Mất bao công sức mới dỗ được Trì Nghiêu bình tĩnh lại, Cảnh Hi thì sắp kiệt sức đến nơi.

Không ngờ bị tin tức tố của Alpha tấn công trực tiếp lại đau đớn đến thế.

"Hi Hi, có phải rất đau không?" Trì Nghiêu nhẹ nhàng sờ lên vết máu trên tuyến thể của cậu.

Vết thương đã lành lại, chỉ còn một vòng răng hằn và vết máu, nhìn qua đã thấy rất đau.

Sợ Trì Nghiêu lại nổi điên vì mùi máu tanh, Cảnh Hi tiện tay lấy miếng bông cồn lau đi.

"Đau lòng em à?"

Trì Nghiêu gật đầu.

Cảnh Hi: "Vậy để em cắn lại đi."

Trì Nghiêu: "... Em nhắm vào tuyến thể của anh từ lâu rồi phải không?"

Cảnh Hi bật cười: "Dù sao em cũng là Alpha mà."

Trì Nghiêu: "..."

Quần áo của Trì Nghiêu đã bị anh tự xé thành dải, cũng may quần còn mặc được.

Cảnh Hi khoác áo khoác quân phục của mình lên người anh: "Anh ở đây đợi đi, em đi tìm quần áo cho anh."

Thấy Trì Nghiêu gật đầu, Cảnh Hi bước ra ngoài.

Nhưng còn chưa kịp mở cửa thì bị người từ phía sau ôm lấy.

Trì Nghiêu dính lấy cậu, mặt kề sát mặt, đương nhiên nói: "Anh đổi ý rồi."

Cảnh Hi: "..."

Còn chưa đầy một tiếng nữa.

Thi thể trong hội nghị và ngoài kia phải xử lý, phong ấn Võ Thần cũng phải giải trừ.

Một lát sau, Cảnh Hi nắm tay Trì Nghiêu bước ra ngoài.

"Hi Hi, anh không nhìn thấy gì cả."

Trì Nghiêu đeo bịt mắt, miệng và mũi cũng bị khẩu trang lọc khí che lại, cả gương mặt bị quấn kín mít.

"Đừng có mà tháo ra, đi theo em."

Cảnh Hi tìm một lối tương đối sạch sẽ dẫn người ra ngoài.

Trong văn phòng, Bùi Chấn Nhạc lòng nóng như lửa đốt.

Ông biết mọi chuyện không đúng, nhưng hiện tại ngoài chờ đợi, ông chẳng còn cách nào.

Tiếng bước chân truyền tới, phó quan lập tức cảnh giác, đứng chắn trước mặt ông, giơ súng chĩa về phía cửa.

Một lát sau, Cảnh Hi toàn thân ướt đẫm bước vào, trong tay còn dắt theo một Alpha bịt mặt.

Alpha đó nửa người trên chỉ mặc một chiếc áo khoác quân phục, vạt áo phanh ra, có thể thấy rõ cơ bụng rắn chắc và đẹp đẽ của anh ta.

Đúng lúc phó quan đang đánh giá đối phương thì người nọ giật phăng khẩu trang trên mặt xuống.

Khuôn mặt lạnh lùng, vẻ nghiêm nghị càng thêm rõ nét dưới mái tóc ướt, khí thế cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

Chỉ cần chạm mắt thôi đã khiến phó quan nổi da gà.

Sát khí trên người người này nặng thật.

Còn nặng hơn cả những binh sĩ vừa từ chiến trường trở về!

Cảnh Hi để ý đến ánh mắt của hắn, cậu lẳng lặng quay người kéo lại chiếc áo khoác quân phục trên người anh.

"Mặc vào cho đàng hoàng."

Trì Nghiêu: "..."

Chẳng phải em bảo cúc áo không cài được sao?

"Cậu không sao chứ?" Bùi Chấn Nhạc hỏi.

Trì Nghiêu kéo ghế ra ngồi xuống, chống cằm, mặt không biểu cảm: "Tôi không muốn nói chuyện với ông."

Bùi Chấn Nhạc: "..."

Cảnh Hi: "..."

Bùi Chấn Nhạc nhìn Cảnh Hi, trong mắt ông viết rõ rành rành "Có phải thằng nhóc này bị thương đến hỏng đầu rồi không?".

Chuyện của Trì Nghiêu Cảnh Hi không muốn nói nhiều, cậu giơ tay chạm nhẹ vào thiết bị đầu cuối, giữa không trung liền hiện ra một màn hình ảo.

"Thế nào rồi?"

Trên màn hình ảo hiển thị giao diện điều khiển của Tiểu Hồng.

【Tiểu Hồng: Đã hoàn thành 80%——82%——】

Sắp xong rồi.

Cảnh Hi nhìn về phía Bùi Chấn Nhạc: "Chế độ phòng vệ sắp được gỡ bỏ rồi, ngài cứ ra ngoài trước đi, chuyện ở đây để tôi xử lý."

Bùi Chấn Nhạc liếc nhìn những cửa sổ ảo liên tiếp bật ra, trong lòng thầm kinh ngạc.

"Cậu có thể sửa chữa Võ Thần à?"

Cảnh Hi: "Không phải sửa chữa, chỉ là khởi động lại quyền hạn bị cưỡng chế tắt mà thôi."

Ánh mắt lạnh băng của Trì Nghiêu khiến phó quan lặng lẽ lùi lại sau lưng Bùi Chấn Nhạc.

Bùi Chấn Nhạc: "Hay đợi dọn dẹp xong tàn cuộc rồi chúng ta cùng ra ngoài nhé?"

Cảnh Hi lắc đầu: "Lúc tôi đến, thượng tướng Triệu đã dẫn người chờ ở cửa rồi, nếu ngài không ra ngay lập tức, e là họ sẽ xông vào mất."

Bùi Chấn Nhạc trầm ngâm một lát, gật đầu.

"Được, tôi sẽ tìm cách phái người vào hỗ trợ, cảm ơn cậu."

Cảnh Hi nhìn sang Trì Nghiêu đang ngồi im lặng bên cạnh.

"May mà có anh ấy ở đây."

Lần này, Bùi Chấn Nhạc lại càng hiểu rõ hơn về năng lực của Trì Nghiêu.

Với năng lực này, chẳng trách trước đây phái ai đi bắt cũng không thành công.

"Tôi sẽ bồi thường cho cậu." Bùi Chấn Nhạc nhìn Trì Nghiêu, "Cậu muốn tiền hay quân bị? Chỉ cần dùng vào việc chính đáng, tôi đều có thể cho."

Trì Nghiêu lặng lẽ nhìn sang Cảnh Hi, nhất quyết không nói gì.

Cảnh Hi hiểu ngay ý của anh: "..."

Có vẻ như Bùi Chấn Nhạc cũng hiểu ra: "..."

Bên ngoài tòa nhà số 8, Triệu Hoành Nghĩa đang liên lạc với tổng trạm điều khiển, nhưng câu trả lời nhận được luôn là hệ thống đang được sửa chữa.

"Thưa ngài, bên kia có khách đến." Phó quan ghé sát tai ông ta nhắc nhở.

Triệu Hoành Nghĩa nhìn qua, là vài nhà cung ứng linh kiện quân bị.

Đi đầu là một alpha trung niên dáng người cao ráo, diện mạo nho nhã.

Ông ta tên Trương Sinh, Triệu Hoành Nghĩa chỉ nhớ đây là giám đốc của một xưởng sản xuất kính ngắm nào đó.

"Thượng tướng Triệu."

Trương Sinh đi đến gần, đưa tay ra: "Không ngờ có thể gặp ngài ở đây."

Triệu hoành Nghĩa bắt tay ông ta: "Xin chào."

Hai người hàn huyên vài câu, Trương Sinh nhìn về phía cửa tòa nhà số 8.

"Thống soái không có ở đây sao? Tôi còn định đến sớm để chào hỏi ngài ấy."

Triệu Hoành Nghĩa cười: "Hôm nay ngài ấy là nhân vật chính, bận rộn lắm, hay là các vị đến chỗ tôi ngồi trước?"

Nghe vậy, đám người kia đều tưởng rằng ông đứng đây là để đón khách giúp Bù Trấn Nhạc, bèn đồng ý ngay.

Đám người này vừa đi khỏi thì Bạch Dật dẫn người đến.

"Lão Triệu? Ông cũng ở đây à."

Bạch Dật vội vàng chạy tới, ngẩng đầu nhìn tòa nhà số 8, sắc mặt không mấy tốt.

"Hệ thống vẫn chưa sửa xong à?" Ông ta hạ giọng hỏi.

Ánh mắt Triệu Hoành Nghĩa dừng lại trên mặt ông ta lâu hơn một chút, rồi bình thản dời đi: "Vừa hỏi rồi, vẫn chưa xong."

Bạch Dật nhíu chặt mày: "Võ Thần rất hiếm khi mắc lỗi, càng không nói đến xảy ra sự cố lớn thế này."

"Dù sao cũng là thứ đã tồn tại mấy trăm năm, không thể nào mãi không trục trặc được." Triệu Hoành Nghĩa nhìn sang đám người mà ông ta dẫn theo, "Ông đưa nhiều người đến vậy làm gì?"

"Không phải tôi sợ có chuyện sao?" Bạch Dật liếc mắt nhìn đám lính gác quanh đó, "Ông dẫn theo cũng chẳng ít nhỉ."

Triệu Hoằng Nghĩa hừ nhẹ: "Tình huống hôm nay mà xảy ra sơ suất thì cả quân đội sẽ bị cười vào mặt, tôi không muốn bị liên lụy."

"Cũng đừng nói vậy." Bạch Dật thở dài, "Dù thế nào, có thống soái, áp lực trên vai chúng ta sau này cũng nhẹ đi nhiều, đó là chuyện tốt mà."

Quyền lực đều tập trung cả, không phải sẽ nhẹ nhõm hơn à?

Bị ông ta nhắc nhở, Triệu Hoành Nghĩa liền nổi trận lôi đình, lại thấy có chút mong Bùi Phí Trấn Nhạc gặp chuyện không hay.

Cạnh tranh gay gắt nhiều năm nay, giờ đối phương đột ngột cưỡi lên đầu mình, cảm giác đó đúng là chó má!

Đang nói dở, đột nhiên "cạch" một tiếng, cả hai đồng thời nhìn về phía sau.

Màn hình hiển thị trên cửa tòa nhà số 8 lóe sáng, cửa từ từ mở ra.

Triệu Hoành Nghĩa toàn thân căng cứng, làm một động tác ra hiệu cho cấp dưới, sẵn sàng tiến công bất cứ lúc nào.

Giây tiếp theo, Bùi Chấn Nhạc dẫn theo phó quan đi ra.

Ông ta mặt mày bình thản, không có vẻ gì là rối loạn cả.

Chuyện gì đây?

Triệu Hoành Nghĩa cau mày, thằng cha này lại không sao.

Ánh mắt Bùi Chấn Nhạc lướt qua đám lính, nhìn về phía Bạch Dật và Triệu Hoành Nghĩa đang đứng dưới bậc thềm.

"Không phải hai người đang tiếp khách sao? Sao lại đến đây làm gì?"

Bạch Dật liếc mắt nhìn ra sau lưng ông ta, vội vàng bước đến.

"Nghe nói chương trình của Võ Thần xảy ra sự cố, cưỡng chế đóng cửa tòa nhà số 8, bọn tôi còn tưởng ngài xảy ra chuyện."

"Hai người nhanh nhạy ghê nhỉ." Phí Trấn Nhạc khoanh tay, cười nhạt, "Trong này có đồ ăn thức uống, chẳng lẽ tôi sợ đói? Đóng cửa lại vừa khéo không phải tiếp khách, tôi còn được nhàn nhã."

Bạch Dật cũng bật cười theo.

"Không sao thì tốt, chúng tôi còn sợ hú vía."

Hai người họ cười nói vui vẻ khiến Triệu Hoành Nghĩa tức đến co rút cả cổ.

Ông ta uống nhầm thuốc mà lo lắng cho thằng cha này à? Để khách lại đó, chạy tới đây, kết quả là người ta không sao, còn chê ông ta lo chuyện bao đồng.

"Lão Triệu, ông bị vẹo cổ à?" Bùi Chấn Nhạc chỉ vào cổ mình, "Sao lại vẹo kinh vậy?"

Triệu Hoành Nghĩa bực bội, hừ lạnh: "Tôi ở đây hóng gió cho khỏi bị trẹo cổ đấy!"

Nói xong, ông ta khoanh tay, tức giận dẫn người rời đi.

Bạch Dật nhìn đồng hồ: "Cũng gần đến giờ rồi, chúng ta cùng qua hội trường số ba nhé?"

Bùi Chấn Nhạc nhìn theo bóng lưng của Triệu Hoành Nghĩ đi xa, nghiêng đầu nói với phó quan: "Cậu đi kiểm tra lại hệ thống của tòa nhà số tám còn trục trặc gì không."

Phó quan liếc mắt quan sát xung quanh, trong đầu vang lên câu nói của Cảnh Hi.

Ngoại trừ Phi Long, không thể tin ai khác.

Bề ngoài hắn vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại như lửa đốt.

Người của Phi Long vẫn chưa đến, nếu hắn quay lại trong đó, ở đây chỉ còn lại mỗi một mình cấp trên mà thôi.

Bạch Dật: "Chuyện này ông để người khác làm là được mà."

"Chuyện hôm nay nhiều quá, tôi đã cử hết người đi rồi." Bùi Chấn Nhạc nhìn Bạch Dật, "Ông đi lo việc trước đi, tôi đợi cậu ấy xác nhận xong rồi sẽ qua."

Bạch Dật: "Tôi cứ cảm thấy bồn chồn, cứ như sắp có chuyện xảy ra vậy, để ông ở lại một mình tôi không yên tâm."

Ở phía bên kia, Lữ Mông dẫn theo thuộc hạ nấp sau góc tường.

Thấy Bùi Chấn Nhạc bảo phó quan quay vào, hắn lập tức dẫn người đi ngang qua phía trước tòa nhà số tám.

"Này, bên kia."

Nghe thấy tiếng Bùi Chấn Nhạc gọi, Lữ Mông quay đầu nhìn lại.

"Thưa ngài, ngài đang gọi tôi sao?"

Bùi Chấn Nhạc vẫy tay với hắn: "Tôi nhớ cậu là... là..."

Lữ Mông giậm gót chân, giơ tay chào theo quân lễ: "Báo cáo ngài, tôi là Lữ Mông, đội trưởng đội tiên phong Quân đoàn Phi Long!"

"À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi." Bùi Chấn Nhạc nhìn hắn, "Cậu đi theo tôi đến hội trường số ba."

Lữ Mông: "Rõ!"

Bùi Chấn Nhạc nhìn sang Bạch Dật: "Có bọn họ ở đây là đủ rồi, ở Bộ quân sự chẳng lẽ tôi lại sợ bị dã thú tha đi à?"

Bạch Dật bất lực lắc đầu: "Vậy tôi đi trước, lúc nãy đến gấp quá, vẫn chưa giải thích rõ với khách khứa."

Đợi ông ta đi xa, sắc mặt Bùi Chấn Nhạc liền trầm xuống.

Phó quan quay lại, thấy người của Phi Long đã có mặt, lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

"Hệ thống đã khôi phục, tín hiệu cũng bình thường rồi."

Bùi Chấn Nhạc thản nhiên nói: "Cậu để lại vài người ở đây, nếu có khách đến thì đưa họ đến hội trường số ba."

Lữ Mông: "Rõ!"

"Đi thôi."

Bùi Chấn Nhạc dẫn người rời đi, không quay đầu lại.

Ở đầu bên kia, Lý Bác nhận được tin, liền bật dậy, không dám tin vào mắt mình.

Bùi Chấn Nhạc lại không hề hấn gì sao?!

【Lực lượng canh gác ở tòa nhà số tám đã được thay bằng người của Phi Long, tình hình cụ thể hiện vẫn chưa rõ.】

Lý Bác đi đi lại lại trong văn phòng, càng lúc càng nhíu chặt lông mày.

Lúc đó chính là thời điểm đổi ca gác ở khu vực đó, là lúc nhân lực trong tòa nhà số tám ít nhất.

Tốn bao nhiêu công sức đóng quyền kiểm soát của Võ Thần lại, vậy mà mấy chục người cũng không xử lý được một lão già?!

Phi Long ư?

Lý Bác nheo mắt, dường như đang suy tính điều gì

Hắn gõ gõ trên máy đầu cuối, trả lời lại.

【Cảnh Hi có ở đó không?】

Đầu kia phản hồi lại.

【Khi tan họp có đến phòng y tế lấy hai liều thuốc ức chế, sau đó thì không thấy nữa, có thể khẳng định là không ở tòa nhà số tám.】

Võ Thần giám sát quá dày đặc, muốn lén theo dõi một người là rất khó, họ chỉ có thể xác định đại khái hướng đi.

Cảnh Hi không ở tòa nhà số tám, vậy thì ai đã giúp Bùi Chấn Nhạc?

Lý Bác nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không sao hiểu ra.

Dù những người kia bây giờ sống chết thế nào, với thái độ của Bùi Chấn Nhạc hiện tại, tuyệt đối sẽ không để họ lộ diện lần nữa.

Nhiều người như vậy mà biến mất ở Bộ quân sự không lý do, nếu bùi Chấn Nhạc lấy đó làm cớ để điều tra việc này, e rằng chuyện sẽ bị làm ầm lên.

Phải nhanh chóng tìm một kẻ thế tội, ra tay trước chế ngự đối phương!

Tiệc rượu diễn ra đúng giờ.

Giữa tràng vỗ tay của mọi người, Bùi Chấn Nhạc bước lên lễ đài phát biểu, phó quan và Lữ Mông đứng hai bên ông.

Nửa đầu buổi lễ rườm rà trôi qua, với vai trò là nhân vật chính của buổi tối, Bùi Chấn Nhạc tươi cười tiếp nhận lời chúc mừng và rượu mời của mọi người.

"Cũng thật lạ, tổng giám đốc Phương của Kỳ Phương đi cùng tôi, không biết buổi tối đi đâu rồi, từ đầu đến giờ không thấy đâu."

"Tổng giám đốc Lý của Lăng Động cũng thế, lúc ở cửa chính tôi còn gặp, vậy mà cả buổi tối không tìm được người."

"Còn hội trường nào khác không? Tổng giám đốc Lữ đi cùng tôi cũng không thấy tăm hơi, kỳ lạ thật."

Không biết ai khơi mào câu chuyện, người trong sảnh tiệc bàn luận chuyện này càng lúc càng nhiều.

"Buổi tối chỉ mở một sảnh tiệc này thôi mà." Lý Bác giả bộ nói bâng quơ, "Mọi người đều lạc mất bạn đi cùng sao?"

Vốn dĩ mọi người chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng nghe hắn nói vậy, đột nhiên cảm thấy bất an.

Một hai người thì có thể nói là lạc nhau hoặc đã về trước, nhưng nhiều người không có mặt như vậy, nhất định là có vấn đề.

"Nghe nói tối nay còn mời cả Trì Nghiêu của Cực Ảnh?"

"Đúng vậy, sao cũng không thấy anh ta nhỉ? Không phải còn có tiết mục trao huân chương sao?"

"Nhiều người mất tích như vậy, tên tinh tặc kia cũng không có mặt, chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?"

"Chiều nay tôi đi qua cổng tòa nhà số ba còn nhìn thấy Trì Nghiêu, trên quần áo hình như còn có máu!"

Bầu không khí vốn hòa hợp bỗng trở nên vi diệu, phó quan ghé sát tai Bùi Chấn Nhạc báo cáo.

Bùi Chấn Nhạc còn chưa kịp nói gì, một nhóm khách khứa mất bạn đã đi tới.

"Thống soái, không biết có thể kiểm tra Trì Nghiêu ở đâu không?"

Bùi Chấn Nhạc cười mỉm: "Sao vậy, mọi người đều muốn gặp cậu ta sao?"

Một người lo lắng nói: "Chúng tôi phát hiện nhiều người mất tích! Ai cũng nói là chưa gặp họ!"

Một người khác tiếp lời: "Trì Nghiêu là phần tử nguy hiểm, giờ này còn chưa xuất hiện, nếu không tìm, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì không kịp mất!"

Những nghị viên vốn đang nói chuyện với Bùi Chấn Nhạc cũng bắt đầu thì thầm bàn tán.

"Tôi biết ngay là sẽ có chuyện mà."

"Người như Trì Nghiêu sao có thể ngoan ngoãn được."

"Thật đáng sợ, dám ra tay ngay ở Bộ quân sự."

"Người thế mà còn trao huân chương cho hắn? Ha."

Những quan chức nắm giữ quyền lực này từ trước đến nay chỉ nhìn vào lợi ích, có thể tùy thời thay đổi lập trường về một việc nào đó.

Chuyện Trì Nghiêu bắt cóc khách khứa rất nhanh đã lan truyền khắp đại sảnh yến tiệc.

Họ sẽ không nghĩ đến tính xác thực của chuyện này, chỉ đứng ở góc độ người ngoài cuộc xem náo nhiệt, cũng có rất nhiều người muốn xem trò cười của việc Bùi Chấn Nhạc bị bẽ mặt.

Làm lớn chuyện như thế, mời tinh tặc đến trong buổi tiệc thăng chức, sự nghiệp đầy sáng tạo chưa kịp khởi hành đã lật thuyền.

Mất mặt.

"Xin mọi người bình tĩnh." Bùi Chấn Nhạc làm động tác ra hiệu yên lặng, "Tôi sẽ lập tức cho người điều tra việc này, mong mọi người yên tâm."

"Trước hết điều tra xem Trì Nghiêu ở đâu! Có cậu ta ở đây chúng ta quá nguy hiểm!"

"Tại sao lại mời loại tội phạm giết người như vậy? Giờ thì hay rồi, bao nhiêu người mất tích!"

"Vừa nãy nghe nói trên áo cậu ta có máu, chắc chắn là do cậu ta làm!"

Không khí tại hiện trường không hề được xoa dịu dù Bùi Chấn Nhạc đã cố trấn an.

Triệu Hoành Nghĩa đứng xa xa với ly rượu trên tay, rõ ràng là một bộ dáng xem kịch.

Nghe thấy rất nhiều người yêu cầu kiểm tra camera giám sát, ánh mắt Bùi Chấn Nhạc trở nên trầm xuống.

"Nhiều người tìm tôi vậy sao?"

Giọng nói trầm thấp, dễ nghe vang lên từ cửa, mọi người theo phản xạ quay đầu nhìn về phía đó.

Trì Nghiêu trong bộ vest đen bước vào, cúc áo sơ mi trắng chỉ cài đến ngực, mái tóc có thể thấy rõ được chải chuốt tỉ mỉ.

Anh vốn đã cao ráo, chân dài, tỉ lệ thân hình vô cùng hoàn hảo, rõ ràng không trang phục gì quá cầu kỳ, nhưng vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của toàn hội trường.

Giữa ánh mắt của mọi người, anh tiến thẳng về phía Bùi Chấn Nhạc.

"Xin lỗi, có chút chuyện trì hoãn, chắc ngài sẽ không chấp nhặt với tôi chứ?"

Bùi Chấn Nhạc nhìn tên này cười cợt như một kẻ lãng tử, trong đầu hiện lên gương mặt cau có của anh một giờ trước, suýt chút nữa không phản ứng kịp.

"Đến rồi là tốt."

Trì Nghiêu tiện tay lấy một ly rượu vang từ khay của phục vụ, cười mỉm nhìn những người khác.

"Vừa nãy mọi người tìm tôi sao?"

Rõ ràng là nụ cười, nhưng lại có một loại áp lực kỳ lạ.

Đa số mọi người đều không dám lên tiếng.

Đây là tên tinh tặc mà ngay cả quân đoàn cũng không đối phó nổi, đẹp trai thật, nhưng cũng tàn nhẫn thật!

Có người dồn hết can đảm hỏi: "Cậu đến quân bộ không phải rất sớm sao? Vậy khoảng thời gian đó cậu ở đâu?"

Có một thì có hai.

"Đúng đấy, trong mấy tiếng vừa rồi, cậu ở đâu?"

Trì Nghiêu bỏ tay vào túi, cười khẩy: "Tôi không nhớ là mình có nghĩa vụ báo cáo hành trình cho các người."

"Nhưng giờ có rất nhiều người mất tích!"

Trì Nghiêu: "Thì liên quan gì đến tôi?"

"Cậu là tinh tặc duy nhất ở đây! Dĩ nhiên cậu là kẻ tình nghi lớn nhất!"

"Chỉ vì tôi là tinh tặc nên phải bị phân biệt đối xử sao?" Trì Nghiêu nhìn về phía Bùi Chấn Nhạc, "Thống soái đại nhân, ngài cảm thấy họ nói có lý không?"

Bùi Chấn Nhạc: "..."

Đừng có đẩy vấn đề này sang ông.

Đang nói, ở cửa lại xảy ra một trận xôn xao.

Trì Nghiêu quay đầu nhìn qua, quả nhiên là Cảnh Hi.

Cảnh Hi đã thay một bộ quân phục sạch sẽ, cúi đầu đáp lại những người chào hỏi cậu.

"Chuyện này không liên quan đến anh ấy." Cảnh Hi đứng bên cạnh Trì Nghiêu, nhìn những người khác, "Trong mấy tiếng vừa rồi, anh ấy đều ở cùng với tôi."

Ồ!

Xung quanh vang lên tiếng hít sâu.

Trong mắt người ngoài, hào quang trên người Cảnh Hi quá nhiều.

Cậu là công tử đại quý tộc, thiếu tướng trẻ tuổi nhất, đỉnh cao sức mạnh của quân bộ, người hậu bối được thống soái coi trọng nhất...

Một người như vậy, lời nói ra độ tin cậy cực kỳ cao.

Lý Bác nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Mỗi lần đều đến phá hỏng chuyện tốt của hắn!

Hắn ra hiệu về phía đám đông, lập tức có người lên tiếng—

"Hai người ở đâu, có ai khác chứng kiến không?"

"Rõ ràng cậu ấy đến rất sớm, nhưng lại trễ lâu như vậy, làm sao mà không có vấn đề được?"

"Thiếu tướng đại nhân, tôi đã nói đến trễ là không tốt mà?" Trì Nghiêu cười khẩy, "Nếu cậu sớm mang lễ phục của tôi đến, tôi đã không phải đợi mấy tiếng ở trong gara."

Bùi Chấn Nhạc: "Chuyện gì vậy?"

Cảnh Hi cung kính đáp: "Lễ phục ban đầu của Trì Nghiêu là hoa đỏ nền trắng, tôi cho rằng không phù hợp với sự trang trọng nghiêm túc của quân bộ, nên đã giúp anh ấy đặt gấp một bộ khác, xin lỗi, là lỗi của tôi."

Nghe thấy lời này, mọi người: "..."

Hoa đỏ nền trắng, thẩm mỹ kiểu quái gì thế?!

Trì Nghiêu: "..."

Không cần phải bịa chi tiết đến vậy đâu!

Cảnh Hi: "Nếu không tin, có thể kiểm tra camera giám sát."

Bùi Chấn Nhạc nhìn cậu một lúc lâu hơn, vẫy tay ra hiệu cho phụ tá liên hệ với trung tâm điều khiển xin quyền truy cập.

Rất nhanh, giữa đại sảnh xuất hiện một màn hình ảo khổng lồ.

Hiển thị cảnh Trì Nghiêu bị Cảnh Hi đưa vào gara rồi không rời đi nữa, cho đến mười lăm phút trước, khi người trên một chiếc xe khác đến giao lễ phục, bọn họ mới cùng bước ra khỏi gara.

Sao có thể?!

Lý Bác suýt chút nữa bóp nát ly rượu.

Đừng nói là Trì Nghiêu, ngay cả Cảnh Hi chắc chắn cũng đã ra khỏi gara!

Đoạn giám sát này đã bị cắt ghép!

Uy quyền của Võ Thần gần như là tuyệt đối.

Vừa thấy đoạn video giám sát, rất nhiều người đã im lặng.

Nhưng nếu không phải Trì Nghiêu, thì những người đó đã đi đâu?

Lại có người yêu cầu phát những đoạn giám sát khác để tìm manh mối.

"Nghe các người nói vậy, tôi mới nhớ ra." Trì Nghiêu lười nhác nói, "Tôi thấy một người tự xưng là tổng giám của công ty Lăng Động nói có việc gấp phải đi trước, thay vì ở đây đòi kiểm tra giám sát, sao các người không liên lạc thẳng với hắn xem?"

Một số người xem náo nhiệt bừng tỉnh.

Vừa nãy sao không nghĩ đến nhỉ?

Những kẻ này cứ luôn miệng đòi kiểm tra giám sát, tại sao không tự mình liên lạc thử trước?

"Có rồi! Quả nhiên là có việc phải về trước."

Giữa đám đông đột nhiên vang lên tiếng kêu ngạc nhiên.

Những người khác quay đầu nhìn, là Trương Sinh của công ty cơ khí Giáp Ngư.

Trương Sinh cười nói: "Vừa rồi nghe nói nhiều người mất tích quá, căng thẳng nên quên mất, bạn tôi đã về nhà rồi."

"Nhưng tôi vẫn chưa liên lạc được."

"Tôi cũng vậy."

Trương Sinh: "Chắc là họ đang bận thôi, lát nữa gọi lại xem sao."

"Ngay cả tôi, một người ngoài, cũng biết quân bộ không phải nơi mà ai muốn làm gì thì làm, nhiều người sống sờ sờ như thế làm sao có thể biến mất không dấu vết? Các người là quá coi trọng tôi, hay quá coi thường quân đội hả?"

Trì Nghiêu nhìn chằm chằm vào Trương Sinh trong chốc lát, sau đó quay lại nhìn đám đông, cười nhẹ: "Chỉ vì vài người có việc không thể đến mà biến buổi tiệc tối nay thành một đống hỗn loạn, không biết còn tưởng cố tình muốn làm khó thống soái đấy."

Tâm lý của những kẻ đến để xem náo nhiệt bị nói trúng, sắc mặt ai nấy đều có chút khó coi.

Nói đến mức này rồi, ai còn dám làm ầm ĩ thì đúng là không nể mặt thống soái.

Bùi Chấn Nhạc đúng lúc bước ra hoà giải, vừa hay đến phần trao huy chương cho Cực Ảnh.

Trì Nghiêu bước lên sân khấu, ánh đèn chiếu xuống làm anh trông càng thêm phần tuấn tú.

"Bỏ qua mọi chuyện khác, Trì Nghiêu đúng là đẹp trai thật."

"Tôi phát mê kiểu người này luôn ấy! Không giống tinh tặc chút nào, phong thái còn hơn cả con nhà quý tộc."

"Tình thế thay đổi rồi, không khéo anh ấy còn được cấp hộ khẩu ấy chứ?"

"Chẳng phải nghe nói anh ấy có vợ rồi sao? Rốt cuộc omega nào mới đủ tiêu chuẩn lọt vào mắt xanh của anh ấy nhỉ?"

Dưới sân khấu, Cảnh Hi nghe được một vài omega bàn tán nhỏ to.

Trì Nghiêu phong thái đĩnh đạc nhận huy chương, khi Bùi Chấn Nhạc đến gần, anh trừng mắt nhìn ông.

Cảnh Hi: "..."

Bình tĩnh nào.

Lúc này mà tỏ thái độ thì buổi tiệc sẽ sụp đổ mất.

Trì Nghiêu mỉm cười đứng bên cạnh Bùi Chấn Nhạc để chụp ảnh lưu niệm.

Chụp xong, anh xoay người rời đi, như thể tránh dịch bệnh.

Bùi Chấn Nhạc: "..."

Ông còn chưa kịp kết thúc bài phát biểu mà?

Tối nay còn nhiều chương trình khác, nhưng những phần liên quan đến Trì Nghiêu đã kết thúc rồi.

Sảnh số ba có diện tích rất lớn, cả phía trước và sau đều có sân vườn rộng.

Chương trình chính đã xong, giờ chỉ còn là phần giao lưu, xã giao.

Trì Nghiêu và Cảnh Hi đi theo Bùi Chấn Nhạc khắp nơi.

Ánh đèn vàng mờ ảo trong sân vườn tạo nên một bầu không khí đầy cảm xúc.

Tuy nhiên, cũng tạo cơ hội cho một số kẻ hành động.

Trì Nghiêu chộp lấy cổ tay của một alpha, vặn ngược lại cây nĩa trên tay hắn.

Alpha thấy tình thế không ổn, lập tức rút tay định bỏ chạy.

Trì Nghiêu nhanh hơn một bước, tóm lấy cổ hắn, mạnh tay bóp.

Rắc.

Tiếng xương cổ gãy tan biến giữa những tiếng cười đùa.

Người khác nhìn sang.

"Có chuyện gì vậy?"

Cảnh Hi nghiêng người che tầm nhìn của họ, cùng Trì Nghiêu giao kẻ đó cho binh lính của Phi Long.

Cảnh Hi: "Hắn uống say rồi, mọi người đưa hắn đi nghỉ ngơi đi."

Ngay cả khi ám sát thành công, sát thủ cũng khó mà thoát được.

Đúng là một vụ tấn công tự sát.

Bị các binh sĩ áp giải đi, những người khác chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng lưng.

Trong tiệc rượu, việc uống say là chuyện thường tình, có người thậm chí còn giả vờ say chỉ để được ở lại quân bộ thêm một ngày, hy vọng ngày mai có thể tìm cơ hội nói chuyện với cấp trên.

Lác đác có người được dìu đi, nhưng không khiến các khách mời bình thường chú ý.

Lý Bác đứng nhìn từ xa, sắc mặt ngày càng khó coi.

Được Cảnh Hi bảo vệ đã đành, không ngờ Trì Nghiêu cũng ra tay.

Chắc chắn Bùi Chấn Nhạc đã cho cậu ta không ít lợi ích!

Mãi đến khuya, buổi tiệc mới kết thúc.

Cảnh Hi đích thân lái xe đưa Bùi Chấn Nhạc về.

"Nhà ngài có an toàn không?"

Bùi Chấn Nhạc xoa trán, thở phào nhẹ nhõm.

"Nhà tôi đã sắp xếp cả rồi, yên tâm."

Cảnh Hi vừa lái xe vừa nói: "Tôi nghĩ nên để Lữ Mông đến trông đêm mấy ngày thì hơn?"

Bùi Chấn Nhạc: "Cậu chu đáo quá."

Cảnh Hi thiết lập tuyến đường, rồi nghiêng đầu nhìn sang Trì Nghiêu ngồi ở ghế phụ.

Từ lúc lên xe, anh cứ bày ra bộ mặt cau có, rõ ràng đang nổi cáu.

Tối nay nếu không có Trì Nghiêu, e rằng mọi chuyện đã rối loạn.

Những kẻ cải trang khó mà phân biệt được, nhưng Trì Nghiêu dường như có thể lập tức xác định chúng thông qua mùi hương.

"Anh mệt không?" Cảnh Hi hỏi.

Trì Nghiêu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đầy vẻ khó chịu.

"Tại sao lão già đó còn ở đây?"

Bùi Chấn Nhạc: "..."

Trợ lý: "..."

Trì Nghiêu vốn đã ghét người già, cộng thêm đang trong kỳ cảm giác, việc anh chịu đựng được suốt cả đêm nay đã là kỳ tích.

Cảnh Hi không dám chậm trễ, phóng xe đưa Bùi Chấn Nhạc về nhà.

Xuống xe, Bùi Chấn Nhạc đi không vững.

"Người trẻ bây giờ ai cũng lái xe thế này à?"

Trợ lý: "... Chắc là cậu ấy muốn nhanh về nhà."

Nhà của Bùi Chấn Nhạc gần nhà Cảnh Hi hơn, mà ở nhà cũng không có ai khác, dễ ổn định cảm xúc của Trì Nghiêu hơn.

Trì Nghiêu đột nhiên thốt lên: "Anh phải tưới cây dưa hấu."

Cảnh Hi: "..."

Đã qua nửa đêm, Cảnh Hi nghĩ rằng ông bà chắc đã ngủ.

Cảnh Hi đỗ xe, nhẹ nhàng dắt anh vào nhà.

"Hi Hi, A Nghiêu, các cháu về rồi à." Bạch Kỳ từ cầu thang bước xuống, mời họ vào phòng ăn, "Bà có nấu chè ngọt đây."

Cảnh Hi: "... Không cần đâu, bọn cháu ăn no rồi."

Lo sợ Trì Nghiêu bực tức mắng luôn cả bà nội, Cảnh Hi vội vàng kéo anh lên lầu.

Đi ngang qua lối lên cầu thang, mùi chè ngọt thoảng qua.

Trì Nghiêu hất tay cậu ra, chạy thẳng vào bếp: "Anh muốn ăn."

Cảnh Hi: "..."

Năm phút sau, Cảnh Hi ngồi nhìn Trì Nghiêu ngơ ngác.

"A Nghiêu, ngon không?" Bạch Kỳ ngồi bên cạnh, tươi cười nhìn anh.

Trì Nghiêu: "Ừm, ngon hơn Hi Hi nấu."

Cảnh Hi: "..."

Trì Nghiêu ăn hết bát thứ ba, đặt muỗng xuống, vòng qua bàn kéo Cảnh Hi.

"Bà cũng nên nghỉ sớm đi ạ."

Tiếng gọi "bà" này khiến cả Bạch Kỳ và Cảnh Hi đều sững người.

Ánh mắt Bạch Kỳ thoáng lóe lên: "Được rồi, các cháu cũng ngủ sớm nhé."

Về đến phòng, Cảnh Hi nhìn thấy anh đang bực bội cởi áo, cậu dường như đã hiểu ra điều gì.

Trì Nghiêu cởi áo khoác, quay lại thấy Cảnh Hi đang ngây ngẩn nhìn mình, anh bước nhanh đến.

Cảnh Hi lùi lại, chân vấp vào ghế sofa, ngã ngồi xuống.

Trì Nghiêu chống tay lên lưng ghế, cúi xuống gần, giọng nói trầm thấp: "Hi Hi, em không quên điều đã hứa với anh chứ?"

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào.

Đến gần như vậy, Cảnh Hi có thể cảm nhận hơi thở nóng hổi của anh, tim không tự chủ mà đập nhanh hơn.

"Hiện tại?"

Trì Nghiêu: "Không được sao?"

Nửa tiếng sau, Cảnh Hi nhìn Trì Nghiêu chụp ảnh xong rồi ngủ ngon lành.

"..."

Vậy rốt cuộc người này thích cậu, hay là thích ảnh của cậu?

Kally: Yêu xong là những chuỗi ngày tự hỏi xong người ta có thật sự yêu mình hay là thích một mình khác không:))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play