Vào khoảnh khắc tòa nhà số 8 bị phong tỏa, Cảnh Hi liền nghe thấy cảnh báo của Tiểu Hồng.
【Có bên thứ ba chiếm quyền điều khiển Võ Thần! Hiện tại toàn bộ tín hiệu của tòa nhà số 8 đã bị gián đoạn!】
Sắc mặt Cảnh Hi trầm xuống, nhanh chóng chạy về phía tòa nhà số 8.
Lúc này vừa đúng là giờ giải lao sau cuộc họp, ngoài một số ít khách mời đến sớm thì sẽ không có quá nhiều người ở đó.
Khi Cảnh Hi đến nơi, cửa lớn đóng chặt, thông báo tạm ngừng tiếp khách và hướng dẫn khách mời đến nghỉ ngơi tại phòng số ba.
Võ Thần là AI có trình độ cao nhất của Đế quốc, cậu không tin bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng khống chế nó, chứ đừng nói là cắt đứt toàn bộ tín hiệu của tòa nhà số 8.
Cảnh Hi liên lạc với tổng đài kiểm soát.
"Tòa nhà số 8 có chuyện gì vậy?!"
Không ngờ bên kia đã rối thành một nùi.
"Báo cáo thiếu tướng, hệ thống chương trình của Võ Thần đột ngột xảy ra lỗi, chúng tôi đang khẩn trương sửa chữa!"
Cảnh Hi nhíu mày: "Lỗi chương trình? Không phải bị xâm nhập sao?"
Lính lập trình đáp: "Hiện tại không phát hiện có dấu hiệu bị xâm nhập, hệ số phòng ngự của Võ Thần rất cao, thông thường không ai có thể xâm nhập thành công, xin thiếu tướng yên tâm!"
【Tiểu Hồng: Ngay cả tôi mà bọn họ còn không phát hiện ra.】
Cảnh Hi cũng nghĩ đến điểm này.
Trên đường chạy về phía cửa hông, chương trình phòng ngự của tòa nhà số 8 được kích hoạt, tất cả cửa sổ đều được gia cố, kính chuyển sang trạng thái đơn chiều.
Cảnh Hi: 【Có thể kết nối không?】
【Tiểu Hồng: Một số chương trình của Võ Thần đã bị cưỡng chế tắt đi, cần phải có quyền điều khiển mới có thể mở, tôi đang cố gắng xâm nhập——】
Cảnh Hi nhìn quanh tìm kiếm chỗ có thể đột phá, các loại suy đoán liên tục lóe lên trong đầu.
Có thể khiến Võ Thần xuất hiện lỗi chương trình nghiêm trọng như vậy, ngoài việc xâm nhập từ bên ngoài, còn có khả năng bị tắt từ bên trong.
Trì Nghiêu nói người của U Linh đã lẻn vào đế đô tinh, muốn đến tổng bộ quân đội ám sát Cảnh Hi.
Nói đến hệ thống phòng thủ, ngoại trừ hoàng cung thì cao nhất là quân bộ, ám sát tổng chỉ huy ở đây chẳng khác nào kẻ mộng tưởng hão huyền.
Không có sự tiếp tay của nội gián thì tỷ lệ thành công gần như bằng 0.
Tên nội gián này chắc chắn phải là người nắm quyền to.
Định vị cho thấy Trì Nghiêu cũng đang ở tòa nhà số 8, nếu là bình thường thì có anh bảo vệ, an toàn của Bùi Chấn Nhạc tuyệt đối không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ anh đang trong thời kỳ dễ tổn thương——
Phải nghĩ cách vào nhanh thôi!
Ở một nơi khác, phó quan của Triệu Hoành Nghĩa vội vã chạy vào văn phòng.
"Có chuyện gì?"
Triệu Hoành Nghĩa đang tiếp đãi khách khứa trong phòng, thấy phó quan xông vào, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Phó quan cúi đầu chào những khách mời này.
Có vài người hắn biết là quan chức cấp cao, cũng có vài người là đối tác làm ăn.
"Thưa trưởng quan." Phó quan ghé sát tai Triệu Hoành Nghĩa thì thầm, "Tòa nhà số 8 có chuyện rồi, hiện giờ thống soái bị nhốt trong đó không ra được."
Triệu Hoành Nghĩa giật mình: "Chuyện gì vậy?!"
Phó quan hạ thấp giọng: "Hình như là hệ thống của Võ Thần xảy ra sự cố, tổng đài điều khiển vẫn đang sửa chữa."
Ánh mắt Triệu Hoành Nghĩa tối lại.
Trùng hợp vậy sao, đúng vào lúc này hệ thống xảy ra vấn đề, lại còn đúng lúc lão Bùi đang ở tòa nhà số 8?
"Lão Triệu, ông có việc thì cứ đi trước đi."
Có người đề nghị.
Triệu Hoành Nghĩa nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn đứng lên, tươi cười xin lỗi họ: "Thật ngại quá, có chút chuyện vặt, tôi sẽ quay lại ngay, thật không phải phép."
Có người khoát tay: "Đều là chỗ thân quen, không cần ông phải chiêu đãi."
Triệu Hoành Nghĩa bước ra khỏi văn phòng, sắc mặt chợt thay đổi.
"Cậu đi điều động một đội qua đây."
Phó quan giật mình.
"Ngài cảm thấy là có người cố ý sao?"
Triệu Hoành Nghĩa sải bước ra ngoài.
"Bất luận có phải là cố ý hay không, hôm nay Bùi Chấn Nhạc tuyệt đối không thể gặp chuyện!"
Ánh mắt phó quan lóe lên, nhìn quanh bốn phía, hạ giọng nói: "Nếu như thật sự xảy ra chuyện——đối với chúng ta chẳng phải là rất có lợi sao?"
Bốn ứng cử viên, một người lâu năm không có mặt, một người bệnh tật triền miên, chỉ có Triệu Hoành Nghĩa và Bùi Chấn Nhạc là đối thủ cạnh tranh nặng ký nhất.
Theo kết quả thăm dò công bố, Triệu Hoành Nghĩa chỉ đứng sau Bùi Chấn Nhạc, bỏ xa hai người còn lại một khoảng lớn.
Nếu hôm nay Bùi Chấn Nhạc gặp chuyện không may, thì người lên thay trực tiếp sẽ là Triệu Hoành Nghĩa.
"Người khác cũng nghĩ như vậy." Triệu Hoành Nghĩa cười lạnh, "Một đối thủ dám thò tay vào tận quân bộ, hắn có thể hạ được lão Bùi thì cũng có thể hạ được tôi. Nếu lão Bùi thực sự trúng chiêu, thì người tiếp theo sẽ là tôi."
Phó quan trừng to mắt, tầng nghĩa này hắn hoàn toàn không nghĩ đến.
Kết quả bỏ phiếu đã có, nếu Bùi Chấn Nhạc gặp chuyện, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chắc chắn sẽ là kẻ ra tay thứ hai, đến lúc đó không chỉ họ phải gánh vác trách nhiệm mà còn có nguy cơ sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Khi đang đợi Tiểu Hồng kết nối hệ thống, Cảnh Hi nghe thấy tiếng động ở cửa chính, Triệu Hoành Nghĩa dẫn theo một đội bao vây tòa nhà số 8.
Là ông ta?
Cảnh Hi núp sau cây cột, ánh mắt lạnh lẽo.
【Tiểu Hồng: Tôi đã kết nối được một phần chương trình điều khiển, hiện tại ba cửa sổ bên trái ở tầng một tòa nhà B có thể mở! Chỉ có ba phút!】
Nghe thấy lời nhắc nhở này, Cảnh Hi không dám chần chừ lấy một giây, vòng qua hành lang lặng lẽ chạy đến tòa nhà B.
Trên cửa sổ bao bọc mấy lớp màng chắn có dòng điện cao thế, nhưng chương trình dòng điện cao thế của ba cửa sổ này đã bị Tiểu Hồng tắt.
Cảnh Hi lấy từ trong túi ra dụng cụ mang theo bên người, tranh thủ mấy giây cuối cùng leo vào.
Vừa đứng vững, sau lưng cửa sổ "cạch" một tiếng đóng lại, khung cửa xẹt lên tia lửa điện.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Cảnh Hi rút súng lên đạn, mở cửa phòng.
Nhìn thấy tình hình bên ngoài, sắc mặt cậu lập tức thay đổi.
Tất cả binh lính canh gác ở các trạm đều đã chết.
Đi vòng ra hành lang ngoài tòa nhà chính, trên mặt đất ngổn ngang nằm mười mấy thi thể, hầu hết đều bị bẻ gãy cổ.
Cảnh Hi ngồi xuống kiểm tra một người mặc vest dưới chân.
Móng tay của đối phương rất dày, phần gốc móng tay thô ráp, trông như sắp thú hóa.
Nhanh thật đấy!
Cảnh Hi đang định đi vào bên trong, ánh mắt lướt qua thấy đèn chỉ số trên thang máy hiển thị ở tầng trên cùng.
Cậu lập tức đổi hướng bước về phía cầu thang.
Ở trên lầu, Bùi Chấn Nhạc khoanh tay đi lại vài vòng, trong lòng vẫn lo lắng cho Trì Nghiêu.
Ông nhướng mày ra hiệu cho phó quan: "Cậu đi lấy hộp cứu thương lên đây trước đi."
Phó quan liếc nhìn cánh cửa phòng họp đang đóng chặt, đồng ý rồi rời đi.
Bùi Chấn Nhạc do dự, gõ nhẹ vào cửa.
"Nhóc Trì, có chuyện gì thì nói một tiếng."
Nhưng một lúc lâu cũng không nghe thấy đáp lại, tiếng thở dốc nhẹ như có như không, nghe giống như tiếng gầm gừ trầm thấp của dã thú nào đó.
Có điều gì đó không ổn.
Bùi Chấn Nhạc cau mày.
Ông dùng sức đẩy cửa, nhưng vừa mở được một khe hở thì cánh cửa đột nhiên bị vật nặng nào đó đập vào, lại đóng sầm lại.
Trong khoảnh khắc đó, Bùi Chấn Nhạc chỉ kịp nhìn thấy một màu đỏ chói mắt.
Căn phòng họp rộng hàng trăm mét vuông, vậy mà không có một chỗ nào là không nhuốm máu.
Lượng máu này, trừ khi xé xác hết người ra!
"Trì Nghiêu?"
Bùi Chấn Nhạc lại cố mở cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vang lên phía sau, ông rút súng từ thắt lưng, quay đầu nhìn thì hóa ra là Cảnh Hi.
"Sao cậu vào được đây?"
Bùi Chấn Nhạc cau mày, "Lệnh cấm đã được gỡ bỏ rồi sao?"
"Chưa, hệ thống điều khiển vẫn đang sửa chữa."
Cảnh Hi vội vàng tiến đến, nhìn thấy vũng máu trên hành lang, sắc mặt cậu trở nên tồi tệ, "Trì Nghiêu đâu? Anh ấy không ở cùng ngài sao?!"
Bùi Chấn Nhạc: "Ở bên trong, lúc nãy cứ kêu cậu tới, chúng tôi đều không cho vào."
Tim Cảnh Hi bị siết chặt.
"Thưa ngài, hộp thuốc đây ạ!" Phó quan vội vã chạy tới.
Cảnh Hi nhận lấy hộp thuốc từ tay hắn, quay sang nói với Bùi Chấn Nhạc: "Nếu hệ thống khôi phục, ngài đừng vội ra ngoài, nhất định phải đợi người của Phi Long đến, đừng tin bất cứ ai khác."
Cảnh Hi gõ nhẹ ba cái lên cánh cửa.
"Nghiêu Nghiêu, là em đây."
Cách gọi thân mật khiến phó quan bên cạnh rất ngạc nhiên.
Hắn nhìn về phía Phí Trấn Nhạc, lại thấy đối phương hoàn toàn không có phản ứng gì, dường như đã quen với điều này.
Vẫn không thấy đáp lại.
Cảnh Hi nghiêng đầu nói với họ: "Ngài đi nghỉ trước đi, để tôi xử lý bên này."
Đây rõ ràng là ghét họ vướng víu.
Dù lo lắng cho Trì Nghiêu nhưng Bùi Chấn Nhạc vẫn làm theo lời cậu mà rời đi.
Đợi đến khi họ đi xa, Cảnh Hi hít một hơi sâu, dùng sức đẩy cửa ra.
Bên trong tình cảnh còn đẫm máu hơn những gì cậu tưởng tượng.
Những chiếc bàn ghế trắng của phòng họp đều bị nhuộm đỏ, trên tường và trần nhà toàn là vết máu, ruột gan vương vãi khắp nơi.
Mùi máu tanh nồng nặc, dù Cảnh Hi đã quen với chiến trường cũng không khỏi cảm thấy chóng mặt.
"Nghiêu Nghiêu?"
Cảnh Hi đặt hộp thuốc xuống, bước qua vũng máu đi vào bên trong.
Khi đến gần góc phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ nhà vệ sinh truyền ra.
Cậu tăng tốc bước, đẩy cửa ra.
Một bàn tay từ khe cửa thò ra, hướng thẳng vào mặt cậu.
Cảnh Hi nghiêng người né tránh.
Móng tay của bàn tay này rất sắc bén, dễ dàng để lại vết cào trên khung cửa kim loại.
Cánh cửa bị mở ra từ bên trong, Cảnh Hi nhanh chóng lùi lại hai bước, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trì Nghiêu đứng ở cửa.
Người đối diện toàn thân đẫm máu, dường như còn bị nước dội ướt, nước không ngừng nhỏ xuống từ những lọn tóc.
Đôi mắt của anh đã biến thành mắt thú, trong bóng tối phát ra ánh vàng rực, ánh nhìn không có chút cảm xúc của loài người, lạnh lẽo và đầy sát ý.
Hai ống tay áo không biết bị cào xé thế nào, chỉ còn lại những mảnh vải rách rưới, dính đầy vết máu.
Đôi tay lộ ra dài và mạnh mẽ hơn, trên mu bàn tay dường như mọc một số lông tơ trắng, bị nước dính vào nên trông không rõ ràng lắm.
Nhìn thấy anh như vậy, tim Cảnh Hi thắt lại.
"Nghiêu Nghiêu."
Nhưng Trì Nghiêu không hề đáp lại cậu, lao thẳng tới đánh.
Đã mất hết lý trí rồi sao?
Cảnh Hi vừa tránh né vừa lùi, lấy từ trong túi ra một mũi tiêm ức chế.
Nhưng đừng nói là tiêm, còn chưa kịp chạm đến cánh tay đối phương, mũi tiêm đã bị anh giật lấy, bóp nát bằng tay không.
"Trì Nghiêu, là em, Cảnh Hi đây!"
Chờ mãi, chờ mãi, thế nhưng vẫn không đợi được Cảnh Hi tới, Trì Nghiêu càng lúc càng mụ mị, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ giết người.
Chỉ có giết người mới có thể xoa dịu cơn sốt ruột này.
Trong lúc mơ màng, hình như có người đang nói gì đó, như thể qua lớp nước, nghe không rõ.
"Hi... em là... Hi..."
"Hi Hi...?"
Trì Nghiêu lắc mạnh đầu, đau như muốn nổ tung.
Thấy anh dừng lại, ánh mắt Cảnh Hi lóe lên, cẩn thận tiến lại gần, chỉ sợ mùi alpha trên người mình sẽ kích thích anh.
"Em đến rồi."
Trì Nghiêu dùng tay phải nắm lấy cánh tay trái của mình, móng tay cắm sâu vào da, dùng sức kéo xuống.
Cơn đau dữ dội khiến anh tỉnh táo hơn một chút, trước mắt cuối cùng cũng không còn mờ mịt nữa.
"Anh làm gì vậy?!"
Nhìn thấy anh tự làm đau mình, Cảnh Hi bất chấp tất cả, lao đến kéo tay anh ra.
Vết thương trên cánh tay hồi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Tốc độ chữa lành này quá kinh khủng!
Dù nhìn tận mắt, vẫn khiến Cảnh Hi không thể tin nổi.
"Em đi đâu vậy, sao lâu thế?" Vài chữ ngắn gọn, Trì Nghiêu thở dốc, cảm xúc không thể bình tĩnh lại.
Cảnh Hi nắm lấy tay anh, nhìn kỹ sự thay đổi lại càng rõ ràng.
"Em xin lỗi."
Mùi máu tanh nồng nặc khiến Trì Nghiêu vô cùng khó chịu về mặt sinh lý, anh quay người trở lại nhà vệ sinh.
"Vào trong đi."
Cảnh Hi xách hộp thuốc vội vàng theo vào.
Nhân lúc lý trí hồi phục đôi chút, Trì Nghiêu cởi áo khoác đi vào phòng tắm.
Khi Cảnh Hi bước vào, cậu thấy Trì Nghiêu đang ra sức cọ rửa da của mình. Vì móng tay sắc nhọn nên trên da đã xuất hiện rất nhiều vết xước.
Cảnh Hi lấy ra từ trong túi mũi tiêm ức chế cuối cùng còn lại.
Nhưng khi Trì Nghiêu đưa tay ra, cậu lại chần chừ.
Quân bộ không phải lúc nào cũng an toàn, dược phẩm cũng vậy.
"Mau lên." Trì Nghiêu cau mày, "Em muốn bị đánh à?"
Cảnh Hi: "..."
Hung dữ thật.
"Cứ để em rửa sạch cho anh trước đã." Cảnh Hi đặt mũi tiêm lên bồn rửa mặt, cởi áo khoác đắp lên, xắn tay áo rồi ra hiệu cho Trì Nghiêu: "Ngồi xuống đó đi."
Trì Nghiêu ngồi phịch xuống nắp bồn cầu, nhìn cậu lấy ra một đống dầu gội.
"May mà nhà vệ sinh trong phòng họp này có cả vòi tắm." Cảnh Hi xoa bọt lên tóc anh.
Trì Nghiêu có thể cảm nhận được sự dịu dàng từ những ngón tay lướt qua tóc, người hơi nghiêng về phía trước, đầu tựa vào người Cảnh Hi.
"Bây giờ trông anh có phải rất xấu không?"
Trì Nghiêu ngoan ngoãn thế này, lại còn lớn xác, khiến Cảnh Hi có cảm giác như đang tắm cho một chú chó to lớn.
"Anh rất để ý đến hình tượng của mình sao?"
"Nhảm nhí." Giọng Trì Nghiêu khàn đặc, u ám, "Anh vốn định làm em đắm chìm trong sắc đẹp của anh suốt đời không thoát ra được, giờ thì kế hoạch tiêu tan rồi."
Cảnh Hi: "..."
Cảnh Hi: "Anh nghĩ là em thích sắc đẹp của anh sao?"
Trì Nghiêu ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ không phải?"
Cảnh Hi vốn định nói "đương nhiên là không", nhưng nhìn gương mặt đẹp trai của anh, những lời sắp nói ra lại nuốt ngược trở vào.
Giờ nghĩ lại, hồi nhỏ lần đầu gặp mặt đã đặc biệt thích quấn lấy Trì Nghiêu, hình như cũng vì anh đẹp.
Không chừng cậu là người mắc chứng cuồng nhan sắc nặng.
Cảnh Hi: "Nghe cũng có chút lý."
Trì Nghiêu: "..."
Cảnh Hi lấy thêm bọt xoa lên cánh tay anh: "Anh biết có vài người mê thú, thích để bạn đời đeo tai hoặc đuôi động vật không?"
Trì Nghiêu: "Em cũng vậy à?"
Cảnh Hi lắc đầu: "Em không phải."
Trì Nghiêu: "..."
Vậy em nói cái quái gì thế?
Cảnh Hi nhìn thẳng vào đôi mắt thú của anh, cúi xuống hôn lên khóe mắt, khẽ cười: "Nhưng em thích đôi mắt này của anh, rất đẹp."
Mắt Trì Nghiêu lóe lên, chưa kịp nói gì, Cảnh Hi đã hôn lên ngón tay anh.
"Đôi móng vuốt này cũng rất đáng yêu."
Trì Nghiêu nhìn bàn tay hung dữ của mình: "..."
Thẩm mỹ thế này mà không có vấn đề?
Một số chỗ máu nhiều quá, Cảnh Hi dùng bông tẩm cồn lau đi, đảm bảo không để lại mùi.
Từ đầu đến chân rửa sạch một lần, cậu cũng mệt đến mồ hôi nhễ nhại, Trì Nghiêu cũng chẳng dễ dàng gì.
Không biết có phải do kỳ mẫn cảm không mà các giác quan trở nên cực kỳ nhạy bén, trời biết anh đã dùng bao nhiêu tự chủ để không nhào tới.
Trì Nghiêu đứng dưới vòi sen, đầy bọt xà phòng, mắt không rời Cảnh Hi, chỉ sợ cậu bỏ chạy.
"Em đứng cách anh ba bước đi."
Cảnh Hi bước hẳn vào.
"Để em giúp anh xả nước."
Tay chưa chạm tới thì đã bị Trì Nghiêu đẩy ra.
"Anh tự làm được."
Cảnh Hi: "Ngại à?"
Trì Nghiêu: "..."
Cảnh Hi: "Có chỗ nào trên người anh mà em chưa nhìn qua không?"
Trì Nghiêu: "..."
Thấy anh không còn thô bạo như trước, Cảnh Hi khoanh tay dựa vào bên cạnh nhìn.
"Đỡ hơn chưa?"
"Ừm." Trì Nghiêu xả hết bọt xà phòng trên người, "Không ngửi thấy mùi máu nữa thì đầu bớt đau rồi."
Có lẽ cũng vì Cảnh Hi đang ở đây.
Anh không nói điều này.
Rõ ràng đều là alpha, nhưng chỉ cần Cảnh Hi đứng trước mặt, tâm trạng của anh có thể tốt lên, nói ra chắc chẳng ai tin.
Cảnh Hi nhớ lại hình ảnh trước kia Trì Nghiêu luôn cọ rửa đôi tay sau khi giết người.
Người này thực ra rất ghét cảm giác giết chóc đúng không?
Không thể chấp nhận việc thú hóa, ghét sức mạnh do thú hóa mang lại, càng ghét con người sẽ thú hóa của chính mình.
Trước đây rõ ràng chỉ một thời gian ngắn là sẽ dịu xuống, nhưng lần này lại hoàn toàn không có dấu hiệu thuyên giảm.
Bộ dạng này, hoàn toàn không thể tham gia tiệc rượu.
Có lẽ phải dùng thuốc ức chế?
Đang nghĩ cách nhờ ai đó mang thuốc ức chế tới thì đột nhiên cảm thấy Trì Nghiêu đến gần, Cảnh Hi nghiêng đầu, vừa vặn lướt qua chóp mũi anh.
Tim Cảnh Hi thót lên: "Sao thế?"
Trì Nghiêu lại kề sát vào cổ cậu, ngửi ngửi, cau mày.
"Trên người em sao lại có mùi của alpha khác?"
Cảnh Hi giơ tay lên ngửi, chẳng ngửi thấy gì cả.
"Có lẽ là do khi họp bị dính phải—"
Lời nói được một nửa, thấy mặt Trì Nghiêu ngày càng khó coi, cậu nghĩ không ổn.
Vừa mới hơi dịu xuống, giờ lại muốn bùng phát?
"Trì Nghiêu, anh bình tĩnh—"
"Em bảo anh làm sao bình tĩnh được?" Trì Nghiêu ấn mạnh cậu vào tường, lòng bực bội, "Tại sao phải để alpha khác đến gần em?!"
Kỳ mẫn cảm khiến tâm trạng thất thường, muốn lên là lên, nhiều lúc vô lý, không thể kiểm soát, Cảnh Hi hiểu rõ cảm giác đó.
Nhưng rõ ràng, Trì Nghiêu nghiêm trọng hơn nhiều.
"Anh không muốn em bị dính mùi người khác?" Cảnh Hi cố gắng hạ giọng, không muốn kích động anh.
Trì Nghiêu giơ tay đập mạnh lên tường, gần như phát điên.
"Em là của anh!"
Nhìn thấy anh đang cố hít thở sâu, Cảnh Hi biết anh đang gắng sức kiềm chế.
Cảnh Hi kéo cổ áo xuống: "Vậy anh để lại dấu trên người em, sẽ không bị dính mùi người khác nữa."
Đồng tử Trì Nghiêu co lại, ngón tay đột ngột siết chặt.
Cảnh Hi vòng tay qua cổ anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
"Tuy không thể để anh đánh dấu như omega, nhưng thỏa mãn cái miệng thì được, muốn không?"
Bị cậu dụ dỗ như vậy, Trì Nghiêu hoàn toàn không kiềm chế nổi.
Nhưng khi môi anh chạm vào vùng da trên tuyến thể, anh cắn răng dừng lại.
"Không được, không thể cắn."
Tin tức tố của Alpha có tính công kích rất mạnh, thêm vào đó là sự bài xích của hai tin tức tố cùng loại, chúng sẽ chạy loạn trong cơ thể. Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết sẽ đau đớn đến mức nào.
Nhưng dù có nghĩ vậy, Trì Nghiêu vẫn không thể nào ngẩng đầu lên được.
Trong mũi mơ hồ ngửi được một mùi hương thơm mát, rõ ràng là bản năng bài xích nhưng lại đầy cám dỗ chết người.
"Thật sự không cắn sao?"
Hơi thở khẽ phớt qua làn da, Cảnh Hi rụt người lại một chút, không kiềm được tim đập nhanh hơn.
Cậu khẽ vuốt ve đầu Trì Nghiêu, có chút đau lòng.
Đã sắp mất đi lý trí mà vẫn còn lo nghĩ cho cảm nhận của cậu.
Trì Nghiêu nhịn lại rồi nhịn, cuối cùng kiềm chế hôn lên làn da ấy một cái.
"Chỉ chạm nhẹ một chút thôi."
Cảnh Hi bất giác run lên, còn chưa kịp mở miệng thì lại cảm nhận nơi đó bị liếm qua, còn bị mút một chút.
Trì Nghiêu: "Chỉ liếm một cái thôi."
Cảnh Hi: "..."
Bây giờ cứ thế này nửa vời quá, cậu cũng chẳng dễ chịu gì.
"Nghiêu Nghiêu."
Trì Nghiêu: "Ừ?"
Cảnh Hi: "Cắn em đi."
Trì Nghiêu nghe thấy tim đập thình thịch một cái.
Lý trí mà anh khó khăn lắm mới duy trì được cuối cùng cũng sụp đổ.
Cảnh Hi vừa dứt lời, phần cổ bên liền truyền tới một cơn đau buốt, mồ hôi lạnh lập tức toát ra nơi thái dương.
Cậu nghiến chặt răng không để bản thân phát ra âm thanh.
Tin tức tố vừa xa lạ vừa quen thuộc thông qua tuyến thể truyền vào cơ thể, cậu có thể cảm nhận rõ ràng hai loại tin tức tố đang xung đột.
Khi răng nanh đâm vào làn da, Trì Nghiêu cảm nhận được sự thỏa mãn chưa từng có.
Giống như đang lạc trong mê cung tăm tối cuối cùng cũng tìm được lối ra.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Trì Nghiêu lại ngửi thấy mùi máu tanh.
Anh bừng tỉnh.
Người trong lòng dựa vào người anh, mềm nhũn đến mức không thể tưởng.
Trì Nghiêu bỗng hoảng sợ, lập tức buông miệng ra.
Làn da vốn trắng nõn không tì vết giờ in hằn một vết máu đỏ thẫm, lõm sâu xuống, máu theo xương quai xanh chảy vào bên trong cổ áo.
Nếu vừa rồi dùng thêm một chút lực, có lẽ toàn bộ miếng thịt ấy đã bị anh cắn đứt.
"Đã bình tĩnh lại chưa?"
Giọng của Cảnh Hi khàn đặc.
Sắc mặt Trì Nghiêu thay đổi.
"Hi Hi, em thế nào rồi?"
Cảnh Hi dựa vào tường thở dốc: "Em còn tưởng sẽ bị anh cắn phế mất."
Trì Nghiêu cuống cuồng lau mồ hôi cho cậu, càng nghe càng tức.
"Kỳ mẫn cảm em kinh nghiệm phong phú hơn anh, vừa nãy cho anh một đấm là xong chuyện rồi mà?"
Màu mắt của Cảnh Hi nhạt hơn so với bình thường, hàng mi bị mồ hôi làm ướt, trông rất chật vật, nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo ấy lại càng thêm vài phần mỹ cảm rung động lòng người.
Cảnh Hi lau đi vết máu bên khóe môi anh, khẽ cười: "Là em tự muốn bị anh cắn."
Trì Nghiêu hoảng loạn.
Vết thương trên tuyến thể trông rất nghiêm trọng, không biết có để lại di chứng gì không.
Anh quay đầu nhìn vào hộp cứu thương trên bồn rửa, kéo Cảnh Hi đi qua đó.
"Để anh xử lý vết thương cho em trước đã."
Cảnh Hi nhìn anh nhanh chóng tìm kiếm trong hộp, đầu ngón tay không kiềm chế được mà run lên.
Anh đã quên là dịch thể của mình có thể hồi phục vết thương rồi.
"Trì Nghiêu."
"Hết bông cồn rồi sao?" Trì Nghiêu càng tìm càng hoảng, "Làm gì có thuốc giải ở đây cơ chứ?!"
Cảnh Hi kéo tay anh lại, nắm trong lòng bàn tay.
"Tay anh đã hồi phục rồi."
Trì Nghiêu ngây người, được nhắc nhở vậy anh mới nhận ra hai tay của mình đã bình thường trở lại.
Cảnh Hi nhìn anh: "Đôi mắt cũng vậy."
Trì Nghiêu nhìn vào gương, quả nhiên đồng tử đã trở lại màu đen.
Cảnh Hi nhìn anh trong gương cười: "Xem ra cũng không phải cái gì em cũng không giúp được anh."
Trì Nghiêu chẳng biết nên tức hay cười.
Anh kéo cậu lại hung hăng hôn một cái.
"Lần sau mà em còn dụ dỗ anh như thế thử xem?"
Cảnh Hi phát ra một tiếng cười nhẹ trong mũi.
"Thử thì thử."
Trì Nghiêu: "..."
Tức chết đi được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT