Tống Thành trợn mắt nhìn anh ta: "Nói nhăng nói cuội gì đó, một cô gái như cô ấy không khác em gái tôi là mấy. Nếu như em gái tôi vẫn còn sống, có lẽ cũng giống cô ấy."
Tống Thành có một em gái, Lam Thiên biết.
Vô ý đâm vào tim người ta, anh ta lập tức thu hồi vẻ cợt nhả: "Anh Thành, anh xem bình thường tôi thích nói hưu nói vượn, đừng để trong lòng."
Tống Thành: "Nếu tôi để trong lòng thật, cậu còn có thể toàn thây đứng ở đây à?
Lam Thiên: "Ai nha, anh đừng làm tôi sợ, người ta hơi sợ đó."
Tống Thành run rẩy nổi hết da gà: "Đưa đồ cho tôi, còn cậu có thể đi rồi."
Lam Thiên: "Đừng mả, anh Thành, tôi chờ nấm sò rất lâu đó, tới một miếng tôi cũng chưa ăn nữa!"
Tống Thành đi mất cũng không quay đầu lại. ...
Sau khi kết thúc kinh doanh, Nhan Yên dùng máy tính trên điện thoại tính tổng doanh thu hôm nay, tổng cộng 3650. 9 đồng.
Nhan Quốc Hoa cầm khăn lau lau chùi quầy pha chế sạch sẽ, vừa ngước mắt, thì thấy con gái mình cười híp mắt, cười đến độ thấy răng không gặp mắt: "Nhỏ tham tiền."
Nhan Yên vô cùng thần bí nói: "Biết tổng doanh thu ngày hôm nay của con bao nhiêu không?"
Lúc này, Nhan Quốc Hoa vẫn không quá để tâm, lúc trước bọn họ cũng chưa từng hỏi Nhan Yên lời bao nhiêu, chỉ biết là mỗi ngày mở hàng toàn bộ món kho đều bán sạch, nghĩ hẳn là kiếm được chút đỉnh.
Nhan Yên giơ bốn đầu ngón tay, Nhan Quốc Hoa không phản đối: "400 à!"
Nói xong, ông cảm thấy không đúng lắm, ngày hôm nay nhiều đồ kho như vậy làm sao có thể chỉ bán được 400?
Nghĩ đến khả năng nào đó, Nhan Quốc Hoa hoảng sợ, cà lăm nói: "4,4000?"
Nhan Yên gật đầu: "Tổng cộng 4089. 5 đồng."
Nhan Quốc Hoa chấn động chớp mắt.
Ông đi làm từ sáng sớm tám giờ đến chiều bốn giờ, mỗi ngày cần cù siêng năng thật thà làm việc, lương một tháng cũng mới hơn 5000 đồng, thêm vào cuối năm chia hoa hồng, một tháng cũng chỉ hơn sáu ngàn, doanh thu một ngày bán ở cửa tiệm của Nhan Yên, gần đuổi kịp lương một tháng của ông!
Nghĩ lại lại nghĩ đến, doanh thủ trong cửa tiệm của cô còn phải trích ra cho tiền thuê nhà, phí tổn, nhân công, mỗi ngày tổng kết lợi nhuận có thể được một nửa cũng không tệ rồi.
Ai nói bày sạp không có tiền đồ, cô con gái này không chỉ tự mình mở tiệm, tự làm chủ, một tháng kiếm được hơn vạn, không hề kém hơn đi làm công.
Doanh thu trong cửa hàng vẫn tính là ổn định, sau đó Nhan Yên dự định tìm một người ở trong khu dân cư chuyên xử lý hàng đông lạnh.
Ánh sáng thắng lợi ngay trước mắt, Hoàng Tú Lan cuối cùng cũng đợi được đến lúc tự do: "Sau này cũng không cần dằn vặt mẹ nữa! Buổi trưa có thể ăn thức ăn ngoài yêu dấu rồi, sau này trưa nào cũng gọi thức ăn ngoài ở đơn vị, gọi mỗi ngày."
Nhan Yên: "..."
Nhan Quốc Hoa: "..."
Nhan Yên: "Mẹ yêu quý, không phải mẹ nói muốn giảm cân sao?"
Hoàng Tú Lan: "Càng giảm càng mập, mẹ quyết định tạm thời hòa giải với sẹo lồi trên eo, chờ mẹ hồi phục trạng thái, tiếp tục giảm cân."
Nhan Yên mà cha liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng vui vẻ.
Dọn dẹp quầy pha chế sạch sẽ rồi, khóa xe điện ba bánh lại. Nhan yên và người nhà đi xe buýt về nhà.
Xuống trạm xe, đi qua ngã tư đường, Nhan Yên liếc thấy một bà lão đang run lẩy bẩy, lập tức buông bàn tay đang kéo Hoàng Tú Lan.
"Bà ơi, cháu đỡ bà qua đường nhé." Nhan Yên hết sức nhiệt tình, hiếm khi cô gặp được chuyện người tốt việc tốt, 5 điểm tiến độ còn không phải nằm trong tay sao.
Đỡ bà lão đi qua rồi, chờ một lát, cũng không thấy tin nhắn tiến độ tăng lên.
Lúc Hoàng Tú Lan và Nhan Quốc Hoa lại đây, thỉ hỏi: "Tự nhiên đứng ở ngã tư đờ ra làm gì, đi mau."
Nhan Yên nhìn chằm chằm khung thoại trong suốt trước mặt, ở trong mắt Hoàng Tú Lan, thì cho rằng cô đang ngẩn người thất thần.
Trở lại phòng của mình, Nhan Yên ngay lập tức kiểm tra tin nhắn của nhóm 1 và nhóm 2.
Vừa nãy đi xe buýt, điện thoại kêu vang liên hồi.
Mở ra quần tin tức, 1 quần tin tức mới 99+.
Nhóm 2 có 99+ tin nhắn mới.
Dựa theo quán tính, Nhan Yên mở nhóm 1 trước, lướt từ sau về trước-
Ahaha: 【 Cuối cùng cũng mua được nấm sò, bạn gái rất thích, ăn nấm xong, tâm trạng sung sướng, trạng thái tốt hơn rất nhiều. 】
Viên Viên đầu thỏ: 【 Ăn được nấm sò và ruột heo kho rồi, nấm sò tươi ngon hơn nấm lần trước mua ở chợ nhiều. thật sự rất tươi cực kỳ tươi. Ruột heo cũng khá ngon, đương nhiên vẫn là đầu thỏ của tôi thơm nhất! 】
Một bé Nam Nam: 【 Ruột heo kho thật sự rất thơm, được sơ chế vô cùng sạch sẽ, không hề có mùi lạ, lớp vỏ mỏng, ăn không ngấy, mềm dẻo, hơi dai nhỉ, giờ hơi không muốn nói chuyện với những người chưa từng ăn thịt heo kho rồi. 】
Khoai tây sợi chua cay: 【 Hu hu, không giành được ruột heo kho, với lại nấm sò tươi lắm hả, bán lại hồi nào vậy? @ Nhan đủ mọi màu sắc】
Thủy thủ mặt trăng: 【 Được ăn nấm sò nhung nhớ đã lâu rồi, các chị em quả nhiên không lừa người, quả thật rất tươi. 】
Tiểu Vũ đi dạo: 【 Đã nói không có lừa người mà, nấm sò thật sự rất tươi, lần này hoàn toàn giống với vị lần đầu ăn, quả nhiên sinh trưởng ở trong núi hấp thụ mưa tự nhiên đúng là khác biệt. @Nhan đủ mọi màu sắc, lần sau lúc nào nám nấm sò, có thể đặt trước không? 】
Thích gặm nhấm áp lực: 【 Quá nhiều người, không mua được nấm sò, hu hu hu, nước Tây Hồ, chính là nước mắt của tôi... 】
Một bé Nam Nam: 【 Ruột heo không đủ ăn, trái tim tôi, hoàn toàn bị cô bắt sống rồi, ngày mai còn bán không? Có thể đặt trước không? @ Nhan đủ mọi màu sắc 】
Cái người tên một con Nam Nam này, không phải là ÚC Nam Tri đấy chứ!
Lại nhớ khi Úc Nam Tri đứng trước mặt cô, cao hơn cô nửa cái đầu, chiều cao gần 176, đây gọi là một bé á?
Nhan đủ mọi màu sắc: 【@ Tất cả mọi người, ruột heo có thể đặt trước. Hiện nay nấm sò chưa thể đặt trước được, bởi vì mô phỏng môi trường tự nhiên sinh trưởng, chỉ có nhìn thời tiết để trồng, nếu như ngày đó có hàng, sẽ thông báo với mọi người trong nhóm thật sớm. 】
Thấy tin nhắn mọi người phản hồi, ruột heo và nấm sò cũng không tệ lắm.
Sau đó, Nhan Yên gọi video cho bác cả Nhan Quốc Đống, nói tin tức tốt cho ông ấy biết.
Biết nấm mình trồng được rất nhiều người yêu thích, Nhan Quốc Đống cười to sang sãng, ngay sau đó khó mà tin nổi hỏi: "Chừng mười cân, trong một ngày bán hết rồi?"
Nhan Yên đáp lại: "Đúng vậy, không đủ bán, đều giục hỏi cháu lúc nào bán lại, cháu cảm thấy bác có thể vừa làm chủ nuôi trứng gà, vừa kiêm nuôi trồng nấm. Về mặt giá cả, bởi vì công trồng trọt khá phiền phức, cứ thu theo giá thị trường."
Bác gái cả ở bên cạnh lập tức nghiêm mặt: "Bàn chuyện tiền bạc với bác cả cháu rất tổn thương tình cảm, người một nhà không không cần khách sáo với nhau..."
"Nói chuyện tình cảm tổn thương tiền bạc." Nhan Yên ngắt lời bác gái cả: "Lại nói, sau này cháu còn cần phiền hai bác trồng nấm và măng chuyển đến thành phố giúp cháu, trồng nấm không tốn thời gian, đào măng không tốn công sức sao, cả phí vận chuyển có phải cũng tốn tiền không?
Nhan Quốc Đống: "Cứ làm như Yên Yên nói, theo giá thị trường thì nấm với măng của chúng ta có giá hơn một đồng, có phải hơi mắc không, trong thôn chúng ta hộ trồng nấm bán sỉ một cân mới hơn 1 đồng, giá thị trường tới tận bốn, năm đồng đấy!"
Nhan Yên: "Vì thế, bác để cháu trả tiền vận chuyển đi."
Bác gái cả: "Phí vận chuyển không đáng mấy đồng, trong nhà sẵn có trứng gà, lượm mười quà biếu tặng, bác lái xe chở hàng lúc an đầu còn không chịu nhận, khuyên can đủ đường mới bằng lòng nhận lấy."
Nhan Yên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu: "Bác lái xe rất tốt, cũng tỉ mỉ, nhất định phải cân lại bằng cân điện tử cho cháu."