edit & beta: Thanhthanh
Khi trở lại biệt thự Bạch gia, lúc này đã là 8 giờ tối.
Dì Ngô thấy Bạch Nhiễm và Bạch Nguyệt trở về liền vội vàng nói: “Tiên sinh và tiểu thư chưa ăn cơm phải không? Tôi sẽ làm ngay bây giờ.”
Bạch Nhiễm trả lời nhẹ nhàng, không vội: “Phu nhân đã ăn chưa?”
Dì Ngô đáp: “Phu nhân đã ăn rồi, sau đó ngồi xem TV một lúc, giờ đang nghỉ ngơi trong phòng.”
Bạch Nhiễm cười nói: “Bà hỏi Nguyệt Nguyệt xem muốn ăn gì, tôi lên xem phu nhân trước.”
Nói xong, Bạch Nhiễm lên lầu. Thói quen của ông ấy là vậy, mỗi khi về nhà điều đầu tiên là đi thăm vợ mình.
Chính vì thế nên nhiều người phụ nữ xung quanh đều cho rằng Bạch Nhiễm là người chồng lý tưởng. Dù là người đàn ông có tiền, nhưng không xằng bậy bên ngoài. Mặc dù đã kết hôn nhiều năm, Bạch Nhiễm vẫn giữ mình trong sạch, không bao giờ làm điều gì sai trái. Dù có đi công tác, ông cũng chỉ đi tối đa hai ngày, nếu có chuyến đi dài, ông luôn đưa vợ theo.
Dì Ngô lại hỏi: “Tiểu thư muốn ăn gì?”
Bạch Nguyệt đáp: “Thanh đạm một chút ạ.”
Dì Ngô nhìn ra ngoài cửa, ngập ngừng một chút rồi hỏi tiếp: “Đã muộn thế này, sao nhị tiểu thư không về cùng tiên sinh mà lại về một mình?”
Trước đây, Bạch Thu Thu là tiểu thư duy nhất của Bạch gia, mọi người đều gọi cô ta là tiểu thư. Nhưng từ khi Bạch Nguyệt trở về, Bạch Thu Thu đã thành nhị tiểu thư.
Dì Ngô đã làm việc ở Bạch gia nhiều năm, bà cũng nhìn Bạch Thu Thu lớn lên, nên rất quan tâm đến cô ta. Với Bạch Nguyệt, bà chỉ có thái độ như một người làm công đối với chủ.
Bạch Nguyệt vội vàng lên phòng thay đồ, cô nắm tay vịn cầu thang, quay lại mỉm cười và nói: “Kỳ thiếu gia đưa Thu Thu ra ngoài chơi, bọn họ chắc giờ vẫn đang ở đó. Đừng lo lắng Kỳ thiếu gia sẽ đưa cô ấy về.”
Dì Ngô nghe xong cảm thấy kỳ lạ. Bạch Nguyệt mới về Bạch gia chưa lâu, cô vốn không lớn lên cùng Bạch Nhiễm, nhưng nụ cười của Bạch Nguyệt lại rất giống Bạch Nhiễm.
Mọi người thường nghĩ Bạch Nhiễm là người đàn ông văn nhã, hòa nhã, dễ gần và dễ khiến người khác cảm thấy thân thiện. Nhưng nếu chỉ có vậy, làm sao ông ấy có thể thành công trên thương trường như vậy?
Dì Ngô không thể nói rõ lý do, nhưng bà cảm thấy những gì người ngoài nói về Bạch Nguyệt không hoàn toàn đúng.
Quả nhiên đến 10 giờ tối Bạch Thu Thu về nhà, người đưa cô về chính là tài xế của Kỳ gia. Liệu có phải Kỳ Tiêu ngồi trong xe hay không, chỉ có Bạch Thu Thu biết.
Mặc dù Bạch Thu Thu được Kỳ Tiêu chăm sóc chu đáo, khi về đến nhà, cô vẫn quen miệng gọi: “dì Ngô, tôi muốn uống canh lê mà dì hầm.”
Dì Ngô vội vàng bưng chén canh ra: “Tiểu thư, đừng gọi, canh lê tôi đã để dành cho cô rồi.”
Trong phòng khách chỉ có hai người, nên dì Ngô vẫn quen gọi Bạch Thu Thu là tiểu thư.
Bạch Thu Thu là một cô gái dịu dàng, mọi việc đều làm một cách nhẹ nhàng, đồ quá nóng sẽ làm da đỏ lên. Vì vậy, dì Ngô thường để canh lê nguội một chút rồi mới đưa cho cô.
Bạch Thu Thu nhìn lên tầng và hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ: “Mọi người đã ngủ hết rồi phải không?”
Dì Ngô gật đầu. Trước kia, Bạch Thu Thu là tiểu thư duy nhất của Bạch gia, nhưng hiện giờ không giống, đứa nhỏ này tính tình thẳng thắn, dì Ngô cũng thường xuyên nhắc nhở cô .
Dì Ngô khẽ hỏi: “Nghe nói hôm nay tiểu thư đi chơi với Kỳ thiếu gia phải không?”
Bạch Thu Thu thoải mái gật đầu: “Đúng vậy.”
Dì Ngô nói: “Tiểu thư, cô đừng trách tôi nhiều lời, nhưng Kỳ gia và Bạch gia đều muốn kết hợp Kỳ thiếu gia với đại tiểu thư. Nếu cô và Kỳ thiếu gia qua lại thường xuyên, người ngoài sẽ nghĩ sao…”
Bạch Thu Thu mở mắt, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Tôi và Kỳ Tiêu cùng nhau lớn lên, tôi và anh ấy có vấn đề gì đâu? Hơn nữa, bọn họ trước đây chẳng phải muốn đính hôn cho tôi và Kỳ Tiêu sao?”
Cô ta hếch mặt lên, đầy kiêu hãnh và cao quý, như một tiểu công chúa: “Kỳ Tiêu chỉ thích tôi, nên sẽ không đính hôn với người khác đâu.”
Bạch Thu Thu luôn thể hiện tình cảm rất rõ ràng và mãnh liệt. Cô cảm thấy, nếu Kỳ Tiêu thích cô, thì như thể cả thế giới đều thuộc về cô.
Dì Ngô trong lòng thở dài. Bạch Thu Thu cao quý kiêu ngạo, trước đây mọi người chỉ biết nói cô là tiểu thư đáng yêu, có vẻ đẹp và khí chất tựa công chúa, không ai dám phản bác. Nhưng giờ mọi thứ đã khác.
Sáng hôm sau, vì phải đi học, Bạch Nguyệt và Bạch Thu Thu đều dậy sớm. Bạch Nhiễm thì không vội, mỗi ngày ông đều ngủ đến gần 8 giờ mới ra khỏi phòng, vì là ông chủ của công ty, ông có thể đến trễ mà không ai nói gì.
Bạch Nhiễm thường giải thích rằng mình dậy muộn vì vợ có giấc ngủ không tốt, ông muốn ở bên chăm sóc bà thêm một lúc.
Quả thật, Bạch Nhiễm là một người chồng yêu thương vợ hết mực.
Bạch Nguyệt ngồi ăn sáng trong im lặng. Ngược lại, Bạch Thu Thu ngồi đối diện cô, thi thoảng cười và khen bánh trứng ngon, rồi bảo muốn mang thêm một cái đến trường. Một lúc sau, cô lại nói anh đào hôm nay rất tươi, cũng muốn mang một hộp đến trường.
Dì Ngô đương nhiên vui vẻ đồng ý và chuẩn bị cho cô. Khi Bạch Nguyệt đứng dậy, dì Ngô mới chợt nhớ ra hỏi: “Đại tiểu thư có mang gì không?”
Bạch Nguyệt và Bạch Thu Thu đều mặc đồng phục trường quý tộc, sơ mi trắng, áo khoác vest kiểu Tây, váy ca rô màu đỏ, cùng đôi giày da nhỏ xinh dưới chân. Ngoài điều kiện gia đình tốt, trang phục này dù trước đây cô chưa từng mặc qua, lại vô cùng phù hợp và làm tôn lên vẻ đẹp thanh thoát của cô.
Cô cầm cặp sách, mỉm cười nói với Ngô dì: “Cảm ơn dì, mọi thứ tôi đều đã chuẩn bị xong rồi, không phiền dì đâu.”
Dì Ngô nhìn theo Bạch Nguyệt ra ngoài, cảm thấy có chút lạ lẫm.
Bạch Thu Thu khẽ cười chế nhạo, người này quả thật rất thảo mai, nhưng tiếc là cô ta không phải là Bạch Thu Thu của trước kia. Cô ta đã trọng sinh trở về, lần này nhất định sẽ bảo vệ những người cô yêu thương thật tốt.
Mặc dù Bạch Nguyệt và Bạch Thu Thu học cùng trường, nhưng Bạch Nhiễm đã sắp xếp cho hai cô đi xe riêng. Cả hai không có ý kiến gì về điều này.
Thời gian không còn sớm, Bạch Thu Thu vội vã đứng dậy, chân đụng phải bàn khiến cô đau đớn phải hít một hơi thật sâu.
Dì Ngô vội vàng quan tâm: “Tiểu thư, có sao không?”
Bạch Thu Thu xoa chân, không thích cảm giác đau, nhưng cô vẫn cố tỏ ra kiên cường, trả lời: “Không sao đâu.”
Dù cô là một cô gái kiêu kỳ, nhưng cũng không muốn làm dì Ngô phải lo lắng cho mình.
Dì Ngô trong lòng cảm thấy thương xót, vội vàng đi tìm thuốc để bôi cho Bạch Thu Thu.
Cuối cùng, Bạch Thu Thu cũng rời khỏi căn nhà ồn ào.
Bạch Nguyệt lười nhác ngồi trên xe, nhìn ra ngoài thấy rất nhiều học sinh đi bộ đến trường. Họ đi thành từng nhóm, đa số mặc đồng phục học sinh, chỉ có một số ít là mặc đồng phục thể dục.
Ở ngã tư, đèn tín hiệu sáng đỏ, thời điểm tắc đường bắt đầu xuất hiện.
Bạch Nguyệt thoáng nhìn thấy một thiếu niên đứng bên đường. Anh không đi cùng bạn bè như những người khác mà đứng một mình.
Kỳ Vọng mặc bộ đồng phục màu xanh trắng, loại áo dễ khiến người mặc trông như một cái bao tải rộng thùng thình, nhưng vì anh cao gầy, nên bộ đồ lại rất hợp với vóc dáng.
So với những bạn cùng tuổi, anh thiếu đi vẻ tươi trẻ, đôi mắt đen của anh trông không có chút ánh sáng, như thể không có gì có thể lay động được anh.
Kỳ Vọng đang đeo một chiếc cặp sách màu đen, loại cặp này rất phù hợp với anh. Dù anh không làm gì đặc biệt, chỉ đứng yên một chỗ, nhưng người qua lại vẫn không thể không liếc nhìn anh.
Anh không chú ý đến ánh mắt của mọi người, như thể xung quanh anh là những bức tường vô hình, chắn hết mọi thứ. Anh chỉ đứng yên trong không gian của mình.
Lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại gần đó.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống một giọng nói vang lên: “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Kỳ Vọng ngẩng đầu lên.
Cô gái đặt hai tay lên cửa sổ,nâng cằm lên, mái tóc đen dài được tết thành kiểu đuôi bò cạp, một bên rũ xuống một bên thả nhẹ trước ngực. Những lọn tóc mai nhỏ mềm mại hơi xoăn, càng làm nổi bật làn da trắng ngần của cô. Cơn gió nhẹ buổi sáng thổi qua làm tóc mái cô bay bay trên trán. Khi cô nhìn anh, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Chào buổi sáng, vị hôn phu của tôi."
Đôi mắt đen láy của cô phản chiếu ánh sáng buổi sớm, sáng long lanh, nhưng dường như cô lại giống như một tia sáng mặt trời tỏa ra vẻ rạng rỡ chói lọi, mới có thể nở nụ cười tươi đẹp như vậy.
Biểu cảm của chàng trai vẫn không thay đổi, sắc mặt lạnh lùng như cũ. Tuy nhiên, bàn tay anh vô thức siết chặt dây an toàn của ba lô, lộ ra chút biến hóa cảm xúc mà mình không thể kiểm soát