[Để coi khi nãy tra nam nói cái gì... Anh bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử, anh không muốn em vì anh mà tổn thương...]
Lâm Ngữ còn đang tự trách mình, trách bản thân không ưu tú, trách mình không theo kịp bước chân Cố Nhất Minh.
Nhưng mà hiện tại nghe tiếng lòng Tống Yên Kiều thuật lại, Lâm Ngữ lại ngây người.
Tiếng lòng Tống Yên Kiều cùng lời nói Cố Nhất Minh đều giống nhau, ngay cả dấu chấm cũng không sai sót.
Chẳng lẽ Cố Nhất Minh thật sự lừa cậu ta.
[Cái quái gì vậy? Mẹ nó, tra nam đang nói viễn vong gì vậy?]
Tống Yên Kiều thực sự rất tức giận, vỏ quýt bị cậu xé thành 8 mảnh, tựa như Cố Nhất Minh mà ở trên tay cậu cũng sẽ bị xé nát giống vậy.
Khóe môi Lận Huyên công lên, người thì bé tí xíu nhưng tính cách cũng không vừa đâu.
[Hắn rõ ràng thao túng người ta nói ngươi ta kém cõi, còn giả đò nói mình rất khó xử, hắn khó xử cái búa á. Lâm Ngữ, cậu thử thay đổi vị trí mà hỏi mình đi, nếu người nổi tiếng hiện tại là cậu, cậu có công khai không? Cậu có ở trước mặt Cố Nhất Minh qua lại với người khác không?]
Đáp án của Lâm Ngữ đương nhiên là công khai, cậu ta cũng không cố qua lại với ai.
Lâm Ngữ ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt nhìn Cố Nhất Minh: "Anh thật sự yêu em sao? Anh thật sự muốn công khai với em?"
"Em cảm thấy anh khác với lúc trước"
Cố Nhất Minh nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy Lâm Ngữ hôm nay khó dỗ dành hơn bình thường.
Rõ ràng trước đây hắn chỉ cần thao túng tâm lý một chút, Lâm Ngữ sẽ bần thần thương tâm nữa ngày.
Không ngừng nói tình yêu của bản thân kéo chân hắn,hơn nữa còn cỗ vũ bản thân cố gắng, nỗ lực để bước kịp với hắn.
Thông thường lúc đó hắn chỉ cần an ủi hai ba câu, nói Lâm Ngữ không cần quá gấp gáp, dù cho Lâm Ngữ kém cỏi, không thể sánh vai cùng hắn, hắn cũng thích cậu ta thôi.
Tuy nhiên hôm nay Lâm Ngữ cứ hỏi có yêu hay không yêu?
Cố Nhất Minh cười cười: "Anh vẫn như trước thôi, bảo bối, em không cần phải ghen, đừng không tin anh được không? Anh đáp ứng em, chúng ta ở trong chương trình bồi dưỡng cảm giác CP khi fan CP đủ nhiều thì chúng ta công khai nha"
"Như vậy được không em?"
Đây là lần đầu tiên Cố Nhất Minh muốn cùng cậu ta công khai, Cố Nhất Minh vẫn yêu cậu ta nhất.
Ánh mắt Lâm Ngữ lại vui sướng hào hứng, ngửa đầu nhìn Cố Nhất Minh: "Em sẽ cố gắng"
Nói xong lời này, hai người tách nhau ra, Lâm Ngữ quay lại phòng.
Tống Yên Kiều nhìn môi mang nụ cười của Lâm Ngữ liền mím môi: [Xong rồi! Lại bị tra nam thao túng thành công, theo cốt truyện là tra nam nói muốn công khai với Lâm Ngữ, hai người cùng nhau bồi dưỡng cảm giác CP]
[Nói thì dễ nghe, tra nam toàn chạy theo cưng chiều Thẩm Chu. Cuối cùng chỉ có Lâm Ngữ bị chửi mắng, nói cậu ta con giáp thứ 13, bồi dưỡng cảm giác CP ở chỗ nào?]
[Tra nan chỉ muốn sự nổi tiếng của Lâm Ngữ cũng biến mất, từ đó tìm kiếm việc làm cũng khó khăn chỉ có thể tiếp tục viết nhạc cho hắn, không có lựa chọn nào khác]
Lâm Ngữ không thể tin nổi mà ngẩng đầu nhìn Tống Yên Kiều... Sao có thể... Sao..
Không phải, Tống Yên Kiều nói sai rồi.
Cố Nhất Minh sẽ không đối xử với cậu ta như vậy, Cố Nhất Minh không có thủ đoạn như vậy, hắn luôn tốt với cậu ta... Không thể đối xử như vậy.
Cậu ta phát sóng trực tiếp trong thời gian dài, Cố Nhất Minh khuyên cậu ta đừng cố sức quá, nói cậu ta làm hắn đau lòng, nói dù không phát sóng trực tiếp cũng được, hắn sẽ nuôi cậu ta.
Chính là càng phủ định, Lâm Ngữ càng cảm thấy khó chịu. Nhưng vì tình yêu, Lâm Ngữ lại phủ định lời nói của Tống Yên Kiều.
Cậu ta tin tưởng Cố Nhất Minh, yêu hắn thì phải tin tưởng hắn.
[Trời ơi! Lâm Ngữ sao không cút sang chỗ khác đi, không thấy anh tôi đang ở bên Thẩm Chu hả?]
[Lâm Ngữ muốn làm tiểu tam hay gì?]
…
Thẩm Chu nhìn thấy Cố Nhất Minh và Lâm Ngữ cùng nhau ra ngoài, anh ta vẫn luôn trong phòng, cũng nghe thấy tiếng lòng Tống Yên Kiều.
Hiện tại Thẩm Chu có hơi lăng tăng, vì bản thân dao động nên cảm thấy mặt đau rát.
Anh ta ban nãy còn không tin Tống Yên Kiều.
…
Tống Thời tham gia chương trình không phải vì ăn dưa nhưng mà dưa này ăn ngon xuất sắc.
Dù sao hắn ta có chút nhịn không được, Tiêu Thần từng chút hướng về Tống Yên Kiều, hắn ta muốn lựa một vị trí ăn dưa tốt nhất.
Ngồi vào vị trí này, Tiêu Thần mới hiệu tại sao Tống Yên Kiều ngồi ở đây, vị trí có thể nhìn thấy mọi thứ, không sợ không có dưa để ăn.
Hơn nữa ăn dưa còn có Tống Yên Kiều kế bên giải thích, quả thật sảng khoái tuyệt vời.
Tiêu Thần có chút bất mãn nhìn về Lận Huyên, ánh mắt như đang nói ---- người anh em không có tình nghĩa, chỗ này tốt vậy mà không nói sớm.
Lận Huyên không quan tâm mà tiếp tục lột vỏ quýt cho Tống Yên Kiều.
Tống Yên Kiều ăn dưa hay ăn vật đều rất nghiêm túc, anh đưa cậu đều ăn sạch hết.
Tống Yên Kiều ăn rất nhã nhặn mà siêu đáng yêu.
Lúc đang bỏ múi quýt vào miệng thì phát hiện có dưa để ăn, cho nên liền chuyển sang gặm từ từ.
Xem trò hề còn bị chọc cho tức điên, Sóc Con tròn mắt phồng má, tưởng bản thân tay không xé tra nam.
Ngoan nào.
Lận Huyên nhướn mày một cái.
Tiêu Thần: ?
Tại sao Lận Huyên luôn đút Tống Yên Kiều ăn vậy? Nhìn cũng muốn đút ghê.
Ngứa tay quá.
Cố kiềm lại nào.
Thật sự muốn đút ghê á.
Tống Yên Kiều cũng xứng để hắn ta đút chắc?
Tiêu Thần kiềm chế chốc lát, cuối cùng không chịu nổi: "Lận Huyên, cho tôi một quả quýt đi."
Mắt Lận Huyên liếc qua, giọng điệu lạnh nhạt, không thân thiện: "Cậu không có tay hả?"
Tiêu Thần: “...”
Thời điểm Lận Huyên đút Tống Yên Kiều, sao không nói cậu không có tay đi, tiêu chuẩn kép phải không?
Tiêu Thần nghiến răng, Lận Huyên không biết hắn ta muốn đút Tống Yên Kiều đúng không?
Hắn ta liền đút cho mà xem.
Hắn ta muốn gia nhập vào biệt đội đút quýt này, coi thử Lận Huyên làm gì được hắn ta.
Tống Yến Kiều vừa lấy được hạt dẻ của Lận Huyên ở tay này, lại bị nhét đầy quýt vào tay kia.
Tống Yến Kiều: ?
[Hai người họ đang làm cái gì vậy?] Tống Yên Kiều có chút mơ màng nghĩ, hai người bên cạnh chột dạ mà cuộn ngón tay.
Tiêu Thần nhìn lên trần nhà, hắn ta cũng không biết mình đang làm gì.
Ban đầu hắn ta chỉ muốn đối nghịch với Lận Huyên tuy nhiên hiện tại thì lại nhịn không được muốn đút Tống Yên Kiều.
Rõ ràng Tống Yên Kiều nhìn rất bình thương luôn nhưng sao lại thấy đáng yêu kỳ lạ?
[Ba người bọn họ đang làm gì vậy?]
[Cười xỉu, ai cũng muốn đút Tống Yên Kiều đúng không?]
[Tống Yên Kiều: Từ từ tôi ăn hết mà, cứ từ từ.]
[Nhưng mà Tống Yên Kiều ăn thật sự rất đáng yêu á]
[Sóc Con mang kính đen!!! Sóc Con mau ăn nhiều một chút đi nè!!]
....
[Tra nam lại muốn lừa Thẩm Chu]
[Tra nam cũng rất cố gắng, bậc thầy quản lý thời gian, mình mà nỗ lực được như vậy thì bây giờ cũng không phải ngồi đây ăn dưa]
Thẩm Chu: "..."
Kỳ thật, người nào đó ăn dưa cũng rất cố gắng.
Tính tình Thẩm Chu cũng không quá tốt, bởi vì là thiếu gia nhỏ được gia đình cưng chiều.
Cho nên nếu như anh ta thích thì sẽ lộ mặt ôn hòa nhưng nếu không thích, Thẩm Chu chưa bao giờ cho họ sắc mặt tốt.
Hiện tại Thẩm Chu rõ ràng đang ở vế sau: "Anh đi rót nước mà lâu vậy à?"
Trên mặt thiếu gia nhỏ là biểu tình lạnh lùng, viết rõ đừng cố gạt anh ta.
Cố Nhất Minh có chút ngoài ý muốn, rõ ràng vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ với Thẩm Chu.
Nhưng hiện tại Thẩm Chu lại không hứng thú, giống như biết hắn ra ngoài làm gì và đang chất vấn hắn vậy.
Bất quá Cố Nhất Minh thật mau ổn định tâm trạng, Thẩm Chu làm sao biết hắn làm gì, sự tình diễn ra đều được hắn an bài không một khe hỡ.
Cố Nhất Minh ôn nhu mà cưng chiều: "Vừa rồi Lâm Ngữ có kêu tôi ra ngoài, tôi cảm thấy ra ngoài với cậu ta thì không tốt lắm nhưng mà là cậu ta kêu tôi, tôi không thể không lịch sự mà từ chối"
"Cậu đừng tức giận được không?"
Tựa như nhìn thấy Thẩm Chu tức giận, tay chân Cố Nhất Minh có chút luống cuống: "Thẩm Chu, tôi thật lòng..." Chỉ có em.
Cố Nhất Minh nói lắp, thoạt nhìn như người thật thà đang ra sức giải thích một cách vụng về.
Hoài nghi ban nãy của Thẩm Chu liền bay mất, Cố Nhất Minh thành thật như vậy làm sao có thể chân đạp hai thuyền được.
Dỗ dành người khác cũng không thành thục, sao có tài năng chân đứng hai thuyền.
Nhưng tiếng lòng ăn dưa của Tống Yên Kiều lại vang lên: [Diễn đỉnh thật chứ, Cố Nhất Minh không tính đổi nghề hả, hắn phải đi diễn kịch mới đúng, hắn mà đi con đường diễn viên thì tốt xấu cũng được giải ảnh đế rồi]
Thẩm Chu: "..."
Thẩm Chu rốt cục không nhịn nổi mà trừng mắt Tống Yên Kiều,sao cậu không nói ít thôi, anh ta thật sự không muốn nghe.
Cố Nhất Minh không phải tra nam.
[Daddy! Hắn không phải người nghèo đâu] Nhìn đến hình ảnh này, Tống Yên Kiều tự động nhập diễn, giây tiếp theo liền đối diện với ánh mắt đang trừng của Thẩm Chu.
Tống Yên Kiều: “?”
[Chu Chu vừa rồi đang trừng mình hả?]
[Mình chọc Chu Chu tức giận?]
[Chẳng lẽ Chu Chu có thể nghe được suy nghĩ của mình?]
[Không đúng,không đúng, suy nghĩ của một người không thể nào bị nghe lén được, nếu không sẽ không có sự riêng tư nào]
Tống Yên Kiều tự mê hoặc bản thân nhưng vẫn cố gắng suy xét lại: [47, có phải tôi ăn dưa riết xin ảo giác không]
47 tri kỷ an ủi: [Không phải nha, không phải vấn đề của cưng đâu Kiều Kiều]
[Kiều Kiều, tôi nói cho cậu biết một bí mật này, Cố Nhất Minh ban nãy giả vờ hỏi Thẩm Chu chọn ai để hẹn hò, kết quả biết đối tượng anh ta chọn là cậu, Cố Nhất Minh tức muốn chết. Cậu xem gương mặt tức giận đến vặn vẹo của hắn kìa]
Tống Yên Kiều: !!!
