Các khách mời có thể nghe tiếng lòng của Tống Yên Kiều đều kinh ngạc và khiếp sợ.
Đàn ông mang thai!!
Bốn chữ này tách nhau ra thì Thẩm Chu đều hiểu nhưng ghép lại với nhau thì Thẩm Chu không hiểu.
Không hiểu một chữ nào.
Có thể Tống Yên Kiều xem nhiều tiểu thuyết đến mức ngốc nghếc luôn rồi.
Hiện thực với tiểu thuyết còn không phân biệt được cho nên mới nói đàn ông mang thai.
Vậy những lời nói về tra nam có thể là giả, trong đám người bọn họ sẽ không có tra nam, không có ai bị điên, càng không có ai nhảy lầu.
Hầu hết khách mời có cùng suy nghĩ với Thẩm Chu, không tiếp tục suy nghĩ sâu xa với tiếng lòng của Tống Yên Kiều. Sau khi đem cất hành lý liền cùng mọi người giao lưu vui vẻ.
Tống Yên Kiều có chút cứng đờ mà ngồi yên tại chỗ: [Lận Huyên sao còn ở đây? Không đi yêu đương hả?]
[Cũng phải rồi, hình như anh ta không có đối tượng nào hết, giống như vật cách điện với yêu đương, chạm vô là tắt lửa ngay]
Nghe tiếng lòng Tống Yên Kiều, Lận Huyên nhếch khóe môi một chút.
Ngoại hình Lận Huyên cực tốt,mũi cao thẳng, môi mỏng, đôi mắt lạnh lùng, văn nhã, anh tuấn nhưng rất có tính công kích. Khi không nói chuyện, anh khiến người khác cảm thấy khó tiếp cận, ánh mắt nhìn mọi người như đang nhìn cún vậy.
Vừa rồi khi cười lên một cái liền mang tới cảm giác vừa văn nhã vừa bại hoại.
Tống Yên Kiều cũng nhìn thấy nam thần mỉm cười, nhịn không được mà nói thầm trong lòng: [47, dưa vừa rồi cậu nói là thật sao]
Lận Huyên rất có hứng thú với câu tiếp theo của Tống Yên Kiều.
Nhưng lại nghe thấy được một câu mà cả đời này anh cũng không quên được.
[Cái kia của anh ta... Thật sự dài 20cm hả? Giống như cánh tay trẻ con thô to trong truyền thuyết?]
"Khụ..." Vừa dứt lời, Lận Huyên xém bị sặc chết.
Các khách mời nghe thấy rõ ràng,sôi nổi mà quay đầu nhìn anh đầy ẩn ý, tầm mắt một nửa là chế giễu, nữa còn lại là tò mò, có phải anh thật sự dài 20cm không.
Lận Huyên: “...”
Tống Yên Kiều có chút ngơ ra, Lận Huyên sao còn nhìn cậu vậy?
[Chẳng lẽ quả dưa này là giả? Lận Huyên không có dài tới 20cm?]
Lận Huyên: "..."
Vì phòng ngừa Tống Yên Kiều tiếp tục nghĩ tới văn hóa phẩm 18+, Lận Huyên liền lột quýt đưa cho cậu.
"Ăn quýt không?"
Hành động của Lận Huyên vượt ngoài dự đoán của Tống Yên Kiều.
Cậu nhớ rõ trong cốt truyện, cậu cùng Lận Huyên không có tiếp xúc, cho dù ở cùng một nơi thì cũng như đường thẳng song song cách xa nhau, mạnh ai nấy chơi.
Nhưng mà Lận Huyên chủ động bắt chuyện, Tống Yên Kiều cũng không từ chối.
Hơn nữa cậu cũng không giỏi từ chối người khác.
Tống Yên Kiều quay đầu nhìn Lận Huyên rồi cười, nhận lấy quả quýt trên tay anh: "Cảm ơn nha"
Lận Huyên hơi trầm mặt một chút.
Vừa rồi khi Tống Yên Kiều nói lời cảm ơn, anh mơ hồ nhìn thấy trong cặp kính đen đó là đôi mắt to tròn xinh đẹp, giống như hổ phách thanh thuần trong sáng, tựa như đá quý làm người khác bị hấp dẫn không ngừng.
Chỉ là đảo mắt thì Tống Yên Kiều lại cúi đầu, đôi mắt kia liền bị che kín bởi kính đen.
Cư dân mạng không thể nghe tiếng lòng của Tống Yên Kiều, chỉ nhìn thấy hành động bắt chuyện ôn nhu tinh tế của Lận Huyên.
[Lận Huyên như kiểu vừa ôn nhu vừa bại hoại á, nhìn như bad boy luôn, ở trên giường bắt người khác gọi daddy này kia nhưng mà hành động lại rất lịch thiệp còn ôn nhu nữa!!!]
[Rồi rốt cuộc anh trai này coi trọng Tống Yên Kiều vì cái gì? Tại sao luôn cùng nói chuyện phiếm với cậu ta vậy?]
[Không lẽ là nhìn thấy tấm lòng Tống Yên Kiều tốt đẹp, phẩm chất thanh tao?]
.…
Trò chuyện cùng Cố Nhất Minh hồi lâu, Thẩm Chu có chút muốn ăn trái cây.
Nhưng Thẩm Chu chỉ vừa liếc mắt nhìn, còn chưa kịp động tay, Cố Nhất Minh đã nhận ra ngay ý muốn của anh ta.
Cố Nhất Minh lấy ngay một quả táo: "Thật xin lỗi, tại tôi cứ nói về tranh vẽ với cậu mà khiến cậu khát nước rồi phải không,cậu ăn trước quả táo này đi,tôi đi rót nước cho cậu liền."
Cố Nhất Minh hiện tại là ca sĩ nổi tiếng, giọng nói rất êm tai.
Hơn nữa thời điểm trò chuyện cùng nhau cũng rất quan tâm tới cảm xúc của Thẩm Chu, hành động của hắn vừa lịch thiệp vừa dịu dàng.
Không chỉ được chiều chuộng ở hành động mà cảm xúc còn được quan tâm, mức độ yêu thích của Thẩm Chu đối với Cố Nhất Minh ngày càng tăng cao.
Thâm Chu luôn cảm thấy mắt nhìn đàn ông của mình cũng không tệ lắm.
Dù có như lời Tống Yên Kiều nói trước đó, trong số bọn họ có tra nam thì chắc chắc không phải Cố Nhất Minh.
Cố Nhất Minh vừa dịu dàng vừa tri kỷ, làm sao có thể bạo lực lạnh, có khuynh hướng bạo lực gia đình được.
Anh ta lại xem xét kỹ một chút, có thể hẹn hò cùng Cố Nhất Minh thử xem.
Tống Yên Kiều ngồi ở vị trí đắc địa có thể nhìn thấy toàn bộ.
Bất luận là hành động ngọt ngào giữa Thẩm Chu và Cố Nhất Minh hay Lâm Ngữ nhịn không được mà nhìn Cố Nhất Minh, cậu đều nhìn thấy rõ ràng.
[Tra nam vẫn muốn bắt lấy Thẩm Chu.]
[Cố Nhất Minh không thể cách xa Thẩm Chu được hả? Từ PUA, đến bạo lực lạnh rồi còn bạo lực gia đình, hắn gom hết tất cả thủ đoạn tra tấn người khác, Thẩm Chu còn bị tra tấn cho điên luôn mà!]
Thẩm Chu: ?
Cho nên... Tra nam Tống Yên Kiều nói là Cố Nhất Minh à?
Thẩm Chu trong lòng phỏng đoán mà đứng dậy đi tìm Cố Nhất Minh.
Anh ta cười lạnh, sao có thể được?
Anh ta không tin mấy chuyện tâm linh như vậy, mắt nhìn người của anh ta chưa bao giờ sai.
Tống Yên Kiều còn nói đàn ông có thể sinh con, lời nói của cậu chỉ nên tin phân nữa thôi.
[Lâm Ngữ à, cậu đừng nhìn Cố Nhất Minh nữa, tên đó thật sự là tra nam không đáng tin cậy. Trước kia Cố Nhất Minh toàn lừa cậu viết bài hát cho hắn, hiện tại còn 1 chân đạp 2 thuyền nữa đó.]
Tầm mắt Lâm Ngữ vẫn cẩn thận nhìn Cố Nhất Minh, nghe được tiếng lòng của Tống Yên Kiều sau lưng liền đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
Thừa dịp Cố Nhất Minh rời khỏi Thẩm Chu mà đi rót nước, Lâm Ngữ rốt cuộc hạ quyết tâm đi tìm hắn.
Hai người tránh người bên ngoài, tắt luôn microphone.
Lâm Ngữ sốt ruột nói với Cố Nhất Minh: "Anh thích Thẩm Chu phải không? Nếu anh thích Thẩm Chu, em... Em..."
Cuối cùng Lâm Ngữ vẫn không dám nói lời chia tay với Cố Nhất Minh.
Lâm Ngữ thật sự luyến tiếc, thời điểm năm 16 tuổi gặp được Cố Nhất Minh. Bọn họ đã từng cùng nhau ở trong trọ nhỏ, viết nhạc, hát nghêu ngao.
Cố Nhất Minh là người đầu tiên nghe bài hát của Lâm Ngữ cũng là người đầu tiên khen bài hát dễ nghe.
Dù biết rằng thực hiện ước mơ rất xa vời nhưng có Cố Nhất Minh ủng hộ, Lâm Ngữ bắt đầu tin tưởng bản thân sẽ có tương lai tươi đẹp.
Cố Nhất Minh là nơi duy nhất Lâm Ngữ có thể quay về tại nơi phố xá phồn hoa này.
Nhưng lý trí Lâm Ngữ cũng kêu gào, nếu Cố Nhất Minh không yêu Lâm Ngữ thì cậu ta cũng nên buông tay.
[Cậu hỏi Cố Nhất Minh có yêu cậu không hả? Hắn khẳng định sẽ nói yêu cậu. Hắn còn muốn cậu viết bài hát cho hắn,bởi vì hắn có năng lực sáng tác đâu. Phong cách bài hát của cậu đã hình thành từ lâu, hắn không nói yêu cậu rồi hắn marketing sao? Hắn còn đang vẽ hình tượng người soạn nhạc thiên tài kia kìa]
[Hắn sẽ nói với cậu là hắn với Thẩm Chu chỉ xào couple mà thôi]
Giọng nói Tống Yên Kiều vang lên lần nữa, Lâm Ngữ có chút hoảng loạn mà sờ micro của mình, phát hiện nó đã tắt từ lâu, mặt cậu ta liền trắng nhợt không còn giọt máu.
Cho nên "cốt truyện" mà Tống Yên Kiều nói là thật sao?
Lúc này Lâm Ngữ càng hy vọng Cố Nhất Minh đừng vì an ủi cậu ta mà nói yêu cậu ta.
Không thể nào, Cố Nhất Minh không phải là người như vậy. Lời Cồ Nhất Minh nói sẽ không giống với ý của Tống Yên Kiều, có lẽ là do Tống Yên Kiều muốn châm ngòi ly gián thôi.
Cố Nhất Minh ánh mắt thương xót nhìn Lâm Ngữ: “Tiểu Ngữ, anh đương nhiên yêu em nhưng anh không có cách nào, em biết hiện tại anh chỉ là lưu lượng tầm trung ở giới giải trí này, không có lưu lượng thì anh không có gì hết”
"Anh chỉ muốn duy trì độ hot mà xào CP với Thẩm Chu thôi"
Lời nói Cố Nhất Minh cùng tiếng lòng Tiếng Yên Kiều không sai lệch chút nào, trong lòng Lâm Ngữ lạnh lẽo.
Cố Nhất Minh tiếp tục PUA: “Tiểu Ngữ, anh rất muốn công khai chuyện của chúng ta nhưng hiện tại anh chỉ là ca sĩ nổi tiếng”
“Còn em chỉ là người mới mới nổi, anh mà cùng em ở bên nhau, fan của anh chắc chắn không chịu, khẳng định lại chửi mắng em”
“Thật sự, Tiểu Ngữ, có đôi lúc em không chịu hiểu sự khó xử của anh”
“Một bên là fan, một bên là người mà anh yêu nhất, anh bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử, anh không muốn em vì anh mà tổn thương”
Lâm Ngữ bị Cố Nhất Minh nói tới mức hai mắt đều hồng.
Là do cậu ta không tốt, cậu ta không theo kịp bước tiến của Cố Nhất Minh.
Nếu cậu ta có thể nổi tiếng hơn, Cố Nhất Minh đã không phải khó xử như vậy.
Đều tại cậu ta.
Là cậu ta liên lụy Cố Nhất Minh.
“Tiểu Ngữ, do em quá nhạy cảm. Ngoài anh ra thì còn ai chịu được người hay suy nghĩ linh tinh như em”