Đường Tư Kỳ là một hoạ sĩ tự do đồng thời cũng là một trạch nữ chính hiệu. Cả ngày cô chỉ ru rú ở nhà đợi đơn hàng, ai thuê gì vẽ nấy, có khách thì có tiền, không khách thì nhịn đói. Thu nhập rất bấp bênh, cuộc sống thường xuyên rơi vào cảnh thu không đủ chi, đói mốc mỏ.
Trong mắt người thân, Đường Tư Kỳ là một đứa con gái lập dị. Trong mắt bạn bè, Đường Tư Kỳ sống như một “ẩn sĩ”, cô đơn và biệt lập, gần như tách biệt hẳn khỏi xã hội loài người.
Sở thích của Đường Tư Kỳ là làm ổ ở nhà vẽ tranh và ăn cơm hộp. Cô không thích sự ồn ào, ghét tiếp xúc với người lạ, thậm chí xuống lầu lấy đồ cũng khiến cô ái ngại. Cô còn ước giá như một tháng chỉ phải lết xác ra khỏi cửa một lần thì tốt biết bao.
Riết rồi, Đường Tư Kỳ càng lúc càng khép mình và tự ti hơn, hình thành chứng trở ngại giao tiếp, bài xích mọi hoạt động tập thể bên ngoài.
[ Đinh! Chúc mừng bạn đã thành công đăng nhập hệ thống. Nhiệm vụ đầu tiên: Check-in vườn hoa dưới tiểu khu, nhận quà chào mừng. ]
[ Nhiệm vụ hai: Check-in công viên giải trí và viết một bài cảm nghĩ dài năm trăm chữ. ]
[ Nhiệm vụ ba: Trong vòng bốn mươi tám tiếng, check-in tại thành phố X, review món sữa đông hai tầng, chụp ảnh, đăng Weibo. ]
Đường Tư Kỳ dần phát hiện thời gian cô ở nhà càng lúc càng ít. Vì để hoàn thành nhiệm vụ, cô đã đi khắp nơi, trong nước ngoài nước, ngắm nhìn biết bao cảnh đẹp, nếm thử biết bao mỹ vị trần gian. Theo dấu bước chân, Đường Tư Kỳ ghi lại các trải nghiệm của bản thân rồi đăng tải lên mạng xã hội. Những bài giới thiệu chân thành, chi tiết của cô nhanh chóng dậy sóng cõi mạng, thu hút hàng triệu lượt xem, tương tác và chia sẻ. Mỗi ngày, có vô số người thức đêm chờ xem những cập nhật mới nhất, háo hức dõi theo cuộc hành trình của cô.
Song song với đó, các tác phẩm hội hoạ của cô cũng được chào đón nồng nhiệt hơn. Trước đây ở nhà nắn nót từng ly từng tý mà vẫn bị chê lên chê xuống. Ấy thế mà giờ đây vừa đi vừa vẽ thì lại được biên tập khen không ngớt, ra bức nào là cho xuất bản ngay bức ấy.
Từ một cô gái sống khép mình, cả ngày đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực, chán chường, Đường Tư Kỳ đã bị hệ thống bắt phải ra ngoài đi ăn đi chơi, đối mặt với thế giới rộng lớn. Cuối cùng, cô đã tìm được mục tiêu sống, tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình.
Toàn bộ câu chuyện lấy du lịch làm chủ đề xuyên suốt, giọng văn nhẹ nhàng ấm áp, tiết tấu chậm rãi thong thả, không có những màn đấu đá kịch tính hay những pha lật mặt bao sảng như các truyện nữ chủ khác. Nhưng thông qua nữ chính Đường Tư Kỳ, phảng phất đâu đó chúng ta nhìn thấy chính bản thân mình. Đôi lúc cũng có những chán chường, mệt mỏi nhưng hãy cứ nỗ lực phấn đấu, tích cực tiến về phía trước, tìm kiếm hứng khởi và đam mê, thành công nhất định sẽ tới.
Mỗi người đều là nhân vật chính trong cuộc đời mình. Thành hay bại, là do cách chúng ta lựa chọn phản ứng với cuộc đời ngoài kia. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù là cùng quẫn hay tối tăm nhất, chúng ta vẫn có quyền vực dậy bản thân, vẫn có quyền lựa chọn những phong cảnh mà mình muốn chiêm ngưỡng.