Thẩm Hi vẫn luôn mang lòng áy náy với Quy Hải Mặc, tuy rằng nàng với hắn không có gút mắt cảm tình gì, nhưng lúc trước hắn cầu hôn nàng lại không cự tuyệt dứt khoát mà còn băn khoăn suy nghĩ. Chưa băn khoăn xong thì Hoắc Trung Khê đã tìm đến, nàng cũng chưa để lại thư từ gì cho hắn thì đã theo Hoắc Trung Khê đi rồi, mỗi khi nhớ tới chuyện này, trong lòng Thẩm Hi luôn có chút bất an.
Nhưng hiện tại, Quy Hải Mặc nói với Thẩm Hi, hắn chỉ là lợi dụng nàng, ngay cả việc cầu hôn nàng cũng không phải do muốn có người chăm sóc Thanh Phù mà là vì bức bách Hoắc Trung Khê.
Tình cảm của nàng với Thanh Phù là thật lòng, đối với một đứa trẻ không có mẹ, từ nội tâm nàng luôn cảm thấy thương tiếc, nỗi đau vô sinh của đời trước khiến nàng tràn ngập yêu thương với từng đứa trẻ. Nhưng tình cảm, nỗi thương tiếc này lại khiến nàng gặp phải chuyện này? Lòng hảo tâm bị Quy Hải Mặc lợi dụng, Thẩm Hi không khỏi giận dữ.
Thẩm Hi bực bội đi ra khỏi phòng bếp, một lát sau thấy Quy Hải Mặc đã đi mất, chỉ có hai tiểu cô nương Thanh Phù với Tĩnh Huyên đang chơi trên tuyết, dẫm ra từng dấu chân nhỏ nhỏ.
Nhìn thấy Thẩm Hi đi tới, Thanh Phù cười gọi nàng: “Thẩm thẩm, thẩm xong việc rồi sao? Tới đây chơi cùng chúng cháu đi.”
Chắc là chơi đã lâu, nóng người nên khuôn mặt nhỏ của Thanh Phù đỏ bừng, còn thở hổn hển, cái trán lấm tấm mồ hôi, nhìn rất đáng yêu.
Tuy rằng Quy Hải Mặc đáng giận, nhưng Thẩm Hi không đến mức giận cá c.h.é.m thớt lên con trẻ, vì thế nàng nén cơn giận lại, miễn miễn cưỡng cưỡng nở một nụ cười: “Các cháu chơi đi, thím còn chưa dọn dẹp xong cái bếp đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT