edit & beta: Thanhthanh
Bạch Nguyệt mỉm cười nhìn Kỳ Vọng, chẳng có chút ngại ngùng gì dù biết anh lạnh nhạt với mình.
Kỳ Vọng nói: "Đừng gọi tôi như vậy."
Bạch Nguyệt gật đầu, "Được rồi, tôi nhớ rồi."
Thái độ của cô rất ngoan ngoãn.
Cô lại cười: "Tên tôi là Bạch Nguyệt."
Kỳ Vọng đáp lại một cách lạnh nhạt: "Tôi biết."
Anh đã nghe rất nhiều lần cái tên "Bạch Nguyệt" từ Kỳ Tiêu. Kỳ Viễn muốn tác hợp Kỳ Tiêu với Bạch Nguyệt nhưng Kỳ Tiêu lại thích Bạch Thu Thu, vì thế Kỳ Vọng không có thiện cảm với Bạch Nguyệt.
Kỳ Vọng siết chặt dây an toàn, giọng điệu lạnh lùng: “Kỳ Tiêu gọi tôi đến tham gia yến hội, tôi cũng không biết nó định làm gì."
Dù có cảm giác việc mình tham gia cũng không phải chuyện tốt nhưng anh vẫn đi, vì anh cần tiền.
Bạch Nguyệt hỏi: "Tại sao lại phải nói với tôi những điều này?"
Kỳ Vọng hơi mím môi.
Anh biết rõ, Kỳ Tiêu đang xỉ vả Bạch Nguyệt, chỉ vì Bạch Nguyệt không theo đúng kịch bản mà mọi người nghĩ, nên cô mới hóa giải được sự xấu hổ đó.
Nhưng dù là cách để giải vây, mọi người vẫn luôn cột tên cô với tên anh với nhau.
Im lặng một lúc, Bạch Nguyệt cười nói: "Dù vì lý do gì đi nữa, tôi thấy việc anh xuất hiện tại bữa tiệc thật sự rất đúng lúc."
Kỳ Vọng nhìn cô.
Bạch Nguyệt nghiêng đầu, bím tóc cũng hơi rung lên. Đôi mắt sáng như những vì sao, khiến cô như toả sáng. "Tôi không cảm thấy anh xuất hiện là một chuyện phiền phức, đương nhiên, cũng chẳng liên quan gì đến Kỳ Tiêu. Tôi rất vui khi được gặp anh."
Đoạn đường phía trước cuối cùng cũng thông, chiếc xe bắt đầu di chuyển.
Bạch Nguyệt vẫy tay về phía chàng trai đứng bên đường, nở nụ cười rạng rỡ: "Kỳ Vọng, hẹn gặp lại."
Không lâu sau, chiếc xe màu đen hòa vào dòng xe cộ, bóng dáng của nó biến mất trong tầm nhìn.
Kỳ Vọng nhìn theo cho đến khi không còn thấy gì nữa, rồi đứng yên tại chỗ.
Một nam sinh khác đi qua, mặc cùng bộ đồng phục với Kỳ Vọng. Họ là bạn cùng lớp, nhưng vì tính cách khó gần của Kỳ Vọng, hai người chưa bao giờ trò chuyện nhiều.
Nhưng lần này nam sinh đó không nhịn được tò mò hỏi: "Cậu vừa mới nói chuyện với cô gái xinh đẹp kia à? Cô ấy không phải là học sinh trường mình, cậu có quen cô ấy không?"
Kỳ Vọng đáp ngắn gọn: "Không quen."
Nam sinh vẻ mặt nghi ngờ, nhưng rất nhanh cậu ta nhận ra, với tính cách lạnh lùng và ít giao tiếp của Kỳ Vọng, thì chẳng thể nào một cô gái xinh đẹp lại để ý đến cậu ta.
Trong xe, Bạch Nguyệt nhận thấy tài xế đang lén nhìn mình qua kính chiếu hậu, nhưng cô chẳng hề bận tâm, thậm chí không ngại nếu tài xế kể lại cho Bạch Nhiễm rằng sáng nay cô đã trò chuyện với Kỳ Vọng.
Kỳ Vọng, trong thế giới này, chỉ xuất hiện như một nhân vật phông nền
Lần đầu tiên xuất hiện chính là khi Kỳ Tiêu lợi dụng anh để làm nhục Bạch Nguyệt. anh xuất hiện trong buổi tiệc, và cũng từ đó nhiều người mới biết rằng hóa ra Kỳ Tiêu còn có một người anh cùng cha khác mẹ. Nhưng điều khiến mọi người chú ý hơn cả đó là người anh này lại là một người khuyết tật.
Lần thứ hai xuất hiện là khi nữ chính tình cờ gặp Kỳ Vọng đến tìm Kỳ Viễn để đòi tiền. Lúc ấy, nữ chính đã cảm thấy Kỳ Vọng là một người quá mức lạnh lùng và âm u. Trước đây, mẹ của anh ngoại tình, dẫn đến việc ly hôn với Kỳ Viễn. Rõ ràng hắn đã theo mẹ rời đi, vậy mà giờ đây lại có mặt mũi quay lại để đòi tiền từ Kỳ Viễn, thật khiến người ta cảm thấy da mặt anh ta dày vô cùng.
Lần thứ ba xuất hiện là khi cốt truyện tiến triển đến nửa chừng. Kỳ Vọng cầm dao đâm Kỳ Viễn, sau đó phóng hỏa thiêu rụi Kỳ gia. Đứng giữa ngọn lửa ngút trời, tay anh vấy đầy máu, nhưng ánh mắt vẫn bình thản, lặng lẽ đối mặt với cái chết đang đến gần.
Đáng tiếc, với tư cách là cha của nam chính, Kỳ Viễn không dễ dàng chết như vậy. Ông ta được Bạch Thu Thu cứu ra khỏi ngọn lửa. Trong khi đó Kỳ Tiêu lại hiểu lầm rằng Bạch Thu Thu vẫn còn mắc kẹt trong đám cháy, nên liều mình lao vào cứu. Tất nhiên cả hai đều an toàn. Chính nhờ biến cố này, họ nhận ra đối phương quan trọng với mình hơn cả mạng sống, tình cảm giữa họ cũng trở nên sâu đậm hơn.
Bạch Nguyệt khép mắt lại, trong đầu cô lại vang lên một câu nói:
"Thay đổi kết cục tử vong của Kỳ Vọng, có thể thực hiện một nguyện vọng."
Những lời này xuất hiện sau khi cô nhận ra mình chỉ là một nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết. Đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết tương tự, cô đoán rằng đây có lẽ là một dạng “nhiệm vụ” mà "Thế giới" giao cho mình.
Nếu cô hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ có thể nhận được khen thưởng.
Nguyện vọng sao?
Nhưng thực sự Bạch Nguyệt không cảm thấy mình thiếu thứ gì. Trong đầu cô, hình ảnh về yến hội lại hiện lên, một đám đông đầy giả dối, chỉ có Kỳ Vọng đứng lặng lẽ trong một góc. Anh có thể tàn khuyết, nhưng lại mang một vẻ kiên cường không ai sánh kịp.
Tài xế hỏi cô: "Tiểu thư, có chuyện gì vui sao?"
Bạch Nguyệt cười đáp: "Chỉ cảm thấy đã tìm thấy một bảo bối thôi."
Sự rung động của trái tim từ trước đến nay vốn không có lý lẽ gì để giải thích. Lời cô từng nói: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên”, cũng không hoàn toàn là giả.
Khi Bạch Nguyệt đến trường, trên đường đi luôn có người không kìm được mà nhìn cô thêm vài lần. Sau buổi tiệc ngày hôm qua, danh tiếng của cô đã lan rộng trong giới thượng lưu. Thật ra, ngay từ khi chuyển đến ngôi trường quý tộc này để học, cô đã sớm trở nên nổi bật và được nhiều người biết đến.
Có người chế giễu cô chỉ là cô bé Lọ Lem đến từ một vùng quê nhỏ, cũng có kẻ lấy cô làm cái cớ để mỉa mai Bạch Thu Thu như loài chim tu hú chiếm tổ. Tóm lại, trong mắt những kẻ thích xem náo nhiệt, tất cả chỉ là trò tiêu khiển. Không ai thật lòng muốn đứng về phe nào hay suy nghĩ sâu xa.
Tuy nhiên, sau khi Kỳ Tiêu công khai bày tỏ thái độ chán ghét với Bạch Nguyệt, mọi chuyện bắt đầu thay đổi.
Trong ngăn kéo của Bạch Nguyệt, có người đã lén bỏ vào một con chuột chết.
Cô dùng khăn giấy cầm lấy đuôi con chuột, bình tĩnh mang nó ra ngoài. Khi cô giơ con chuột lên, cả lớp đều quay lại nhìn. Có vài người tỏ ra vô cùng phấn khích, như thể đang chờ đợi cảnh cô hoảng sợ hét lên.
Ở dãy bàn cuối lớp, Kỳ Tiêu đang gục xuống bàn ngủ. Tiếng ồn ào nhốn nháo trong phòng học khiến cậu ta khó chịu ngẩng đầu dậy.
Anh ta vẫn còn ngái ngủ, ánh mắt lười biếng quét về phía cô gái đứng gần cửa sổ. Khi nhìn rõ thứ cô đang cầm trên tay, khóe môi cậu ta khẽ nhếch lên. Một tay chống cằm, nở một nụ cười nửa như chế nhạo, nửa như hứng thú, dán mắt vào cô.
Nhưng Bạch Nguyệt không hề hét lên sợ hãi.
Người đầu tiên hét to lại là một cô gái tóc ngắn. Cô ta hoảng hốt kêu lên: “Con chuột này từ đâu ra vậy chứ!”
Có người cười nhạo, vui vẻ khi thấy người khác gặp rắc rối: “Ai mà biết được? Loại chuột thế này chắc là bị mùi gì đó thu hút đến thôi.”
Mùi gì cơ?
Tiếng cười rộ lên từ những người xung quanh.
Cô gái tóc ngắn lập tức ôm đầu, kêu lên một cách khoa trương: “Không! Trong phòng học này tuyệt đối không thể có thứ bẩn thỉu như vậy được!”
Cô gái ấy họ Nhạc, tên là Đáng Yêu, giữ vai trò là ủy viên vệ sinh của lớp. Với tính cách cực kỳ sạch sẽ, cô luôn soi mói từng chút một về việc giữ vệ sinh lớp học, khiến mỗi lần đến lượt làm vệ sinh, ai nấy đều đau đầu khi đối mặt với cô.
Nhạc Đáng Yêu bước nhanh đến trước mặt Bạch Nguyệt, hỏi: “Bạch Nguyệt, con chuột này từ đâu ra?”
Bạch Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt vô tội: “Tớ không biết. tớ vừa đến lớp, con chuột này đã ở trong ngăn kéo của tớ rồi.”
Nhạc Đáng Yêu dậm chân, tức giận nói: “Nếu tôi biết ai làm ra chuyện nhàm chán này, nhất định sẽ bắt người đó làm vệ sinh một tuần!”
Tuy nhiên, Bạch Nguyệt hoàn toàn không bị con chuột chết dọa sợ, điều này khiến những người xung quanh cảm thấy chẳng còn gì thú vị để xem.
Rồi mọi người thấy Bạch Nguyệt lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn, sau đó cẩn thận đặt con chuột chết lên đó. Cô chắp tay trước ngực, ánh mắt đầy thương xót nhìn con vật nhỏ xấu số.
Nhạc Đáng Yêu ngạc nhiên, đứng sững một lúc rồi hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Bạch Nguyệt chậm rãi đáp, giọng nói nhẹ nhàng: “Dù gì nó cũng là một sinh mệnh. Nó chết thảm như vậy, tớ chỉ mong nó có thể yên nghỉ và ra đi thanh thản.”
Nhạc Đáng Yêu im lặng nhìn, trong lòng thầm nghĩ: ‘Cô bạn mới này có phải quá thánh mẫu không vậy?’
Tiếp theo Bạch Nguyệt lại từ từ xé một tờ khăn giấy để lau tay. Cô lấy điện thoại ra nhanh chóng bấm một dãy số.
Nhạc Đáng Yêu nhìn thấy Bạch Nguyệt bấm vào số 110, cô ngạc nhiên hỏi: “Cậu muốn gọi báo cảnh sát sao?”
Bạch Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc này, một cô bạn nữ bên cạnh lập tức lên tiếng: “Chỉ là một con chuột chết thôi mà, sao cậu phải gọi cảnh sát?”
Một cô bạn khác cũng phụ họa: “Đúng vậy, cảnh sát mới chẳng rảnh để lo mấy chuyện vặt vãnh này đâu!”
Bạch Nguyệt lắc đầu, mỉm cười ôn hòa nói: “Không phải đâu, các cậu hiểu lầm rồi. Tôi gọi cảnh sát là vì hôm qua tôi không thấy chiếc vòng cổ trong ngăn kéo. Đó là món quà ba tôi tặng tôi khi tôi về nhà, tuy tôi nói là không cần món quà quá đắt đỏ, nhưng ba tôi vẫn mua cho tôi một chiếc vòng cổ trị giá hơn trăm vạn. Mặc dù không phải là đồ quý giá nhưng tôi cũng không muốn mất nó.”
Mọi người: Vòng cổ trị giá hơn trăm vạn mà bảo là không quý... Hahaha.
Bạch Nguyệt thở dài, nói tiếp: “Không biết con chuột này có ăn phải chiếc vòng cổ của tôi không, nếu đúng là thế thì tôi không dám làm chuyện giải phẫu như vậy đâu. Cứ để các chú cảnh sát đến, họ hẳn là sẽ giúp tôi điều tra.”
Cô bạn trước đó lên tiếng cười khẩy: “Làm sao con chuột có thể ăn được chiếc vòng cổ của cậu? Tôi nghĩ cậu nên đi tìm nơi khác xem thử, biết đâu chiếc vòng cổ đã bị người khác lấy đi rồi.”
Một cô bạn khác cũng nói: “Đúng đó, chắc là ai đó đã lấy trộm vòng cổ của cậu!”
Bạch Nguyệt nhíu mày, nói: “Trong trường học mà có người trộm đồ của tôi sao? Tôi không tin đâu.”
Cô bạn nữ kia tiến lại gần, cố gắng thuyết phục:“Cậu quá ngây thơ rồi, không hiểu được sự hiểm ác của lòng người. Biết đâu có ai thấy tiền mà sáng mắt thì sao? Bạch Nguyệt, cậu không thể lúc nào cũng nghĩ mọi người đều tốt như vậy được.”
Bạch Nguyệt suy nghĩ một lát, rồi cảm kích nói:“Bạn học Soufflé , trước đây không ai dạy tôi những điều này, cậu thật sự là người tốt.”
Cô bạn tên Soufflé trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng, những người xung quanh nhìn cô ta với ánh mắt mơ hồ.
Bạch Nguyệt nở nụ cười tươi sáng và thuần khiết như một đóa hoa nhỏ trắng ngần: “Chỉ là tôi không muốn vu oan cho ai thôi. Trong lớp học có camera giám sát mà, đợi các chú cảnh sát đến kiểm tra sẽ biết ai là người đến gần bàn học của tôi. Nếu không có ai, vậy chứng tỏ con chuột đã ăn chiếc vòng cổ của tôi. Bạn học Soufflé, tôi tin rằng trên thế giới này ai cũng đều tốt.”
Bạch Nguyệt đang định quay số điện thoại, thì Soufflé và một cô bạn nữa đồng loạt bắt lấy tay cô, nói: “Cậu chờ một chút!”
Cô bạn kia lên tiếng: “Không được gọi cảnh sát!”
Bạch Nguyệt nhìn hai cô bạn, ngạc nhiên hỏi: “bạn học Soufflé, bạn học Hồ Ấu, có chuyện gì vậy?”
Soufflé muốn cười nhưng lại không thể.
Cô bạn Hồ Ấu đứng bên cạnh, cứng người một chút rồi cười gượng: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, sao phải làm phiền các chú cảnh sát chứ? Chiếc vòng cổ của cậu không phải bị rơi mất sao? Chúng tôi có thời gian, chắc chắn sẽ giúp cậu tìm lại nó!”
Bạch Nguyệt ánh mắt sáng lên: “Thật sao?”
Soufflé gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi rất vui lòng giúp đỡ cậu!”
Hồ Ấu cũng gật đầu tán thành: “Đặc biệt là phải chăm sóc cho cậu, bạn học mới vào trường, đó là trách nhiệm của chúng tôi!”
Bạch Nguyệt nghẹn ngào, hít nhẹ vào mũi, đôi mắt đỏ lên: “Các cậu thật là người tốt, tôi thật sự rất cảm động. Nhưng nếu không tìm thấy thì sao đây?”
Soufflé và Hồ Ấu liếc nhau, rồi trả lời: “Nếu không tìm thấy, chúng tôi sẽ mua một chiếc vòng cổ mới cho cậu!”
Bạch Nguyệt nghẹn ngào, giọng run rẩy: “Các cậu… tôi… có thể làm bạn học với các cậu, tôi thật sự rất may mắn.”
Mọi người xung quanh: …
Kỳ Tiêu vốn dĩ đang lười biếng xem kịch vui, nhưng giờ cậu ta đã vô thức ngồi thẳng người. Anh nhìn Bạch Nguyệt, ánh mắt chăm chú hơn không bỏ sót bất kỳ động thái nào.
Ngay lúc này cửa lớp mở ra, Bạch Thu Thu bước vào. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta lập tức đứng sững lại.
Bạch Nguyệt đang đứng trò chuyện với hai cô gái nổi tiếng "bất lương" trong lớp, tay nắm tay thân thiết, khiến Bạch Thu Thu ngẩn ngơ. Khi nào thì mối quan hệ của họ trở nên tốt đến vậy?