Ngoài cửa sổ trời nắng đẹp, Trì Nghiêu mơ mơ màng màng mở mắt, trước mặt là cái đầu phóng to của một con mèo.
"Meo~"
Yểu Yểi dụi đầu vào cằm anh.
Ngoan thật.
Trì Nghiêu xoa đầu con mèo đang nằm trên ngực mình, không ngờ lần này không bị cào.
Anh vô tình thấy Cảnh Hi nằm một bên, ôm mèo, chống người ngồi dậy.
Trời đã gần trưa mà còn chưa dậy?
Đồng hồ sinh học của Thiếu tướng đại nhân cũng có ngày lệch nhịp.
"Cảnh Hi, dậy thôi nào."
Trì Nghiêu cười khẽ, hôn một cái lên má cậu, đột nhiên có cảm giác hạnh phúc của một gia đình nhỏ với vợ con quây quần bên bếp lửa.
Lông mi của Cảnh Hi khẽ rung động, từ từ mở mắt.
Đôi mắt xinh đẹp ấy lại là một cặp đồng tử vàng dọc.
"Cảnh Hi!"
Trì Nghiêu giật mình tỉnh dậy, trước mắt một mảnh tối đen.
Trán anh mát lạnh, đưa tay lên sờ thì toàn là mồ hôi.
Là mơ sao?!
Trì Nghiêu thở dốc mấy cái, nhịp tim đập nhanh đến mức không thể bình ổn lại.
Nhìn đồng hồ, mới có bốn giờ sáng.
Cảnh Hi nằm bên cạnh, ngủ rất say.
Trì Nghiêu khẽ kéo cổ áo của cậu, dù trong bóng tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ dấu răng rất rõ ràng kia.
Máu của U Linh đối với người thường là một loại virus, một khi bị nhiễm thì nếu không nguy hiểm đến tính mạng cũng sẽ bệnh nặng một trận.
Anh không biết đây là do họ dùng thuốc lâu dài hay do người đã qua cải tạo đều như vậy.
Nghĩ đến cặp mắt thú của Cảnh Hi trong mơ, Trì Nghiêu bỗng giật mình, kéo cậu ôm chặt vào lòng.
Dù thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không để Cảnh Hi chịu nỗi đau này.
Ngày hôm sau, tin tức Cực Ảnh được trao huy chương lan truyền trên mạng, hình ảnh kèm theo là bức ảnh Trì Nghiêu và Bùi Chấn Nhạc chụp chung.
Ngay lập tức, Trì Nghiêu trở nên vô cùng nổi tiếng.
"Tinh tặc đầu tiên trong lịch sử được trao huy chương quân đội, Trì Nghiêu đỉnh thật!"
"Ahhhh đẹp trai quá!!! Tôi lại thấy có thể tiếp tục phát cuồng nữa rồi!!!"
"Sáng sớm đã bị nhan sắc tấn công! Nếu Trì Nghiêu chuyển nghề làm idol thì chắc chắn sẽ trở thành top đầu!"
"Xem ra quân đội thực sự muốn chỉnh đốn giới tinh tặc rồi, mong đợi!"
"Nhiều người không xấu thật sự, chỉ vì lạc lối mới trở thành tinh tặc, hy vọng sẽ cho họ cơ hội sửa sai."
"Cực Ảnh và Mầm Măng là hai nhóm tinh tặc duy nhất tôi thích!"
Tại nhóm tinh tặc Mãnh Hổ—
Một đàn em tóc đỏ chạy vào khoang chính.
"Lão đại, Cực Ảnh thực sự được trao huy chương rồi!"
Mãnh Đại Hổ đang gặm đùi cừu, nghe vậy thì suýt nghẹn.
"Huy chương gì?"
Đàn em tóc đỏ: "Huy chương của quân đội! Anh xem này!"
Mãnh Đại Hổ nhìn về phía màn hình ảo.
Chẳng cần phải lướt, cái tên Cực Ảnh đã ngay lập tức leo lên hạng nhất tìm kiếm hot, nhưng lần này không ai chửi họ, toàn là lời khen ngợi.
"Chết tiệt!" Mãnh Đại Hổ bỗng nhiên thấy cái đùi cừu trong tay không còn ngon nữa.
Dạo này luôn có tin đồn rằng Cực Ảnh đã cứu viện thành công, quân đội muốn trao thưởng.
Nhưng người ngoài không biết, ai trong giới mà không biết cái thói của Cực Ảnh?
Chỉ cần nhìn thấy Trì Nghiêu, không chạy nhanh thì sẽ bị họ bắt được rồi đem ra làm trò cười.
Một người như Trì Nghiêu, không coi ai ra gì, làm việc hoàn toàn dựa vào tâm trạng, lại bỏ công sức giúp quân đội cứu viện sao?
Khi Viper định đến đầu quân cho Cực Ảnh, cả giới tinh tặc cười nhạo.
Dù sao cũng là một nhóm tinh tặc có tiếng tăm, mà lại hớn hở chạy đến làm tay sai cho Cực Ảnh, sợ rằng đến cuối còn không giữ được cái quần lót.
Kết quả, Cực Ảnh thực sự được huy chương rồi!
Một nhóm đàn em vây quanh, ghen tị đến chảy nước miếng.
"Được cả nước tung hô, sướng quá chứ còn gì nữa."
"Lần này Cực Ảnh thật sự hãnh diện, có rất nhiều người thích họ."
"Trì Nghiêu chắc chắn chỉ là ngẫu hứng mới làm vậy thôi, nhưng thật sự rất giỏi!"
"Lão đại, anh xem, Cực Ảnh được khen ngợi như thế, chúng ta cũng không thể mãi làm những việc bị chửi mãi được, họ đi cứu viện chúng ta cũng có thể mà!"
"Cứu viện?" Mãnh Đại Hổ cười lạnh, "Chưa cứu được ai thì quân đội đã tiêu diệt chúng ta rồi."
Đám đàn em liếc mắt nhìn nhau.
Cũng đúng ha, quên mất chuyện này rồi.
Không phải quân đoàn nào cũng sẵn sàng nhận sự giúp đỡ của tinh tặc.
Loại chuột chạy cùng đường như họ thì đâu có thể đường hoàng mà xuất hiện.
Chỉ có Cực Ảnh có thực lực và bản lĩnh, dù xông vào chiến trường thì vẫn muốn làm gì thì làm, còn những người khác—hừm, chỉ nghĩ thôi là đủ rồi, giấc mơ có thể chứa đựng mọi thứ.
"Lão đại, chúng, chúng ta cũng đến đầu quân cho Cực Ảnh được không?"
Một tên đàn em lắp bắp nói, "Trên mạng nói, hợp tác nhiều với quân đội, có khi còn được cấp hộ khẩu đấy!"
Ánh mắt của Mãnh Đại Hổ lia qua, đàn em lập tức im thin thít.
"Cậu tưởng đầu quân cho Cực Ảnh dễ lắm à?" Nghĩ đến chuyện này, Mãnh Đại Hổ liền thấy đau đầu, "Họ còn phải tặng mười chiếc chiến hạm mà vẫn phải ngồi đợi đấy!"
Tên đàn em tóc đỏ bĩu môi, thì thầm: "Vậy thì cứ tặng sớm để xếp hàng chứ, ở cuối cùng đến cả mẩu cũng không có mà ăn."
Mãnh Đại Hổ: "..."
Hắn sờ cằm suy nghĩ: "Cũng có lý đấy chứ."
Cực Ảnh đã mở ra một cục diện mới trong giới tinh tặc, nếu không nắm bắt được cơ hội này, có khi chẳng bao lâu nữa họ sẽ bị thời đại bỏ lại phía sau.
Nghĩ đến đây, Mãnh Đại Hổ không ngồi yên được nữa.
Viper quá mạnh, sẽ không để ý đến những nhóm nhỏ ba hạng như họ, muốn thăm dò tin tức thì phải tìm người có thực lực tương đương.
Đàn em tóc đỏ mắt sáng lên: "Chẳng phải nghe nói nhóm tinh tặc Cẩu Lang đã đi rồi sao?"
Nhóm tinh tặc Cẩu Lang thậm chí còn tệ hơn cả họ.
Mãnh Đại Hổ lập tức gửi một cuộc gọi.
Phải một lúc sau mới có người bắt máy.
"Alo, lão Cẩu—cậu đang ở đâu thế, sao lại cầm cái cuốc thế kia?"
Trên màn hình là một người đàn ông trung niên beta gầy gò, đang đi trên cánh đồng hoang.
"Đây là cái bừa, mắt mày mù à."
"Chết tiệt."
Mạnh Đại Hổ tức giận, trước đây cái thằng này nào dám vênh váo nói chuyện kiểu đó với hắn?
"Mấy người sau khi đưa chiến hạm xong thì thế nào? Cực Ảnh, nhận... nhận các người không?" Mạnh Đại Hổ hỏi.
Lão Cẩu vuốt tóc cười tự tin.
"Thấy mái tóc đen này của tôi không, thấy bộ đồ này không, ha, cái cây bừa này chính là Cực Ảnh phát đồng phục đó."
Đám đàn em xung quanh sáng mắt lên, đồng loạt nuốt nước miếng.
Thật là ghen tị quá đi!
"Quản lý quân sự hóa của Cực Ảnh không đùa được đâu, bọn tôi phải tham gia ba tháng cải tạo lao động mới được chuyển chính thức đó." Lão Cẩu vừa nói vừa giả bộ thở dài, "Sau này bọn tôi phải đổi tên thành đội Cực Ảnh Lang rồi."
Mạnh Đại Hổ: "..."
Cái thằng khoe khoang đáng ghét này.
Đội Cực Ảnh Lang?
Tên nghe oai thế cơ chứ!
Tất cả đám đàn em cùng lúc quay sang nhìn Mạnh Đại Hổ, ánh mắt lấp lánh viết rõ ràng "Bọn tôi cũng muốn đổi tên thành đội Cực Ảnh Hổ!".
Mạnh Đại Hổ: "..."
Lão Cẩu: "Nghe nói mấy đoàn có biểu hiện tốt còn được thưởng gạo của đoàn Miêu Miêu nữa đấy, không nói chuyện với ông nữa, tôi phải đi xới đất đây."
Ực.
Cả đám người của Mạnh Đại Hổ đồng loạt nuốt nước miếng.
Phần thưởng tốt quá đi mất?!
Tắt thông tin liên lạc, Mạnh Đại Hổ lau nước miếng, can đảm gửi video gọi đến cho Trì Nghiêu.
Trước đây bị lừa mất bao nhiêu trang bị, tổn thất không ít, thu hoạch duy nhất chính là lưu được số liên lạc của Trì Nghiêu.
Chờ một lát, video được kết nối.
Mạnh Đại Hổ lập tức căng thẳng không nói nên lời.
"Lão... lão đại, chào ngài, tôi là Mạnh Đại Hổ của đoàn Mãnh Hổ."
Sáng sớm bị một người lạ mặt gọi video đến, lại còn là một tên to con đầy dầu mỡ, Trì Nghiêu nhíu mày, không vui.
"Ai vậy?"
Mạnh Đại Hổ ra sức khoa tay múa chân giải thích: "Chính là... chính là lần trước có làm ăn với Cực Ảnh... bán trang bị ấy..."
Nói đến đây, giọng càng lúc càng nhỏ.
Điều này khiến Trì Nghiêu nhớ lại việc Cảnh Hi lừa anh lúc trước.
"Sao, muốn làm ăn nữa hả?"
Mặt Mạnh Đại Hổ giật giật.
Không có tiền thì làm ăn cái gì nữa?!
"Không phải, tôi... tôi ngưỡng mộ ngài từ lâu rồi, giờ chỉ là đặc biệt muốn gia nhập đoàn của ngài thôi..."
Trì Nghiêu khẽ cười: "Ngưỡng mộ tôi?"
Mạnh Đại Hổ cố gắng mặt dày nịnh bợ: "Ngài chính trực, chí lớn cao xa, là tấm gương sáng cho bọn tôi noi theo, tôi luôn coi ngài là thần tượng!"
Trì Nghiêu nhướng mày, nghe hắn nói bừa.
Ngửi thấy mùi khét từ nhà bếp truyền ra, anh lập tức mất kiên nhẫn.
"Đến chỗ cũ xếp hàng đi."
Câu nói qua loa này lọt vào tai Mạnh Đại Hổ giống như thánh chỉ.
Hắn kích động suýt quỳ xuống: "Dạ, bọn tôi sẽ xuất phát ngay!"
Tắt video, Trì Nghiêu đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Cảnh Hi một tay cầm xẻng, một tay cầm đũa, vụng về lật mặt quả trứng chiên.
"Vừa nãy nghe anh nói chuyện với ai đấy."
"Cực Ảnh thành miếng bánh ngon rồi, ai cũng tranh nhau đến." Trì Nghiêu mặt không biểu cảm.
Cảnh Hi liếc anh một cái: "Anh không vui?"
Ánh mắt Cảnh Hi và Trì Nghiêu chạm nhau, suýt nữa anh không kiềm chế được mà nhào tới.
Ngón tay khẽ động, cố nhịn lại.
"Lười quản."
Cảnh Hi xúc trứng chiên lên, đập thêm quả trứng mới vào chảo.
"Để em giúp anh."
Cuối cùng, bữa sáng vẫn là Trì Nghiêu tự tay hoàn thành.
Không lâu sau, Cảnh Nhung và Bạch Kỳ từ bên ngoài tập thể dục sáng trở về.
Cảnh Nhung kéo ghế ngồi xuống, nhìn Trì Nghiêu: "Tin tức tố của ông cháu có bài xích không?"
Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Cảnh Hi đã kể chuyện về kỳ mẫn cảm của Trì Nghiêu cho hai ông bà già nghe.
"Không." Trì Nghiêu ăn sandwich, "Già rồi, không có tính cạnh tranh."
Cảnh Nhung: "..."
Bạch Kỳ: "Lần đầu trải qua kỳ mẫn ảm, phải vượt qua thật tốt mới được, buổi trưa muốn ăn gì để bà nấu cho."
Trì Nghiêu: "Chỉ cần không chua, món gì tôi cũng ăn."
Cảnh Hi: "..."
Thông thường ba ngày đầu của kỳ mẫn cảm sẽ khá khó chịu.
Nếu có omega mà mình yêu thích ở bên cạnh thì sẽ dễ chịu hơn.
Đáng tiếc, hai người đều là alpha, không những không giúp được gì mà còn phản tác dụng.
Cảnh Hi thỉnh thoảng sẽ kiểm tra tin tức tố của mình, chỉ sợ không khống chế được, kích thích đến Trì Nghiêu.
Hành động ám sát hôm qua nhờ có Trì Nghiêu mà đã tiêu tan trong vô hình, cộng thêm Bùi Chấn Nhạc vừa nhậm chức, mấy ngày này quân bộ e là sẽ rất loạn.
Cảnh Hi dứt khoát lấy cớ giám sát Trì Nghiêu mà trực tiếp xin nghỉ ở nhà.
Lúc đang xử lý công vụ, cảm nhận được Trì Nghiêu từng chút một lại gần, Cảnh Hi giả vờ không phát hiện.
Từ sáng sớm thức dậy, Trì Nghiêu đã tránh né cậu.
Nếu là bình thường thì đã dính lấy cậu rồi, nhưng vào kỳ mẫn cảm, ngược lại ạn rất kiềm chế, đến tay cũng không chạm.
Trì Nghiêu vốn nghĩ rằng, chỉ cần ở cùng một không gian với Cảnh Hi, có thể nhìn thấy là được.
Nhưng mỗi lần quay đầu lại, anh đều đã ngồi gần Cảnh Hi rồi.
Nhìn thấy Cảnh Hi đang xem màn hình ảo, dường như đang phê duyệt văn kiện.
Trì Nghiêu lại gần ngửi thử.
Còn chịu được, lại gần thêm chút nữa chắc cũng không sao.
"Muốn cắn không?"
Trì Nghiêu ngước mắt lên đã thấy Cảnh Hi đang cười nhìn mình.
Trì Nghiêu: "..."
Anh lùi lại vài bước.
Cảnh Hi chống tay lên ghế sofa, người nghiêng về phía trước, rướn đến gần.
"Chỉ có phúc lợi dành riêng cho kỳ mẫn cảm thôi mà—"
Trì Nghiêu: "Đừng nói nữa."
Cảnh Hi: "Thật sự không cần à?"
Trì Nghiêu nuốt khan, động lòng chết mất.
Cái tên này nhất định là cố ý.
Cảnh Hi: "Cắn không, nhanh lên."
Trì Nghiêu: "..."
Lại gần quá rồi, Trì Nghiêu như ngửi thấy mùi rượu trong lành trên người Cảnh Hi, cả người anh hắn nóng bừng lên.
Bạch Kỳ từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy Cảnh Hi đang đuổi theo Trì Nghiêu chạy vòng vòng, không biết đang chơi trò gì.
Bà lắc đầu cười, nhẹ nhàng quay về lầu trên.
Từ khi A Nghiêu đến, Cảnh Hi cũng trở nên cởi mở hơn nhiều.
Kết quả là, hai người vẫn đánh nhau một trận.
Tiêu hao hết năng lượng thừa, Trì Nghiêu cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Nguyễn Lăng Vân không bình thường."
Cảnh Hi ném qua một chiếc khăn tắm, thoáng dừng lại.
Sao tự nhiên lại nhắc đến cậu ta?
Trì Nghiêu lau mồ hôi: "Tin tức tố của cậu ta không chỉ có một loại, chắc chắn là đồng loại của tôi."
"Không chỉ có một loại?" Cảnh Hi nhíu mày, "Cơn mẫn cảm của anh có liên quan đến cậu ta?"
"Động vật cái khi động dục cũng sẽ phát ra mùi, tin tức tố của Nguyễn Lăng Vân tương tự như vậy." Trì Nghiêu nhớ lại cảm giác lúc đó, "Đối với anh, tính công kích lớn hơn sự cám dỗ."
Cảnh Hi suy nghĩ một chút, đại khái hiểu ý anh.
Trì Nghiêu vốn đã gần đến kỳ mẫn cảm, bị Nguyễn Lăng Vân kích thích nên hoàn toàn bùng nổ.
Trì Nghiêu: "Nguyên liệu làm vũ khí của Hưng Bang cũng có vấn đề. Anh đã mua một lô về, nếu chứng minh được Nguyễn Lăng Vân là người cải tạo, thì sẽ có bằng chứng cho thấy vũ khí của Hưng Bang và U Linh là cùng một phe."
Cảnh Hi trầm ngâm: "Dùng khoáng sản và năng lượng mà U Linh cướp từ các hành tinh để chế tạo vũ khí, rồi bán cho quân đội và các đoàn lính đánh thuê, đúng là một kiểu tay không bắt sói."
"U Linh có một chuỗi công nghiệp đen khổng lồ phía sau." Trì Nghiêu cười khẩy, "Rễ của nó có lẽ đã bao phủ cả Đế quốc."
Đang nói, thiết bị đầu cuối của Trì Nghiêu kêu lên.
Anh tiện tay vuốt mở, là D.
Màn hình chưa chuyển sang chế độ riêng tư, nên Cảnh Hi cũng nhìn thấy tên trên đó.
Đây là cái ID từng gửi "yêu cậu nhé mwah mwah."
Trì Nghiêu không do dự, trực tiếp kết nối.
Cửa sổ chớp lên, trong màn hình xuất hiện một alpha mặc quân phục.
Hai bên tóc mai điểm bạc, vuốt rất chỉnh tề.
Dù đã hơn sáu mươi tuổi, khí thế vẫn rất mạnh mẽ.
Mắt Cảnh Hi hơi mở to.
Là thượng tướng Lâm Trình Đức.
Dù trước đó đã đoán được, nhưng khi thực sự thấy vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Lâm Trình Đức ngẩng đầu nhìn Cảnh Hi xuất hiện trong màn hình, trầm giọng chào hỏi.
"Cậu là vợ của A Nghiêu đúng không? Tôi là sư phụ của nó."
Cảnh Hi: "..."
Trì Nghiêu: "Có chuyện gì không?"
Lâm Trình Đức: "Hôm qua cậu không bình thường, có chuyện gì xảy ra à?"
Việc anh có kỳ mẫn cảm, có lẽ có liên quan trực tiếp đến Cảnh Hi.
Kể từ khi ở bên Cảnh Hi, phần con người trong anh dần dần trở lại.
"Nếu đã vậy, thì cậu nghỉ ngơi cho tốt, những chuyện khác để tôi lo." Lâm Trình Đức nói.
Trì Nghiêu: "Vốn dĩ ông định bảo tôi làm gì?"
Lâm Trình Đức nghiêm mặt: "Giờ lão Bùi đã lên chức, thì nên bàn bạc về bước hợp tác tiếp theo."
Quyền lực vốn thuộc về bốn đại thượng tướng sẽ quay trở lại tay thống soái, nhiều việc sẽ dễ dàng thực hiện hơn.
Trì Nghiêu: "Nếu ông tự mình có thể ngồi vào vị trí đó, thì đã chẳng cần phiền phức như vậy."
Lâm Trình Đức trầm ngâm một lúc.
"Kể từ khi tôi quyết định tiếp nhận đội quân này, thống soái đã không còn là điều tôi có thể chạm tới."
Vì Trì Nghiêu không tiện ra ngoài, Lâm Trình Đức nói rằng ông sẽ tự liên hệ với Bùi Chấn Nhạc rồi cúp máy.
Cảnh Hi nhíu mày: "Em bỗng nghĩ đến một vấn đề."
Trì Nghiêu ngẩng đầu nhìn cậu.
"Gì?"
Cảnh Hi: "Thống soái có thể tra cứu hồ sơ của tất cả thành viên quân bộ, bao gồm cả các đơn vị đặc biệt, trong đó có Ám Bộ mà thượng tướng Lâm nắm giữ."
Trì Nghiêu suy nghĩ.
"Ý em là, Ám Bộ có tài liệu mà kẻ đứng sau muốn?"
Cảnh Hi gật đầu.
"Không loại trừ khả năng này."
Trì Nghiêu: "Có thể là tài liệu về Cực Ảnh không?"
Cảnh Hi lắc đầu: "Khả năng thấp lắm, Cực Ảnh xưa nay chỉ là tinh tặc đàng hoàng, kẻ đó có lẽ không biết mối quan hệ giữa Cực Ảnh và Ám Bộ."
Trì Nghiêu: "..."
Tinh tặc đàng hoàng.
Họ có quá ít manh mối trong tay, thảo luận mãi cũng không ra kết quả gì.
"Em có thấy khó chịu ở đâu không?" Trì Nghiêu đột nhiên hỏi.
Cảnh Hi cúi mắt nhìn anh: "Đây là lý do anh tránh mặt em à?"
Trì Nghiêu lảng tránh, không dám nhìn thẳng.
"Anh không có tránh em."
Cảnh Hi ngồi xổm bên ghế, nắm cằm anh hôn tới.
"Nếu anh có độc, em đã sớm bị anh hại chết rồi, đâu cần đợi đến bây giờ?"
Trì Nghiêu: "..."
Cảnh Hi liếm qua khóe môi anh.
"Em biết anh không muốn hại em, để anh khỏi áy náy, từ giờ cấm tiếp xúc cơ thể."
Trì Nghiêu: "..."
Cảnh Hi hôn chụt một cái lên môi anh.
"Em đi làm việc đây."
Cảnh Hi vừa đứng lên đã bị kéo ngã xuống, may mà kịp chống tay vào tay vịn ghế, không đè lên người Trì Nghiêu.
Trì Nghiêu kéo cậu lại gần, cắn mạnh lên môi cậu, như trút giận.
"Không thể bắt nạt em thế này được."
Sợ làm đau cậu, Trì Nghiêu lại liếm nhẹ.
Cảnh Hi cười khẽ, cả hai bắt đầu đuổi nhau cắn nhẹ.
"Là anh bắt nạt em trước."
Hai ngày sau, chiếc vòng cổ kim loại màu đen trên cổ Trì Nghiêu mở ra, trở lại thành một hạt đậu đen.
【Chỉ số pheromone trở lại đường cong bình thường, tạm thời chưa phát hiện vấn đề khác.】
Tối hôm đó, hai người cùng đến nhà của Bùi Chấn Nhạc.
Trong thư phòng, Bùi Chấn Nhạc đang xoa trán, sắc mặt rất kém.
"Cậu biết chuyện này từ lâu rồi à?"
Cảnh Hi: "Biết chưa lâu."
Bùi Chấn Nhạc: "Biết rồi sao không nói với tôi?"
"Là tôi bảo em ấy đừng nói." Trì Nghiêu thản nhiên nói, "Ai biết được ông là người hay là quỷ?"
Bùi Chấn Nhạc bị nghẹn.
Cẩn thận là điều tốt, nhưng đến mức đề phòng cả mình, điều đó khiến ông ta cảm thấy có chút thất vọng.
Ông ta lấy từ ngăn kéo ra một chồng tài liệu: "Đây là hồ sơ của mấy tên sát thủ đó."
Trì Nghiêu nhận lấy tập hồ sơ và mở ra.
Không nằm ngoài dự đoán, toàn là phạm nhân tử hình hoặc người mất tích.
"Chúng tôi trước đây cũng đã phát hiện ra một phần." Cảnh Hi mở thiết bị đầu cuối, gửi tài liệu về nhóm người của quân đoàn U Linh qua.
"Gần đây tôi sẽ tiến hành một cuộc tổng rà soát lại công việc của các bộ phận, bao gồm cả nhà tù." Bùi Chấn Nhạc nhìn về phía Trì Nghiêu, "Nhưng tôi lo rằng một số nơi không đảm bảo được hiệu quả."
Trì Nghiêu: "..."
"Có chỗ nào cần phối hợp, tôi sẽ phối hợp."
Bùi Chấn Nhạc mỉm cười: "Thế thì tốt rồi."
"Vụ ám sát, có đối tượng tình nghi nào không?" Cảnh Hi hỏi.
Nhắc đến chuyện này, nụ cười của Bùi Chấn Nhạc phai nhạt dần, thái dương ông ta lại bắt đầu giật lên.
"Nhiều lắm, nhưng nghi ngờ nhất là hai người đó."
"Chúng tôi bốn người cùng nhập ngũ một năm, thời trẻ là đồng đội, tranh đấu với nhau cả đời." Bùi Chấn Nhạc thở dài, "Tôi thật không dám tin những chuyện này lại có liên quan đến họ."
Kết bè kết phái vì quyền lực, điều đó trong giới quyền lực không hiếm thấy, nhưng nghiên cứu trái phép người cải tạo, phát triển chuỗi ngành công nghiệp đen thì lại là một việc vi phạm nghiêm trọng!
"Phải có tầm nhìn lớn hơn." Trì Nghiêu cười khẩy, "Mục tiêu của một số người có thể còn là vị trí cao hơn cả Thống soái."
Sắc mặt Bùi Chấn Nhạc cứng lại.
Ông ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía Trì Nghiêu: "Trần Băng Phong cũng liên quan đến vụ này à?"
"Liên quan, nhưng hiện tại chưa đủ bằng chứng." Trì Nghiêu tựa cằm, "Tạm thời đừng thả ôngta ra."
Bùi Chấn Nhạc: "Thế còn Lý Bác?"
Lý Bác bị Trì Nghiêu kiểm soát một thời gian, ông ta không nghĩ đây chỉ là trùng hợp.
"Hắn à." Trì Nghiêu cười, "Hắn có vấn đề còn lớn hơn."
Trên đường về nhà, Trì Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng có chút nặng nề.
Kết hợp quyền lực của Thống soái với hiệu quả hành động của bộ phận ngầm, điều tra sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng những gì họ phát hiện càng ngày càng nhiều, giống như một cái hố không đáy, rốt cuộc đến bao giờ mới kết thúc?
"Trì Nghiêu."
Trì Nghiêu tỉnh lại, quay đầu thì thấy Cảnh Hi đưa tay về phía anh.
Anh nâng tay nắm lấy, cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc từ lòng bàn tay.
Cảm giác lo lắng lập tức giảm đi đáng kể.
Trì Nghiêu dựa vào lưng ghế, bực bội nói: "Lẽ ra anh nên kéo em về ngay lần đầu gặp, đã lãng phí nhiều năm như vậy."
Cảnh Hi: "Chúng ta lãng phí đâu chỉ là mấy năm này?"
Chuyện hồi nhỏ, Trì Nghiêu vẫn không nhớ rõ lắm.
Nếu Cảnh Hi không kiên trì tìm anh, giờ anh sẽ biến thành gì?
Thiết bị đầu cuối rung lên, Cảnh Hi nhận cuộc gọi.
Giang Phong với vẻ mặt lo lắng: "Lão đại, Hứa Châu đã bỏ trốn."
Cảnh Hi cau mày: "Có định vị được không?"
Giang Phong lắc đầu: "Tôi đã cho người đi điều tra, nhưng khả năng theo dõi rất thấp."
Trì Nghiêu nghe cuộc đối thoại của họ, ngón tay nhẹ gõ lên tay vịn.
"Chạy thì cứ để hắn chạy đi."
Cảnh Hi nói với Giang Phong: "Tăng cường phòng thủ, có chuyện lập tức báo cáo."
Giang Phong: "Vâng."
Trì Nghiêu: "Anh phải đi rồi."
Huy chương đã nhận, anh không có lý do gì để ở lại Đế Đô tinh.
"Ngày mai em sẽ đến phòng thí nghiệm của Cừu Thiên Lâm một chuyến, đưa mẫu máu cho ông ấy, ngày mốt chúng ta cùng đi." Cảnh Hi thản nhiên nói, "Đi xem tinh cầu 810."
Trì Nghiêu vừa định gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó.
"Không được, con gái sắp sinh rồi, ổ mèo anh còn chưa chuẩn bị xong."
Cảnh Hi: "..."
Cảnh Hi: "Ổ mèo gì?"
Tiện đường rẽ qua biệt thự nhỏ, Trì Nghiêu lấy ra bốn cái quan tài nhỏ.
"Ổ mèo."
Cảnh Hi nhìn cái hình dạng đó, lông mày giật giật.
"Nhìn giống ổ mèo chỗ nào?"
Trì Nghiêu: "Bên trong lót đệm mềm, hai bên khoét lỗ, làm cái giá là có thể biến thành cái nôi rồi."
Cảnh Hi: "Thế cái bia mộ này—— biển tên là để cào à?"
Trì Nghiêu: "Khắc tên, để khỏi nhầm."
Cảnh Hi: "..."
Anh nghiêm túc à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT