Thấy hai người kia đã đi mất tăm, Thẩm Hi quay lại xem Đường Thi, thấy nàng đang xoa nhẹ vết bầm trên cổ, làn da tuyết trắng giờ tím lại, sưng vù.
“Ta đi lấy thuốc cho cô.” Từ khi Đường Thi đến đây, trong nhà Thẩm Hi không thiếu thốn thuốc thang gì nữa, Đường Thi chăm chỉ hái nhiều thảo dược đến bào chế sẵn, phân loại rõ ràng. Thẩm Hi lấy một lọ thuốc mỡ tiêu sưng hóa ứ đến, bôi lên cổ Đường Thi, Phong Triền Nguyệt ra tay rất nặng, vết tay hằn lên rõ ràng, tựa hồ Bản Ngã Sơ Tâm mà chậm tay hơn chút là cổ nàng có thể bị bấm gãy.
“Mụ điên này quá độc ác, may mà Bản Ngã Sơ Tâm phản ứng nhanh.” Đến giờ Thẩm Hi vẫn còn sợ, vừa lau thuốc cho Đường Thi vừa lầu bầu. Đường Thi vừa qua cửa sinh tử, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhàn nhạt nói: “Chàng ấy dù có không quan tâm đến ta cũng phải nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng ta, tỉ yên tâm đi, ta không sao đâu.”
Thẩm Hi cảm thấy Bản Ngã Sơ Tâm không phải kẻ phụ bạc, ít nhất khi Phong Triền Nguyệt đến dây dưa hắn không lập tức xoay người nối lại tình xưa mà vẫn quan tâm che chở Đường Thi, mỗi khi Phong Triền Nguyệt nổi điên hắn đều che chở Đường Thi. Trong lòng hắn vẫn có Đường Thi, nhưng với người thâm tình đuổi theo người ta 20 năm như vậy, việc hắn không dứt khoát với người cũ như vậy có lẽ sẽ khiến người ngoài có cảm giác hoa tâm, nhưng đó chỉ là một người nhớ tình cũ mà thôi.
Mặc kệ hai người kia như thế nào, điều Thẩm Hi quan tâm nhất là Đường Thi, trong tam giác tình yêu phức tạp này, nàng mới là người bị tổn thương nặng nhất. Thẩm Hi biết chuyện cảm tình chỉ có người trong cuộc mới có quyền chủ động nhất, chỉ có người ta mới biết đi con đường nào, nàng là người ngoài cuộc, chỉ có thể đứng xem rồi an ủi, nghĩ vậy, Đường Thi chỉ đành khuyên nhủ: “Sao lại thế chứ, trong lòng Bản Ngã Sơ Tâm vẫn có cô mà, cô xem lần nào Phong Triền Nguyệt muốn hại cô, hắn luôn để cô ra sau lưng mình đó chứ.”
Không biết là Đường Thi không tin lời Thẩm Hi hay không muốn tiếp tục đề tài này, Đường Thi mệt mỏi nói: “Thẩm tỉ tỉ, để ta bắt mạch lại cho tỉ lần nữa.”
Sau khi Thẩm Hi mang thai, Đường Thi luôn là người bắt mạch cho nàng, tuy Thẩm Hi cảm thấy giờ phút này Đường Thi bảo bắt mạch thì hơi lạ nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống kháng, đưa tay ra cho Đường Thi bắt mạch. Đường Thi đặt tay lên mạch Thẩm Hi, nghiêm túc nghe mạch, một chốc lâu sau mới để tay xuống: “Đứa bé rất khỏe mạnh, thai vị cũng không lệch, tỉ không cần uống thuốc bổ nữa đâu, như vậy là được rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play