Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 2: Gói Quà Tân Thủ

Đường Tư Kỳ một tay giữ lấy cổ họng, một tay run rẩy mở điện thoại di động: “Nhiệm vụ…nhiệm vụ gì?”

[ Xin mời nhấn vào Thanh Nhiệm Vụ.]

Lúc này, Đường Tư Kỳ khó chịu vô cùng, hít thở không thông, đầu ngón tay tê dại không nghe theo sự điều khiển. Sau vài lần ấn trượt, khó khăn lắm cô mới tìm được Thanh Nhiệm Vụ.

Ấn vào một cái, thông báo liền hiện lên màn hình

[ Nhiệm vụ thứ nhất: Đi xuống công viên dưới tiểu khu và mở Gói Quà Tân Thủ chào mừng người chơi mới. Bạn còn năm phút để hoàn thành nhiệm vụ.]

Đường Tư Kỳ choáng váng, nhưng cô chẳng còn tâm trí để xác định chuyện này là thật hay giả nữa. Cô không muốn chết, thật sự không muốn chết. Cô dùng hết sức bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo vọt ra cửa rồi té sấp té ngửa, cắm đầu lộn nhào xuống lầu.

Mỗi bước đi đều vô cùng gian nan và mỗi nơi cô lướt qua thì như hiện trường tai nạn. Đồ đạc bị xô đẩy, đổ tứ lung tung.

Bởi lẽ khu này là khu tập thể cũ, hành lang đã chật hẹp thì chớ, cư dân còn tranh nhau lấn chiếm, chất đồ đạc dọc lối đi. Bình thường cũng đã khó tránh khỏi va chỗ nọ đụng chỗ kia rồi, huống chi lúc này Đường Tư Kỳ đang vội thế nên cái gì cản lối là cô đạp bay hết.

Chờ cô chạy từ lầu sáu xuống sảnh thì thời gian chỉ còn lại hai phút. Đường Tư Kỳ tóc tai bù xù, mặt mày phờ phạc.

Check-in, check-in ở chỗ nào????

À đúng rồi, công viên tiểu khu!

Thế là cô lại hồng hộc chạy ra công viên. Di động vẫn không có phản ứng, thời gian hiển thị trên màn hình vẫn tiếp tục đếm ngược.

Đường Tư Kỳ khóc không ra nước mắt: “Cuối cùng là phải chạy tới đâu để check-in??”

Cô gấp như kiến bò miệng chảo, cứ chạy lung tung quanh cái công viên bé xíu, vừa chạy vừa huơ huơ điện thoại để bắt sóng. Cuối cùng mệt quá, cô ngồi bệt xuống một bồn cây, trơ mắt nhìn thời gian trôi dần từng phút.

Còn khoảng mười giây nữa thì kết thúc, màn hình liền hiện lên thông báo: [ Mời người chơi mở bảng nhiệm vụ, click vào ô đầu tiên để tiến hành xác nhận.]

Đường Tư Kỳ vội vàng làm theo.

Quả nhiên hữu dụng.

[ Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, xin hỏi bạn có muốn mở Gói Quà Tân Thủ ngay bây giờ không? ]

Vừa trải qua một trận xất bất xang bang, Đường Tư Kỳ mệt đến độ chả thiết tha gì, cô vừa thở vừa lẩm bẩm: “Không mở thì có được không?”

Ngay lập tức, điện thoại phát ra thông báo [ Gói Quà Tân Thủ sẽ giúp bạn thuận lợi hoàn thành các nhiệm vụ tiếp theo. Không lẽ bạn muốn tạm biệt thế giới tốt đẹp này ngay tại đây? ]

Đường Tư Kỳ sửng sốt mất hai giây rồi hấp tấp gật lấy gật để: “Mở mở…tôi mở là được chứ gì?”

Tiếp theo, cô mở Bảng Nhiệm Vụ, click vào ô mở thưởng.

[ Gói quà tân thủ: Tặng 24 giờ thọ mệnh (1). Khen thưởng 20 đồng vàng. Miễn phí mở ra Cửa hàng vật phẩm. ]

Đường Tư Kỳ thoát ra màn hình chính. Quả nhiên khung thời gian đếm ngược được tăng thành “23 giờ 59 phút”.

Cô ngồi bó gối dưới bồn hoa, thẫn thờ nhìn chằm chằm màn hình di động. Nói cách khác, từ nay cô phải sống theo sự điều khiển của cái ứng dụng chết tiệt này sao. 

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ chấm dứt sự sống ngay lập tức?!

Không thể nào, vô lý, vô lý hết sức! Đường Tư Kỳ chợt loé lên ý tưởng, nếu giờ ném vỡ điện thoại thì có phải sẽ kết thúc được cái trò đùa vớ vấn này hay không?

Kỳ diệu thay, cái ứng dụng còn biết cả “độc tâm thuật”, đọc được suy nghĩ của người chơi. Nó lập tức gửi ra lời đe doạ

[ Nếu người chơi vẫn tiếp tục muốn gỡ bỏ ứng dụng thì hệ thống sẽ tự động thăng cấp, trói buộc người chơi bằng những quy định và yêu cầu khắt khe hơn. Đồng thời, hình phạt cũng sẽ nâng cấp lên một tầm cao mới, nguy hiểm khó lường! ]

“Được rồi được rồi, tôi sẽ đồng ý tất, thế là được chứ gì?” Đường Tư Kỳ thở dài, gục đầu nhận lệnh!

Hiện giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy. Nói không chừng nếu không phải nhờ cái hệ thống quái quỷ này thì đêm qua cô đã đi đời nhà ma rồi cũng nên. 

Chết cũng đã thử qua rồi, vậy thì còn phải sợ bố con thằng nào nữa. Dăm ba cái hệ thống này á hả, muỗi!

[ Mời người chơi thăm quan Cửa hàng vật phẩm. ]

Ừ thì thăm, Đường Tư Kỳ tâm như tro tàn, dò dò ngón tay ấn mở. Trong bụng nghĩ thầm, cái ứng dụng quái đản này thì chắc cũng chẳng có lấy một thứ tốt đẹp để đổi!

[ Hiện bạn đang ở Level 1, cho nên chỉ có thể trao đổi những vật phẩm tương ứng với cấp độ.]

Đường Tư Kỳ lướt dọc xuống, quả nhiên hầu hết các vật phẩm đều xám xịt, chỉ có một số rất ít là cô có thể lựa chọn.

Nhưng những cái cô chọn được thì giá cả toàn 1000 đồng vàng trở lên. Tức là với vỏn vẹn 20 đồng vàng trong tay thì cô chả mua được cái quỷ gì.

Cuối cùng đây là cái loại cửa hàng rác rưởi gì đây, đừng bán nữa, đi ăn cướp luôn đi cho nhanh!

Mày mò một lúc, Đường Tư Kỳ cũng phát hiện ra một vài món rẻ tiền nằm tít cuối danh sách. Nhưng mà cũng phải lựa tới lựa lui đấy, không thể nhắm mắt chọn đại đâu, tại nghèo mà!

Đắn đo mãi, cuối cùng cô quyết định chọn loại mặt hàng đang trong chiến dịch đẩy mạnh tiêu thụ nên được giảm giá sâu

[ một thùng năm cân (3) Cherry loại SSJ. Người chơi sẽ được hoàn lại tiền ngay sau khi giao dịch thành công.]

Bình thường Đường Tư Kỳ chẳng bao giờ mua Cherry. Lý do đơn giản thôi vì thứ quả này quá đắt.

Tuy nhiên chưa ăn thịt heo thì vẫn nhìn thấy heo chạy.  Trước đây không lâu cô mới được thằng nhóc Lạc Tuấn Bảo phổ cập kiến thức phân loại Cherry xong.

Cherry được phân chia thành nhiều loại, phụ thuộc vào kích thước và chất lượng quả. Từ thấp đến cao lần lượt là L, XL, J, JJ, SSJ, XXSJ.

Trong đó, SSJ còn có cách gọi khác là “tam câu”, vì quả của nó sẽ có đường kính trong khoảng từ 30mm đến 32mm, và chất lượng đương nhiên là hảo hạng.

Lâu lâu Từ Thiên Ngưng cũng mua Cherry cho Tuấn Bảo nhưng vì chị ấy cũng chẳng khấm khá hơn Đường Tư Kỳ là bao nên chỉ có thể mua loại J, loại phổ biến có đường kính khoảng 26mm đến 28mm, là cùng. Và đương nhiên mỗi lần chỉ dám mua một hộp nhỏ xíu, đâu đó loanh quanh tầm trăm gram mang về cho cô và nhóc Tuấn Bảo ăn cho đỡ thòm thèm, chứ bản thân chị ấy thì chẳng bao giờ dám đụng vào dù chỉ là một quả.

Ấy thế mà Cửa hàng vật phẩm chơi lớn phết, cho đổi hẳn 5 cân Cherry loại SSJ cơ đấy. 

Đường Tư Kỳ hơi nghi ngờ, liệu có phải là giả không đây?

Cô tiếp tục dò tìm danh sách những nơi có thể mua sắm liền phát hiện toàn bộ đều ở quanh khu cô sống, từ tiệm trái cây, cửa hàng tiện lợi cho tới siêu thị đều được.

Đường Tư Kỳ nhíu mày: “Chẳng lẽ mình đến bất kỳ chỗ nào mua 5 cân Cherry cũng đều được hoàn tiền?”

Di động tối đen, không hề có phản ứng.

Đường Tư Kỳ tự nhủ đây là lửa đảo, không thể tin, không thể tin! Nhưng rất tiếc, sự tò mò đã mở lối, thôi thúc bước chân cô. 

Ngay đối diện công viên là một tiệm bán trán cây. Trước tiệm căng cái băng rôn to tướng: “Đẩy mạnh tiêu thụ Cherry loại J. Giảm giác cực sốc 5 cân 158 đồng. Chỉ duy nhất hôm nay!”

Đường Tư Kỳ: “…..”

Điên à, 158 đồng, sao không cắt cổ tao luôn đi!

Thế nhưng cô vẫn quyết tâm nhấc gót đi vào, để xem rốt cuộc thực hư thế nào!

===

Chú thích: 

(1)Thọ mệnh: Thời gian sống

(2) Cân = 0,5kg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play