Cuối cùng vẫn là An Khánh Đào phản ứng mau, liếc thấy Thẩm Hi nổi giận, nhanh chóng tóm lấy An Tu Cẩn đang ngơ ngác ở chỗ cũ, hai thúc cháu nhẹ nhàng chuồn từ bên người Thẩm Hi đi ra ngoài, nhanh chóng thoát ra hiện trường vụ án.
Hoắc Trung Khê thấy bộ dáng nước trôi đầy đầu của Thẩm Hi liền biết xong đời, nương tử nhà mình tuy rằng thường ngày rất hiền hòa, nhưng một khi đã nổi giận là thành sư tử ngay. Hắn nhanh chóng túm lấy cái khăn vải đến, xun xoe lau lau chỗ nước bị hắt lên người Thẩm Hi.
Quy Hải Mặc biết rõ nguyên nhân Thẩm Hi tức giận, thấy An Khánh Đào với An Tu Cẩn đã bỏ trốn, chỉ còn mỗi hắn cùng đôi vợ chồng này ở chung một phòng, cũng cảm thấy chính mình có vẻ dư thừa, nhân lúc Hoắc Trung Khê lau mặt cho Thẩm Hi nên cũng định chen từ bên người nàng mà chuồn ra ngoài.
Hôm nay Thẩm Hi nén giận cả ngày, sao có thể dễ dàng để hắn chạy, nàng vươn tay ra gác lên khung cửa, cũng không nhìn hắn, im lặng không nói lời nào.
Quy Hải Mặc không có khả năng cúi người chui ra cửa từ dưới nách Thẩm Hi, chỉ đành ném ánh mắt cầu cứu về phía Hoắc Trung Khê, mà Hoắc Trung Khê thì chậm rãi nở nụ cười, cười đến vui vẻ, đắc ý khi thấy người gặp họa.
Quy Hải Mặc nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí kia, oán hận nghiến răng, không tình nguyện nói: “Về sau không lợi dụng ngươi lần nào nữa, được chưa?”
Hoắc Trung Khê được voi đòi tiên: “Thế này mà xong à? Ta còn trông cậy vào ngươi cùng đối phó tên ngốc phía nam với kẻ điên phía đông đấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT