Thẩm Hi cảm thấy nàng không có gì để nói với Phong Triền Nguyệt, nhưng nàng ta lại không thấy vậy. Làm một nữ nhân có địa vị trên cả đế vương, nàng ta không có tỉ muội, bạn bè khuê mật, thâm chí một người đáng tin cậy để tâm sự cũng không có. Cho nên khi nàng ta thấy một người có thể khiến mình đối xử bình đẳng như Kiếm thần phu nhân Thẩm Hi, đặc biệt trong hoàn cảnh mờ mịt khó xử này, càng khiến nàng ta có cảm xúc muốn nói hết tất cả, không cần lời khuyên nhủ, chỉ cần có người nghe là được.
“Đệ muội, muội nói bây giờ ta nên làm thế nào để có thể níu kéo lại chàng ấy?” Phong Triền Nguyệt lau sạch nước mắt trên mặt, đôi mắt hồng hồng nhìn chăm chú vào Thẩm Hi như nhìn một vị cứu tinh.
Thẩm Hi buồn bực, nhình nàng giống một vị tri tâm tỉ tỉ không? Sao ai cũng đến tìm nàng tố khổ rồi xin ý kiến vậy? Nàng cùng Hoắc Trung Khê ân ái thắm thiết, nhưng đó là xuất phát từ hai phía chứ có phải riêng mỗi nàng đâu? Nếu Hoắc Trung Khê thực sự là một người lăng nhăng đa tình, Thẩm Hi thấy mình cũng không có bản lĩnh gì để chiếm lấy riêng hắn. Nhìn Phong Triền Nguyệt rối rắm, Thẩm Hi buồn bực cực kì, chuyện tình tay ba này liên quan gì đến nàng? Nàng thì liên quan gì đến Bản Ngã Sơ Tâm đâu mà nữ nhân của hắn cứ đến tìm nàng làm gì? Nàng nhìn Phong Triền Nguyệt đang chọc chọc bát cơm kia, chán nản nói: “Ta nào biết đâu! Ngươi nói ngươi khó xử, Đường Thi còn khổ hơn ngươi kìa, Bản Ngã Sơ Tâm không nói mình là Võ thần nàng ấy cũng gả cho hắn, còn sinh một đứa con rồi, ngày ngày nấu cơm giặt giũ cho hắn, bây giờ ngươi còn đến phá rối, ngươi nói nàng ấy có sướng không?”
Phong Triền Nguyệt yên lặng cúi đầu suy nghĩ, đang lúc Thẩm Hi nghĩ nàng ta không muốn nghe mình nói, bỗng Phong Triền Nguyệt ra tiếng, giọng nói mang vẻ bố thí: “Vậy ta không g.i.ế.c nàng ta là được chứ gì? Chỉ cần nàng ta biến mất là được, coi như ta không phát hiện đi.”
Thẩm Hi liếc Phong Triền Nguyệt một cái, châm chọc: “Ngươi cảm thấy mình rộng lượng lắm đúng không? Ngươi ta là vợ chồng đứng đắn, việc gì phải rời khỏi đây?”
Phong Triền Nguyệt không nổi nóng với câu châm chọc của Thẩm Hi, ngẩng đầu bình thản nói: “Nàng ta không đi cũng được, nhưng nếu lại dám chạm vào Sơ Tâm trước mặt ta, ngày nào đó bị ta g.i.ế.c thì cũng không trách được.”
Thẩm Hi bất đắc dĩ ấn huyệt thái dương, Phong Triền Nguyệt tuyệt đối không phải là người địa cầu, người địa cầu có ai ngớ ngẩn như nàng ta không? Vợ chồng người ta nắm tay, thân thiết thì làm sao vậy, phạm pháp à?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT