Tuy nhiên, hiếm có trường hợp nào mà cả nhà cùng chuyển đến Ilsan như gia đình của Kwon Jae Kyoung. Thông thường, phụ huynh sẽ chấp nhận vất vả, đưa đón con hàng ngày dù khoảng cách đến trung tâm có hơi xa một chút. Nếu ở tỉnh khác, họ sẽ gửi con cho người thân ở gần trung tâm, hoặc một trong hai vợ chồng sẽ chuyển đến.

Nhưng mẹ của Kwon Jae Kyoung đã ra một quyết định rất táo bạo, dời cả nhà đến Ilsan. Ji Heon không biết phản ứng của ba Kwon Jae Kyoung như thế nào, nhưng ít nhất, anh trai của Jae Kyoung đã tỏ ra không hài lòng. Không trách được, vì đam mê của em trai, người anh đó phải chuyển từ Seoul đến Ilsan, thay đổi cả môi trường học tập. Lúc đó, anh trai của Jae Kyoung đang học cấp hai. Đúng trong thời kỳ dậy thì dễ nổi loạn và mang nhiều tâm sự, việc cả nhà chỉ sống xoay quanh em trai như thế, chắc chắn sẽ khiến người anh trai đó khó chịu.

Anh trai của Jae Kyoung thường đến trung tâm bơi lội sau khi tan học, cùng mẹ đợi em trai tập luyện xong, rồi cả ba cùng về nhà. Ji Heon đã vài lần nhìn thấy anh trai của Jae Kyoung ngồi trong phòng đợi, chờ mẹ và em trai. Cậu thiếu niên vừa có nét giống lại vừa có nét không giống Jae Kyoung ấy sẽ luôn cau mày, ngồi nghiêng người, chán chường nhìn vào máy tính bảng.

Nhìn cảnh tượng đó, Ji Heon bỗng nhớ đến em gái mình. Em gái Ji Heon cũng thường xuyên than phiền mẹ chỉ quan tâm đến anh trai. Nhưng mẹ Ji Heon không phải người sẽ theo sát con cái và cầu toàn như mẹ Jae Kyoung. Thực tế, do chồng là quân nhân nên bà rất ít khi đến bể bơi vì sợ gây ồn ào, bà cũng không đến đón Ji Heon như những phụ huynh khác, và gần như chỉ liên lạc với huấn luyện viên qua điện thoại. Dù vậy, em gái Ji Heon vẫn cảm thấy tủi thân vì cả nhà luôn ưu tiên anh trai, từ chế độ ăn uống cho đến lịch thi đấu.

Khi còn nhỏ, Ji Heon không hiểu được cảm xúc của em gái. Thậm chí anh còn nghĩ, so với gia đình của những vận động viên khác, gia đình Ji Heon chẳng có gì đặc biệt, ba mẹ cũng không quá quan tâm đến anh, chỉ có em gái là làm quá lên. Nhưng theo thời gian, Ji Heon dần trưởng thành, anh đã thực sự cảm nhận được nỗi vất vả của ba mẹ khi có con cái theo đuổi thể thao, lúc đó Ji Heon mới hiểu cho nỗi lòng của cô em gái.

Có lẽ vì vậy mà mỗi khi nhìn thấy anh trai của Kwon Jae Kyoung ngồi một mình trong phòng đợi, Ji Heon lại cảm thấy chạnh lòng. Cậu ta bằng tuổi em gái anh nên Ji Heon càng đồng cảm hơn. Vì vậy, thi thoảng đi ngang qua, Ji Heon lại chào hỏi và đôi khi còn mua nước ngọt hay xúc xích cho anh trai của Kwon Jae Kyoung. Dần dần, cậu bạn đó cũng trở nên quý mến Ji Heon và sẽ chủ động gọi “anh” rõ to mỗi khi gặp. Có lần, cậu ta mải mê kể chuyện đến nỗi Ji Heon suýt muộn giờ tập luyện. Giờ nghĩ lại, Ji Heon nhận ra, khả năng ngoại giao tốt đến mức đáng kinh ngạc đó chắc chắn là được thừa hưởng từ bà Shim.

Điều buồn cười là, Ji Heon thường xuyên nói chuyện người nhà Jae Kyoung nhưng lại chẳng mấy khi giao tiếp với Jae Kyoung. Thậm chí, khi chạm mặt nhau ở bể bơi, họ cũng không chào hỏi.

Tuy nhiên, đó không phải là lỗi của Ji Heon mà là vấn đề của Jae Kyoung. Bởi lẽ, Jae Kyoung không chào hỏi bất kỳ ai trong trung tâm, ngoại trừ huấn luyện viên Lim. Tất nhiên, cậu cũng không nói chuyện với ai luôn. Jae Kyoung luôn tỏ ra như không nhìn thấy, không nghe thấy bất cứ điều gì xung quanh, chỉ trưng bản mặt vô cảm, tập trung làm việc của mình.

Ji Heon cũng không phải ngoại lệ của Kwon Jae Kyoung. Cả hai hiếm khi gặp nhau, và nếu có chạm mặt, Jae Kyoung cũng làm như không thấy. Cho dù ở bể bơi, phòng đợi hay quầy bán đồ ăn vặt, Jae Kyoung cũng sẽ phớt lờ Ji Heon. Thậm chí, khi anh trai cậu ấy đang nói chuyện với Ji Heon, cậu ấy cũng sẽ đi lướt qua như thể Ji Heon đã tàng hình. Vì vậy, khi nghe mẹ Jae Kyoung nói con trai bà rất thích Ji Heon, và còn muốn chuyển đến trung tâm này vì Ji Heon, anh phải bị đá đập đầu mới tin. Ngược lại, Ji Heon còn nghi ngờ thằng nhóc Jae Kyoung đó chuyển đến đây chỉ để thể hiện thái độ khinh thường anh…

Chính vì vậy, nửa năm sau đó, khi Ji Heon đang bận thu dọn những đồ đạc cuối cùng trong tủ cá nhân để rời khỏi trung tâm, anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Jae Kyoung đuổi theo và giữ chặt tay anh.

“Anh thực sự bỏ bơi à?”

Cậu ấy thở hổn hển, giọng nói khàn khàn như thể vừa chạy rất nhanh chỉ để đuổi kịp anh. Không chỉ ngạc nhiên, Ji Heon còn khá bối rối. Thực ra, không chỉ có Jae Kyoung hỏi anh câu này, và lần nào Ji Heon cũng áp dụng chung công thức “Ừ, hãy cố gắng hết sức thay cả phần anh”, đáng lẽ anh cũng nên nói như vậy với Jae Kyoung, nhưng do quá bất ngờ nên Ji Heon đã đứng sững hồi lâu mà không lên tiếng. Và, đáng buồn thay, đó chính là sai lầm đầu tiên của Ji Heon.

“Tại sao anh lại bỏ? Vì anh là Beta à? Vì anh không phải Alpha nên mới bỏ cuộc sao?”

Nhầm tưởng Ji Heon cố tình không trả lời, Kwon Jae Kyoung càng nắm chặt tay anh hơn và không ngừng gặng hỏi. Ji Heon không quan tâm đến giọng điệu gay gắt hay những lời phán xét của Kwon Jae Kyoung. Anh đã nghe những lời đó hàng trăm nghìn lần rồi. Mỗi khi nói với huấn luyện viên, người quản lý bên Liên đoàn, Hội Hậu Viện, giáo viên chủ nhiệm hay bất kỳ ai rằng anh muốn bỏ bơi, họ đều gào vào mặt Ji Heon những điều tương tự.

Nhưng không hiểu sao, lần này, khi nghe Jae Kyoung nói, Ji Heon thật sự không thể chịu đựng được nữa…

Không, không phải vậy, chỉ có mỗi Jae Kyoung là khiến Ji Heon không cách nào chấp nhận được. Lời nói của Jae Kyoung khiến anh tức giận hơn hẳn những người khác, chỉ vì lý do đơn giản…

“Anh biết điều đó từ khi bắt đầu con đường này rồi mà. Hơn nữa, trên đời này được mấy người là Alpha đâu. Anh cao hơn nhiều so với những vận động viên Alpha đó, sải tay cũng dài hơn. Anh hoàn toàn có thể làm được, tại sao lại bỏ cuộc trước khi cố gắng thử chứ?”

Mỉa mai thay, người nói ra những lời này là một cậu bé mười hai tuổi, chỉ vài ngày trước đã được xác nhận giới tính thứ hai là Alpha.

Tất nhiên, Ji Heon biết mọi chuyện không phải lỗi của Jae Kyoung. Cậu ấy cũng không thể tự quyết định muốn sinh ra là Alpha, Beta hay Omega. Thực tế, ngay cả khi Jae Kyoung muốn mình là Alpha cũng chẳng có gì bất thường. Bởi vì hầu hết mọi người đều muốn như vậy, kể cả Ji Heon. Nếu có thể, anh cũng muốn được sinh ra là Alpha.

Đừng phản ứng gay gắt với những gì cậu ấy nói. đừng để những lời nói thiếu suy nghĩ đó ảnh hưởng đến mình, sau này anh sẽ phải nghe cả trăm nghìn lần những lời nói tương tự, biết đâu còn tồi tệ hơn, anh phải sớm quen dần thôi.

Ji Heon đang tự trấn an bản thân thì Jae Kyoung lại lên tiếng.

“Nghe nói Alpha cũng phải uống thuốc liên tục để duy trì sự nghiệp thi đấu. Thuốc đó không phải ai cũng phù hợp, không biết sẽ có tác dụng phụ gì. Ít nhất thì anh cũng đâu cần phải uống thuốc.”

Lời nói đó khiến trái tim vốn đang dần bình tĩnh của Ji Heon, lại một lần nữa dậy sóng.

Thuốc ư? Thằng nhóc này đang nói cứ như thể việc uống thuốc là một gánh nặng lớn vậy? So với con chip được cấy vĩnh viễn vào người anh, thì thuốc ức chế là cái mẹ gì chứ? Ji Heon phải sống cả đời với dị vật gắn trong người, vậy mà thằng nhãi trước mặt lại lấy mấy viên thuốc vớ vẩn đó để dạy đời anh sao?

Người ta nói rằng khi cảm xúc lên đến đỉnh điểm, con người sẽ có những hành động trái ngược. Quả thực như vậy. Những lời nói không chút ác ý của Kwon Jae Kyoung còn hiệu quả hơn bất cứ câu nói tàn nhẫn nào mà Ji Heon đã nghe trước đó, khiến anh phải bật cười.

“Này, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu nói nhiều thế này đấy.”

Ji Heon vừa cười vừa gỡ tay Jae Kyoung đang nắm chặt tay anh ra.

“Tôi có cảm tường như tôi vừa được nghe tất cả những gì cậu có thể nói suốt một năm qua luôn.”

Jae Kyoung yếu ớt gọi “Anh” và định nắm lấy tay Ji Heon lần nữa. Ji Heon giả vờ chỉnh lại túi đeo vai, né tránh bàn tay của cậu ấy. Anh lùi lại một bước và nói:

“Mà Jae Kyoung này, cậu biết không? Cách nói chuyện của cậu đúng là đậm chất Alpha. Trước giờ tôi chưa từng nói chuyện tử tế với cậu lần nào nên không mới không biết.”

Jae Kyoung ngập ngừng. Bàn tay đang định giữ lấy Ji Heon của cậu ấy khựng lại giữa không trung. Ji Heon liếc nhìn bàn tay đó, rồi lại mỉm cười nhìn Jae Kyoung.

“Hôm nay biết được, cũng xem như tôi may mắn.”

Ji Heon cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng Jae Kyoung sao có thể không hiểu được ẩn ý chứa trong lời nói đó. Đó là lý do tại sao ánh mắt vốn sáng ngời của Jae Kyoung giờ đây lại tràn ngập tổn thương.

Ji Heon nghĩ cậu ấy sẽ lập tức hỏi anh có ý gì, nhưng Jae Kyoung không làm vậy. Cậu ấy chỉ cắn chặt môi, nhìn chằm chằm Ji Heon. Đôi mắt nâu sẫm kia như đang ngập nước.

Sự hùng hổ khi nãy đã biến đâu mất hết, thay vào đó là vẻ mặt như sắp khóc đến nơi. Lần đầu tiên, Ji Heon cảm thấy Kwon Jae Kyoung đang ở đúng độ tuổi của mình.

‘Phải rồi, thằng bé mới mười hai tuổi thôi mà.’

Nghĩ đến đó, Ji Heon chợt sực tỉnh, ý thức được việc mình vừa làm, anh mới thấy hối hận hơn bao giờ hết. Nghĩ đến việc anh đã trút giận lên một đứa trẻ vô tội, khiến Ji Heon cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng đến mức chỉ muốn chạy biến khỏi đó ngay lập tức.

Thực ra bây giờ cũng vậy. Chỉ cần nhớ lại chuyện lúc đó, mặt Ji Heon đã đỏ bừng, đầu vô thức cúi gằm xuống. Nếu có thể, Ji Heon ước gì dưới chân nứt ra cái hố để anh có thể tự vùi mình vào. Ji Heon cúi đầu, dùng lòng bàn tay xoa mặt.

Dù sau đó anh đã lập tức xin lỗi Jae Kyoung và cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện bằng những lời lẽ tốt đẹp nhất anh có thể nặn ra được, nhưng cũng không cách nào xoá bỏ được lỗi lầm của Ji Heon. Vì vậy, cho đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại chuyện ngày xưa, điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí Ji Heon không phải là lời chào tạm biệt giữa anh và cậu ấy, mà là thái độ trẻ con của bản thân và vẻ mặt tổn thương của Kwon Jae Kyoung.

Lúc đó anh cũng hơn thua không khác gì đứa trẻ con. Dù cơ thể đã trưởng thành nhưng tâm hồn Ji Heon vẫn chưa đủ chín chắn. Nhưng đó không phải là lý do để anh tự bào chữa cho lỗi lầm của mình, Jae Kyoung còn nhỏ hơn anh nhiều. Dù biện minh kiểu gì, một học sinh cấp ba mười tám tuổi, lại đối xử với một cậu nhóc mười hai tuổi như vậy, vẫn là một điều đáng xấu hổ.

[Đôi lời của người dịch: những khoảnh khắc như thế này mới thấy được JH thật sự rất tử tế, rất dịu dàng, năm đó kể cả khi JH lớn hơn JK khá nhiều tuổi nhưng JH vẫn chỉ là cậu học sinh sắp tốt nghiệp cấp ba, bơi lội là thứ gắn bó với JH cả thời niên thiếu, và việc ra quyết định bỏ cuộc đối với JH không dễ chút nào, trong hoàn cảnh đó, lời nói của JK như quả bom nện thẳng vào tim JH, dù không có ác ý thì sao chứ? Đương nhiên không thể đòi hỏi JK khi đó chỉ mới 12t phải biết suy nghĩ cẩn thận trước khi nói, nhưng cũng đâu thể bắt cậu thiếu niên JH chỉ vừa 18t, đang phải vứt hết ước mơ của mình phải thật bình tĩnh, dù có uất ức đến mấy cũng không được thể hiện ra? Chỉ vì những lời nói hôm đó, JH đã hối hận đến tận 10 năm ròng, có thể nói JH không đủ kiên cường, nói JH hay trốn tránh vấn đề nhưng không thể nói JH tệ với JK được, JH như thế này, đã có thể xem như rất tử tế rồi…]

Hôm nay cậu ấy có đến không nhỉ…?

Ji Heon nghĩ, dùng lòng bàn tay xoa hai má nóng bừng. Jae Kyoung đã từng nói mọi vấn đề liên quan đến hợp đồng đều do bà Shim phụ trách, vì vậy khả năng cậu ấy xuất hiện là rất thấp. Hơn nữa, hôm nay chỉ là buổi gặp gỡ trao đổi sơ bộ, chưa đến bước ký kết hợp đồng. Trong bối cảnh giải đấu chỉ còn chưa đầy hai tháng, một vận động viên không đời nào lại hy sinh thời gian tập luyện quý báu của mình để đến nghe bọn họ xã giao qua lại.

“Cậu này, tôi dừng xe ở cổng chính được chứ?”

Giọng nói của tài xế taxi khiến Ji Heon giật mình, anh ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tòa nhà khách sạn đang gần ngay trước mặt.

“À, vâng. Làm ơn cho tôi xuống ở cổng chính.”

Người tài xế taxi liền tấp xe vào lề đường, dừng ngay trước cổng chính khách sạn. Ji Heon bước ra khỏi xe, vừa đi vào khách sạn vừa liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại. 2 giờ 46 phút chiều. Cuộc hẹn hôm nay là vào lúc 3 giờ đúng.

Ji Heon ngồi xuống một chiếc ghế sofa trống ở sảnh tầng một. CEO Kang Tae Jin và trưởng nhóm quản lý Lee Yoo Jung sẽ đến đây ngay sau khi kết thúc công việc bên ngoài. May là giám đốc Go không có mặt trong đội hình xã giao hôm nay. Nhìn cách CEO Kang kiên quyết từ chối lời đề nghị “Dù gì cũng là do chú sắp xếp mà, chú phải đi chứ” của giám đốc Go, có vẻ như CEO Kang cũng nhận thức được ông chú nhà mình là một điểm trừ bự chảng của công ty.

Nhưng đội hình hôm nay có vẻ hơi sơ sài. Không có nhân viên của phòng pháp chế, trưởng phòng Jin của phòng hỗ trợ chiến lược cũng không. Tất nhiên, hôm nay chỉ là một buổi giới thiệu sơ lược về tầm nhìn của công ty, cách Spoins hỗ trợ các vận động viên và chiến lược dành riêng cho vận động viên Kwon Jae Kyoung, nên luật sư có mặt cũng chỉ dư thừa. Hơn nữa, với tính cách của bà Shim, chắc chắn bà ấy sẽ hỏi rất nhiều, và để chiến thần ngoại giao như trưởng nhóm Lee có mặt sẽ tốt hơn là trưởng phòng Jin, người chỉ có thể ngồi im nhìn tài liệu, đó là quyết định của CEO Kang.

Ji Heon cũng khá đồng tình với cách nghĩ của CEO Kang. Dù sao thì điều quan trọng nhất đối với bà Shim là số tiền trong hợp đồng, nên có là luật sư hay phòng pháp chế đều không cần thiết. Hơn nữa, ai mà biết buổi gặp mặt hôm nay có làm nên cơm cháo gì không cơ chứ…

….Không nghĩ nữa. CEO Kang cũng nói rồi, có cơ hội gặp mặt để giới thiệu về công ty còn hơn không thu hoạch được gì.

CEO và trưởng nhóm quản lý sẽ tự lo liệu hết. Ji Heon thở dài, ngả người ra sau ghế sofa, nhờ vậy mà anh mới vô tình nghe lỏm được cuộc trò chuyện điện thoại của người ngồi phía sau…

“Không, cậu ta nói là dù có chết cũng không tham gia Olympic. Dù chúng tôi đã nói là cứ suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định, nhưng cậu ta cứ nhất quyết từ chối. Cậu ta nói chỉ cần chúng tôi đồng ý không can thiệp vào việc tham gia tất cả các giải đấu sau này và lập văn bản cam kết thì cậu ta mới chịu ký hợp đồng.”

Ji Heon sững sờ, giữ nguyên tư thế ngửa người. Anh còn chưa kịp bối rối vì đã vô tình nghe lén người khác nói chuyện thì lượng thông tin ập đến, đã khiến anh phải duy trì tiếp tư thế đáng xấu hổ để nghe cho trọn vẹn…. Olympic, giải đấu lần này, giải nghệ, việc tham gia các giải đấu sau đó, hợp đồng,… số tiền… Tất cả những từ ngữ mà người phía sau nói ra đều quá đỗi quen thuộc. Nghe kiểu gì cũng là người trong ngành.

Mẹ kiếp, tại thời điểm này, tại khách sạn này, lại có người của công ty quản lý thể thao? Hơn nữa, còn là công ty đang đàm phán hợp đồng với một vận động viên cấp quốc gia có kỹ năng đủ mạnh để tự quyết định việc có tham gia Olympic hay không?

Đừng trùng hợp như vậy chứ… Ji Heon chỉ vừa mới nảy lên một cái tên, người phía sau đã tung ra đòn kết liễu.

“À, mẹ cậu ta đương nhiên sẽ chọn chúng tôi. Nhưng bà ấy nói rằng bà ấy không thể quyết định thay con trai mình. Bà ấy sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục. Phần còn lại thì chúng tôi phải tự nỗ lực thôi chứ biết làm sao.”

Cái này là đang nói về Kwon Jae Kyoung chứ ai nữa…

Ji Heon dám chắc chắn. Tổng hợp mọi thông tin người nọ nói nãy giờ, chắc chắn nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ là Kwon Jae Kyoung.

Điều đó có nghĩa… người ngồi sau Ji Heon là nhân viên của Karba. Nhìn vào bầu không khí hiện tại, có vẻ như bọn họ đang gặp khó khăn trong việc thương lượng với Kwon Jae Kyoung. …Liệu có nghiêm trọng đến mức hủy bỏ hợp đồng không? Có phải vì vậy nên bà Shim mới mời Spoins đến? Hay bà Shim định lợi dụng Spoins để tạo áp lực cho Karba, bắt bọn họ sửa lại điều khoản hợp đồng gì đó?

Mà khoan đã, trước hết thì tại sao Kwon Jae Kyoung lại không tham gia Olympic năm sau? Ji Heon vẫn dựa người vào lưng ghế sofa, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ. Grand Slam tuy danh giá đấy, nhưng nói thật, ở thị trường quảng cáo thì danh hiệu vô địch Olympic 2 lần liên tiếp còn hấp dẫn hơn nhiều. Hay đây cũng chỉ là một con bài để mặc cả với Karba nên Kwon Jae Kyoung mới cố tình làm khó?

Đang rối bời vì lượng thông tin ập đến dồn dập thì đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.

“Trợ lý Jeong, cậu đang ở đâu vậy?”

Là giọng của trưởng nhóm Lee Yoo Jung phòng quản lý.

“Vâng, tôi đang ở sảnh ạ.”

Ji Heon vội vàng đứng dậy. Anh lấy tay che miệng, nói nhỏ vào điện thoại.

“Mà bây giờ chị đừng đến đây thì hơn. Chị cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ đến đó ngay.”

“Hả, sao thế? À thôi, cậu lên đây luôn đi. Chúng ta sẽ gặp nhau ở phòng của vận động viên Kwon Jae Kyoung.”

trưởng nhóm Lee Yoo Jung báo số phòng rồi cúp máy. Ji Heon vừa cất điện thoại vào túi quần vừa tìm kiếm thang máy. Nhưng cả ba thang máy ở giữa đều đang đi lên. Thậm chí, người xếp hàng đợi thang máy còn đang đông nghịt. Hôm nay khách sạn có tổ chức hội thảo và triển lãm quy mô lớn nên khách khứa đang đổ về rất đông.

Cứ đà này thì thang máy ở hai bên cũng trong tình trạng chật kín người mất.

“…”

Ji Heon khoanh tay, trầm ngâm một lúc. Phòng của Kwon Jae Kyoung ở tầng 21. Anh nhìn xuống mũi giày, nhanh chóng tính toán trong đầu. Ngay sau đó, Ji Heon quyết định tìm cầu thang bộ.

Ít phút sau, khi đã đến đứng vững trên tầng 21, Ji Heon tin chắc anh đã quyết định đúng. Nếu cứ cố chấp đợi thang máy thì có khi mười phút nữa anh cũng chưa có mặt trên này, trong khi đi bộ chỉ mất chưa đầy 5 phút, đổi lại là Ji Heon mệt như muốn tắt thở đến nơi.

Ji Heon cố gắng điều hoà hơi thở trong lúc đi dọc hành lang. Nhờ vậy mà khi đến trước cửa phòng, anh đã không còn thở hổn hển như thiếu oxi nữa. Nhưng mồ hôi nhỏ giọt trên trán và gáy thì không thể nào giấu diếm được.

“A, trợ lý Jeong đây rồi.”

trưởng nhóm Lee đang đứng trước cửa phòng, vừa nhìn thấy Ji Heon đã vẫy tay gọi. CEO Kang quay lại, có hơi ngỡ ngàng nhìn Ji Heon.

“Sao mồ hôi mồ kê như tắm thế kia? Ngoài trời nóng lắm à?”

“Tôi đi cầu thang bộ lên ạ.”

Lần này đến lượt trưởng nhóm Lee Yoo Jung ngạc nhiên.

“Đi bộ lên tận đây á? Tầng 21 đấy?”

“Cô coi thường cựu tuyển thủ quốc gia quá đấy? Chuyện này dễ như ăn kẹo ấy mà.”

CEO Kang vốn là cựu vận động viên bóng chuyền quốc gia, lên mặt vênh váo. Thật ra thì chẳng dễ như ăn kẹo chút nào, Ji Heon còn suýt sốc hông, nhưng bầu không khí hiện tại không cho phép Ji Heon mở miệng phản bác.

“Cậu lau mồ hôi đi đã.”

trưởng nhóm Lee lấy khăn tay trong túi xách đưa cho Ji Heon.

“Cảm ơn chị. Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại sau nhé.”

Ji Heon vừa lau mồ hôi vừa nói, trưởng nhóm Lee vội xua tay.

“Cứ vứt đi cũng được. Dù sao nó cũng cũ rồi, tôi còn đang định thay cái mới.”

“Vậy tôi sẽ mua tặng chị cái khác.” Ji Heon mỉm cười nói rồi gấp khăn tay lại, cất vào túi áo.

“Vậy chúng ta vào trong thôi.”

CEO Kang vừa nói vừa gõ cửa phòng. Một lúc sau, một phụ nữ trung niên ra mở cửa cho bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play