[Nhai nhai nhai (Tiếng nhai thức ăn) Thẩm Chu chọn tôi làm gì?Nhai nhai nhai... Hay là do tôi lớn lên đã xấu mà còn nghèo?]
47 còn đang sung sướng nói chuyện với Tống Yên Kiều: "Không biết nha, nhưng mà cục cưng à, cậu không xấu xíu nào luôn, tuy rằng chúng ta đang diễn vai xấu xí nhưng sự thật đâu phải đâu"
"Không giống Cố Nhất Minh, trước kia hắn xấu thiệt"
Tống Yên Kiều đột nhiên ăn dưa, quả quýt trong tay không còn thơm nữa.
[Ý là hắn phẫu thuật thẫm mỹ hả?]
[Tháng trước hắn mới đi nâng mũi, bây giờ chọc phải là vẹo liền]
[Vậy tại sao hắn còn ghét bỏ người khác xấu? Hắn không phải nên đồng cảm chung với tôi hả] Tống Yên Kiều nghi hoặc nghiêng đầu.
Thẩm Chu: “....?”
Thẩm Chu mãnh liệt ho một tiếng, tuy rằng quả dưa này không biết thật giả nhưng ăn rất ngon.
Từ khi nghe Tống Yên Kiều nói Cố Nhất Minh chọn sai đường đua, Tiêu Thần muốn cười bệnh.
Hiện tại nghe Tống Yên Kiều nói phải đồng cảm cho nhau, khóe môi không thể kiềm nổi.
Tuy nhiên trong lòng lại tiếc nuối, tâm hồn thú dị nhưng ngoại hình...
[Có cảm giác couple?]
[Đúng luôn, đúng luôn, Cố Nhất Minh cùng Thẩm Chu quá đẹp đôi]
[Mặt mỉm cười.jpg, người anh em không cùng chí hướng rồi]
[Tôi bắt được Tiêu Thần nghiêng đầu cười cưng chiều nha, cảm giác siêu tuyệt]
[CP này có ai thấy không, không một tiếng nói nhưng ngon vô tận. Tôi vừa rồi nhìn thấy Tiêu Thần cưng chiều nhìn Tống Yên Kiều, cảm giác giống như đang xem phim thần tượng vậy, Tống Yên Kiều như chú sóc nhỏ siêu cute]
[Coi nè, coi tôi bắt được gì nào, chỉ có tôi thích Chủ Sủng CP hả? Lận Huyên, anh có nhớ giá trị con người của anh lên hàng trăm tỷ? Anh đút sóc con ăn đến nghiện rồi hả?]
[Nhưng mà sóc con thật sự rất đáng yêu]
[Cho nên Thẩm Chu tại sao lại trừng Tống Yên Kiều vậy? Chẳng lẽ bởi vì Tống Yên Kiều quá gần gũi với Lận Huyên và Tiêu Thần?]
[Lên thuyền, lên thuyền đi! Ai nói tiểu thiếu gia kiêu ngạo cùng sóc con không thể tạo cảm giác couple được]
[Bộ mấy người đói bụng lắm hả? Tống Yên Kiều lớn lên như vậy cũng gặm cho được]
[Đúng rồi, gặm gì mà gặm.Tống Yên Kiều xấu xí mà đòi CP cùng Thẩm Chu, nằm mơ đi má. Bình luận chắc toàn thủy quân của Tống Yên Kiều quá]
[Lớn lên thì xấu nhưng nghĩ toàn cảnh thần tiên]
[Mấy người đừng quên đối tượng động lòng của Tống Yên Kiều là Cố Nhất Minh nha]
[Má ơi! Tống Yên Kiều cũng dám chọn anh tôi, sao cậu ta không soi gương coi thử mình ra làm sao]
Tiêu Thần nhìn thoáng qua Tống Yên Kiều, vẫn cảm thấy xấu, Tiêu Thần khó chịu nói: "Tống Yên Kiều, cậu có thể chỉnh trang mình một chút không?"
"Cậu mặc thành như vậy không thấy xấu hả?"
Tống Yên Kiều: “?”
[Hahaaha... Tôi cười bể bụng, mấy người gặm đi, couple thơm ngon đó đang vỡ tan tành rồi kìa,chính người trong cuộc còn đang ghét bỏ Tống Yến Kiều kìa]
[Tiêu Thần nói rất đúng, Tống Yên Kiều thật sự rất xấu]