ý mua dụng cụ, cô ném hộp giấy lên bậc thang, có cụ ông lái xe ba bánh tới thu phế liệu lại đây hỏi, có bán vỏ giấy không?
Nhan Yên lắc đầu: "Không bán."
Trong mắt cụ ông lộ ra vẻ thất vọng, một giây sau nghe thấy Nhan Yên nói: "Nếu ông muốn, cháu tặng cho ông."
Con mắt của đối phương vẩn đục, nhưng trong nháy mắt con ngươi sáng lên, cẩn thận từng li từng tí một xác nhận lại: "Tặng cho ông?"
Sau khi thấy Nhan Yên gật đầu, trên mặt cụ ông tràn đầy ý cười: "Cám ơn cháu."
"Không có chi." Vài cái hộp giấy bỏ đi mà thôi, lại có thể khiến người ta lộ ra nụ cười như thế, Nhan Yên cũng bị nụ cười ấy cảm hoá.
Lại có chút ảo não, lúc trước mua máy hút khói với đồ làm bếp vứt bỏ nhiều hộp giấy lắm, những hộp giấy này ban đầu đều vứt thùng rác, sớm biết vậy thì tích góp để dành rồi.
Cụ ông ra sức đạp xe ba bánh, vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, đống đồ lộn xộn phía sau chất cao, dùng dây thừng cố định lại, di chuyển chậm như ốc sên, đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Keng.
【 Tiến độ hiện nay là 90%, cách lúc hệ thống mở khóa, còn thiếu 10% tiến độ. 】
Nhan Yên: "..."
Ngày hôm nay chỉ là doanh thu của đơn đặt trước, tổng cộng 2871 đồng, trong đó lượng tiêu thụ của ruột heo cũng không tệ lắm, lượng đặt trước khoảng chừng hai cân.
Ngày hôm qua hai cân ruột heo tươi, kho ra chưa tới sáu lạng, hôm nay Nhan Yên muốn năm cân ruột ho tươi, nhiệm vụ sơ chế ruột heo gian khổ, do Nhan Yên và Hứa Ninh hoàn thành.
Ruột ho rất hôi, dùng bột mì với rượu vàng xoa rửa, trong quá trình lộn ruột heo, nặn ngoài thành ruột chảy ra chất dịch trơn bóng nhơn nhớt, đầy rẫy dầu mỡ và vết bẩn, Nhan Yên mở máy hút khỏi, toàn bộ nhà bếp vẫn tràn ngập mùi hương khó mà diễn tả bằng lời.
Nhan Yên và Hứa Ninh đã trải qua rất nhiều lần, có thể chịu đựng được, mặt khác chị Tôn Dao không chịu nổi, bèn đeo khẩu trang hai lớp cho mình, chặn đi mùi hôi khó ngửi ấy.