Bản Ngã Sơ Tâm với Phong Triền Nguyệt không đứng lại lâu, Phong Triền Nguyệt gật đầu chào hỏi với Thẩm Hi xong, đi thẳng về chỗ gian nhà gỗ nàng ta ở. Bản Ngã Sơ Tâm thì hỏi nàng: “Đệ muội, nương tử ta đã tỉnh chưa?”
“Chắc chưa đâu, vẫn còn sớm mà.” Thẩm Hi nghi hoặc nhìn hắn, bộ quần áo trắng mặc hôm qua có vẻ nhăn nhúm, bẩn bẩn nhưng vẫn chỉnh tề, không nhìn ra có chỗ nào không ổn. Không lẽ hai người kia không có chuyện gì xảy ra sao? Trai đơn gái chiếc ở chung một đêm mà lửa tình không nhen lại? Hiển nhiên Bản Ngã Sơ Tâm không có tâm tư bắt chuyện với nàng, chào hỏi xong cũng đi về phòng. Thẩm Hi tuy tò mò giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng không vô duyên đến mức đi hỏi thẳng người ta, thấy hai người kia đều đi rồi, nàng cũng trở về phòng rửa mặt chải đầu.
Đến lúc ăn cơm sáng, Phong Triền Nguyệt không xuất hiện, nhà Bản Ngã Sơ Tâm lại đến đầy đủ. Bản Ngã Sơ Tâm đã rửa mặt sạch sẽ, cũng thay quần áo, Đường Thi vẫn biểu cảm nhàn nhạt như cũ, không buồn không vui, Bản Ngã Nghênh thì vui nhộn hoạt bát nghịch ngợm với Hoắc Hiệp, tất cả đều giống như bình thường.
Ăn cơm sáng xong, Hoắc Trung Khê cùng Bản Ngã Sơ Tâm dẫn nhóm Hoắc Hiệp đi luyện võ, An Tu Cẩn thì không biết đi đâu, để Tĩnh Huyên ở nhà.
Sau khi Thanh Phù đi rồi, Tĩnh Huyên không có bạn chơi cùng nữa, lại biết mẫu thân cùng ca ca đều đã không còn nên cả người có vẻ sa sút yên tĩnh nhiều, ít khi nói cười như trước. Cô bé yên lặng ngồi trên kháng thêu hoa, phảng phất như một pho tượng không cảm xúc.
Thẩm Hi biết nỗi đau mất người thân cần có thời gian để người ta bước ra từ nỗi đau đó, không thể dựa vào ai khác. Năm đó khi cha mẹ mất, nàng cũng đau buồn một thời gian dài, ngay cả trượng phu Triệu Dịch suốt ngày an ủi cũng không có tác dụng gì. Nhắc đến Triệu Dịch, Thẩm Hi mới cảm thấy được mình đã đi qua một kiếp người, quên lãng hết thảy về kiếp trước, Hoắc Hiệp cùng Hoắc Trung Khê đã chiếm hết cuộc sống của nàng, mà nàng cũng dành hết cảm tình cho gia đình mới, người nam nhân nàng yêu ở kiếp trước rồi bị phản bội kia giờ đã tan biến dần theo thời gian, chẳng thể có nổi một vị trí trong lòng nàng nữa. Bây giờ nhớ đến người này, Thẩm Hi không còn một cảm xúc gì nữa, dường như hắn chỉ là một người từng đi qua cuộc đời nàng mà thôi. Từ Triệu Dịch, Thẩm Hi lại nhớ đến cuộc sống ở hiện đại, những ngày tháng nhàn nhã ngồi văn phòng, cuối tuần đi shopping, cuộc sống hiện đại đầy đủ tiện nghi, quanh cảnh thành phố đầy những tòa nhà chọc trời... giờ chỉ còn là một vệt kí ức phai dần theo năm tháng, Thẩm Hi chỉ còn lại 4 từ, cuộc sống kiếp trước để hình dung về những kí ức ấy.
Thẩm Hi ngồi đó cảm hoài, Tĩnh Huyên cũng yên tĩnh thêu thùa, hai người ai bận việc nấy, không quấy rầy nhau, cho đến khi Phong Triền Nguyệt đi vào, bầu không khí tĩnh lặng mới bị phá vỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT