Nhưng mà, ngay cả Spoins cũng tham gia vào cuộc đua thì đúng là có hơi buồn cười. Một công ty nhỏ mới thành lập được 5 năm, à không, chưa đầy 5 năm, hơn nữa, người chủ động liên lạc lại là giám đốc Go, cái này càng khiến Ji Heon thấy vô vọng hơn.
Giám đốc Go là người như thế nào? Ông ta từng là giám đốc của tập đoàn lớn, sau khi nghỉ hưu, lại vào làm ở công ty của cháu trai mình, cả ngày chẳng làm gì, chỉ thấy vênh váo tự đắc: “Dù sao thì tôi cũng biết rõ hệ thống vận hành của công ty, tôi là người định hướng chuẩn mực, phải có tôi thì mới có thể tạo dựng được hệ thống…” vân vân, ông ta chỉ biết khoác lác như vậy. Thực chất, ngành quản lý thể thao này tròn méo ra sao, giám đốc Go một chữ cũng không biết, lại càng không quan tâm.
Nhưng vừa rồi ông ta xin chủ động ra trận, đừng nói Ji Heon, cả công ty ai cũng thấy lạ. Có lẽ, mấy năm vừa rồi chơi bời quá trớn, chỉ biết ngửa tay xin tiền cháu trai, nay lương tâm giám đốc Go đột nhiên trỗi dậy, cảm thấy áy náy. Lần này, ông ta chẳng hề than vãn gì, cứ thế lao vào, nói là sẽ tự mình làm được việc gì đó nên hồn, nhưng có thể được mới lạ..
Giám đốc Go cứ luôn khẳng định người quen sẽ giúp ông ta tạo cơ hội. Ông ta có người quen trong giới thể thao ư? Hay quen với người nhà Kwon Jae Kyoung? Nếu có thì chắc cũng chỉ là mối quan hệ rất hời hợt, kiểu như họ hàng xa, chẳng hạn như con rể của mẹ vợ của bạn thân của chú của cháu của Kwon Jae Kyoung. Có thể giám đốc Go sẽ xin được số điện thoại, nhưng để tạo cơ hội gặp mặt thì không thể. Trừ khi, ông ta chụp được ảnh Kwon Jae Kyoung say rượu, tiểu bậy nơi công cộng rồi dùng nó để uy hiếp, nếu không, ngay cả việc nói chuyện điện thoại một phút cũng khó. Và tất nhiên, Kwon Jae Kyoung sẽ chẳng thèm để ý đến kiểu uy hiếp đó, cậu ấy sẽ phớt lờ hết và vẫn chỉ làm những gì mình muốn. À không, vấn đề còn nằm ở trước đó nữa kìa, ai thì không biết chứ chắc chắn Kwon Jae Kyoung sẽ không bao giờ tiểu bậy ngoài đường, tưởng tượng thôi cũng…
“Quên đi, cứ coi như chúng ta chưa nghe thấy gì. Lúc giám đốc Go nói sẽ sắp xếp được cuộc gặp mặt là đã vô lý lắm rồi. Có lẽ CEO Kang cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều đâu.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Trợ lý Nam lại “chậc” một tiếng. Cùng lúc đó, điện thoại trên bàn Ji Heon reo lên, thấy đèn đỏ nhấp nháy, Ji Heon biết đây là cuộc gọi nội bộ.
“Vâng, đây là Jeong Ji Heon, trợ lý của phòng PR.”
Ngay khi Ji Heon nghe máy, giám đốc Go ở đầu dây bên kia đã vội vàng nói lớn, như thể sắp hét lên bên tai anh.
“Alo, trợ lý Jeong. Tôi đang ở phòng giám đốc, cậu mau đến đây ngay. Ngắt máy xong là đến ngay đấy, nhanh lên.”
Giám đốc Go nói xong, chẳng thèm nghe Ji Heon trả lời, lập tức cúp máy.
“…”
Ji Heon cầm điện thoại, ngẩn người một lúc lâu. Từ khi vào làm, đây là lần đầu tiên anh nhận được cuộc gọi trực tiếp từ cấp trên, nhưng sao nó lại mang theo điềm báo không lành thế này…. Anh thậm chí còn không muốn buông điện thoại xuống.
“Trợ lý Jeong, cậu quen Kwon Jae Kyoung à?”
Đúng như dự đoán, khi Ji Heon vừa mở cửa phòng giám đốc, Go Huyn Suk đã lập tức hét vào mặt anh…
“…Tôi á?”
Ji Heon tỏ ra ngạc nhiên, như thể chưa từng nghe chuyện này bao giờ. May mà anh đã đoán trước được phản ứng của giám đốc Go, nên đã lén vào nhà vệ sinh luyện tập, nếu không, biết đâu trong lúc bối rối, anh sẽ lúng túng buột miệng: “À, vâng, à, có, tôi biết.”
“Chậc, tôi nghe nói hai người từng tập luyện chung bể bơi.”
Giám đốc Go đập tay lên bàn, chất vấn.
“Hình như vậy, nhưng mà ngoài tôi ra, còn hàng trăm người cũng đến tập luyện ở đó. Trung tâm bơi lội tôi từng đến nằm ngay cạnh trường tiểu học, có liên kết với bộ môn thể dục của trường. Thành ra các lớp của trường đều sẽ học bơi ở trung tâm, một tuần hai lần.”
Ji Heon khéo léo che giấu sự thật. Thực ra, anh và Kwon Jae Kyoung đều được huấn luyện viên bố trí các bài tập luyện chuyên nghiệp riêng, nằm ngoài khung giờ học bơi của trường tiểu học kia, nhưng Ji Heon không có nghĩa vụ phải giải thích kỹ càng, anh muốn che giấu còn không kịp, sao có thể để giám đốc Go biết chứ?
“Vậy, cậu chưa từng nói chuyện với cậu ta à?”
Nhưng che giấu và nói dối là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Ji Heon do dự, nếu bây giờ anh nói dối, liệu giám đốc Go có dễ dàng bỏ qua? Được vậy thì tốt quá, anh có thể nhắm mắt nói bừa “Vâng, đúng vậy.” Nhưng giám đốc Go không phải kiểu người sẽ dễ dàng từ bỏ. Hơn nữa, nếu sau này bị ông ta phát hiện anh nói dối, hậu quả sẽ rất khó xử lý.
Cuối cùng, Ji Heon quyết định không nói thật, nhưng cũng không nói dối.
“Tôi có nói chuyện, nhưng ít lắm ạ. Trong một năm luyện tập ở trung tâm đó, số lần tôi nói chuyện với cậu ta chắc đếm được trên đầu ngón tay.”
“Sao lại hời hợt như vậy?”
Giám đốc Go tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Nhưng ít nhất cũng chào hỏi khi gặp mặt chứ hả?”
“Không, tôi làm gì thân thiết với cậu ta đến mức đó.”
“Thật sao…?”
“…”
Giám đốc Go lộ rõ vẻ thất vọng, anh chỉ cần cố gắng trả lời qua loa chút nữa thôi, có lẽ ông ta sẽ thở dài rồi phẩy tay: “Thôi được rồi, cậu quay lại làm việc đi”. Ji Heon cố gắng giữ nét mặt cứng rắn, kiềm chế khoé miệng đang muốn nhếch lên vì nhẹ nhõm, nói với giọng điệu đầy tiếc nuối:
“Ngay từ đầu, tôi và vận động viên Kwon Jae Kyoung đã có lịch tập luyện khác nhau nên không có cơ hội gặp mặt. Hơn nữa, vận động viên Kwon Jae Kyoung… lúc đó cũng hệt như bây giờ, không phải là người có tính cách hướng ngoại, thích giao lưu. Ngoài huấn luyện viên, gần như không ai nói chuyện được với cậu ta. Thực ra, huấn luyện viên giao lưu với mẹ cậu ta nhiều hơn. Mẹ cậu ta gần như đóng vai trò là người đại diện phát ngôn luôn rồi. Tôi cũng nói chuyện với mẹ cậu ta nhiều hơn là với vận động viên Kwon Jae Kyoung…”
“Vậy thì hay quá!”
Giám đốc Go đột nhiên vui mừng reo lên.
“Tôi cũng nhận được số điện thoại của bà Shim đây! Mẹ của Kwon Jae Kyoung ấy! Hội Hậu Viện* của cậu ta nói họ không có số điện thoại của vận động viên mà chỉ có số của mẹ cậu ta. Đúng là trùng hợp, vậy nhiệm vụ liên lạc với bà Shim, tôi sẽ giao lại cho cậu nhé, trợ lý Jeong, nhờ cả vào cậu đấy!”
*Hội Hậu Viện: nơi hỗ trợ, hậu thuẫn vững chắc cho các vận động viên, gần giống như các Fandom của Idol Kpop.
…Toang con mẹ nó rồi.
Ji Heon cắn môi. Anh chỉ muốn nhấn mạnh rằng Kwon Jae Kyoung là người không quan tâm đến người khác, luôn tạo khoảng cách với mọi người, nhưng vì quá sốt sắng, anh đã lỡ phun ra luôn những lời không nên nói.
“Đây, đây là số điện thoại của bà Shim. Gọi cho bà ấy, cứ bảo là nhận được thông tin liên hệ từ giám đốc Go Hyun Suk của Spoins. Nhấn mạnh với bà ấy cậu là Jeong Ji Heon, hiểu không? Nhất định phải nói, tên cậu ấy, nó quan trọng nhất đấy.”
Giám đốc Go hào hứng đưa danh thiếp cho Ji Heon. Ji Heon run rẩy nhận danh thiếp, thầm nghĩ.
Chẳng lẽ giấc mơ kỳ lạ đêm qua là vì chuyện này? Cứ tưởng là mơ linh tinh, không ngờ lại là điềm báo xui xẻo sao?
Rời khỏi văn phòng giám đốc, Ji Heon quay trở lại chỗ ngồi của mình ở phòng PR, lấy thuốc lá và điện thoại rồi đi thẳng đến phòng hút thuốc.
May mắn, vì còn khá sớm nên phòng hút thuốc đang không có ai. Ji Heon ngồi xuống góc trong cùng, lật tấm danh thiếp vừa nhận được từ giám đốc Go lên xem. Đây không phải danh thiếp chính thức của bà Shim – mẹ của Kwon Jae Kyoung. Chắc là danh thiếp của người bên Hội Hậu Viện đã đưa số điện thoại bà Shim cho Giám đốc Go. Mặt sau danh thiếp có ghi một dãy số bằng bút bi, chắc cái này mới là số của bà Shim.
“…”
Ji Heon thở dài, không muốn hồi tưởng lại lý do tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Ván đã đóng thuyền, có ân hận cũng không thể quay đầu, suy nghĩ về nó chỉ khiến anh thêm bực bội. Thay vào đó, Ji Heon nên nghĩ cách để giải quyết tình huống oái ăm này thì tốt hơn…
Mà thực ra cũng chẳng có gì để suy nghĩ. Nhân viên quèn như Ji Heon có quyền gì chứ? Sếp kêu gì thì làm nấy. Cũng đâu phải yêu cầu to tát, chỉ cần gọi điện thoại rồi hẹn gặp mặt là được.
Tất nhiên, việc phải nhắc lại mối quan hệ cách đây mười năm… cũng chẳng thân thiết gì cho cam, chỉ là gặp gỡ thoáng qua, khiến Ji Heon thấy phiền phức, nhưng đã lăn lộn ở môi trường công sở thì không thể muốn gì được nấy. Hơn nữa, so với đủ loại chuyện chó chết khác, thì việc này cũng chẳng đáng để anh phải tức giận. Dù sao, có chịu gặp mặt hay không cũng do đối phương quyết định, anh chỉ cần cố gắng hết sức là được.
Củng cố quyết tâm, Ji Heon lập tức lấy điện thoại trong túi quần ra. Những chuyện thế này phải giải quyết ngay khi còn nóng, càng chần chừ thì càng ngại.
Anh cẩn thận bấm từng con số trên danh thiếp, kiểm tra lại lần nữa. Sau khi nhấn nút gọi và chờ đợi, qua vài hồi đổ chuông, đầu dây bên kia bắt máy.
“Alo.”
Giọng nói của một phụ nữ trung niên đầy quý phái vang lên khiến Ji Heon bối rối. Trong trí nhớ của Ji Heon, mẹ của Kwon Jae Kyoung không có giọng nói như vậy. Tuy nhiên, đó là ký ức của mười năm trước. Hơn nữa, anh đã lâu không nói chuyện với bà Shim, anh cũng không nhớ được chính xác tiếng nói của bà ra sao.
Ji Heon gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, dùng giọng điệu chân thành và điềm tĩnh nhất có thể để mở lời:
“Xin chào. Tôi là Jeong Ji Heon, trợ lý trưởng phòng của công ty đại diện thể thao chuyên nghiệp Spoins. Tôi nhận được số điện thoại này từ Giám đốc Go Hyun Suk.”
Anh đã lo bà sẽ hỏi Giám đốc Go Hyun Suk là ai, nhưng may mắn thay, mẹ của Kwon Jae Kyoung ngay lập tức đáp lại “À, vâng.” Và ngay lập tức nhận ra.
“Là vị giám đốc đã liên hệ với Hội Hậu Viện để xin số điện thoại tôi phải không?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Nhưng tại sao giám đốc lại không tự mình gọi điện…?”
Giọng nói ngập ngừng thể hiện sự khó chịu. Ý của bà Shim là, rõ ràng tôi đã đưa số điện thoại cho vị giám đốc kia, tại sao người gọi đến lại là một tên trợ lý quèn, Ji Heon hoàn toàn hiểu được tâm trạng khó ở của bà Shim. Nhìn thế nào thì đây cũng là hành động bất lịch sự.
Ji Heon đang băn khoăn không biết nên giải thích thế nào thì bà Shim đã lên tiếng trước.
“Dù sao thì, trợ lý Jeong này. Tôi đã đưa số điện thoại cho giám đốc bên cậu dưới sự tư vấn của Hội Hậu Viện, nhưng thực tế là chúng tôi đang bàn hợp đồng với bên khác rồi.”
“Ý bà là Karba phải không ạ?”
“Đúng vậy. Báo chí cũng đưa tin ầm ĩ cả rồi, giả vờ không biết thì buồn cười lắm. Nên tôi cũng nói thẳng với bên cậu luôn, có lẽ chúng tôi sẽ ký hợp đồng với Karba.”
Đúng là nhanh gọn. Sự dứt khoát của bà Shim, ngay cả những lời khách sáo như “sẽ liên lạc sau đó” cũng không thèm nói, đã khiến Ji Heon không chỉ ngạc nhiên mà còn cảm thấy khâm phục. Mỗi người mỗi kiểu, nhưng đối với Ji Heon, nếu việc gì đó không có khả năng, anh thích nhận câu từ chối thẳng thừng từ đầu hơn. Thay vì giữ thể diện rồi dây dưa, chi bằng cho đối phương một câu trả lời dứt khoát như bà Shim vừa làm, như vậy còn thể hiện sự tôn trọng tối thiểu. Nhờ đó mà bên bị từ chối cũng có thể nhanh chóng từ bỏ, chuyển sang đối tượng khác. Đó là cách tránh lãng phí thời gian và công sức cho cả hai bên.
“Vậy sao ạ… “
Ji Heon giả vờ tiếc nuối lẩm bẩm. Lẽ ra anh nên nói ngay: “Vâng, Karba là một công ty rất tốt, chắc chắn sẽ hỗ trợ vận động viên Kwon Jae Kyoung tốt nhất. Nếu chúng tôi có thể giúp đỡ gì, xin bà cứ tự nhiên liên hệ lại.” rồi cúp máy. Nhưng Ji Heon vẫn còn một nhiệm vụ cuối cùng chưa hoàn thành…anh chưa khai đầy đủ tên họ…
“Xin lỗi, nhưng cho tôi hỏi, người đang nói chuyện với tôi có phải là mẹ của vận động viên Kwon Jae Kyoung không ạ?”
“Vâng, chính là tôi, có việc gì à?”
Bà Shim tỏ ra ngạc nhiên, không hiểu sao hai bên trao đổi nãy giờ cũng cả phút rồi, đối phương lại đột nhiên hỏi như vậy. Bỏ qua phản ứng của bà Shim, Ji Heon tiếp tục nói với giọng thân thiện.
“Bác gái, bác có nhớ cháu không ạ? Cách đây khá lâu, chúng ta đã gặp nhau ở trung tâm bơi lội Ilsan.”
“À, vậy sao?”
Bà Shim thờ ơ đáp lời. Bà Shim rất muốn nói, người mà bà gặp cách đây khá lâu đâu phải chỉ một, hai người, nói thế thì làm sao mà nhớ được. Ji Heon dằn lại cảm giác ngại muốn chết, cố gắng phớt lờ thái độ của bà Shim, tiếp tục nói bằng giọng điệu thân mật.
“Vâng, cách đây khá lâu, cháu cũng từng tập luyện ở đó, cháu và bác gái đã chào hỏi nhau vài lần. Lúc đó, vận động viên Kwon Jae Kyoung hình như đang học lớp 4, lớp 5 gì thì phải.”
“À, vậy à… “
Nghe nói đến việc tập luyện, thái độ của bà Shim có vẻ thận trọng hơn một chút. Bà đang cố gắng nhớ lại xem có vận động viên nào tập luyện ở Ilsan vào thời điểm đó không.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, bà Shim lên tiếng.
“Chờ đã, trợ lý Jeong, tôi có thể hỏi tên đầy đủ của cậu là gì không?”
“Vâng, cháu là Jeong Ji Heon ạ.”
“Ôi trời!”
Tiếng hét thất thanh vang lên từ đầu dây bên kia đâm thẳng vào màng tai Ji Heon.
“Thật sao? Là vận động viên Ji Heon đấy sao? Ôi trời, bác không thể tin được!”
“Giờ cháu không còn là vận động viên nữa rồi ạ.”
Ji Heon cười nói.
“À, ừ nhỉ.” Bà Shim lẩm bẩm, rồi lại tiếp tục kêu: “Ôi trời, bác đang nằm mơ sao.” Như thể vẫn chưa tin được chuyện này là thật.
“Ôi trời, chuyện gì đang xảy ra thế này, tuyệt quá đi!” Bà Shim thốt lên phấn khích, và cuối cùng, Ji Heon cũng nhận ra giọng nói quen thuộc năm xưa của bà.
“Vậy là cháu vừa giải nghệ rồi giờ làm việc cho công ty quản lý sao? À không! Cháu đang làm việc cho công ty quản lý thể thao à?”*
*Giải thích kỹ hơn đoạn này, bà Shim không biết bạn JH giải nghệ hồi nào, với cũng lâu lắm mới nói chuyện nên khúc đầu hơi hoảng, hỏi lấn luôn sang là JH vừa giải nghệ xong vào công ty giải trí làm luôn à? Hỏi xong mới thấy mình hớ, không được lịch sự, đối với các vận động viên thì nhắc đến chuyện người ta giải nghệ nó không nên, thành ra sửa lại.
“Vâng, cháu đang làm việc cho Spoins.”
“Thật sao, ôi trời…”
Bà Shim có vẻ bối rối. Ji Heon biết là không nên nhắc đến công ty vào lúc này, nó sẽ tạo cảm giác như Ji Heon đang muốn cậy nhờ mối quan hệ chẳng mấy thân thiết gì trước kia giữa hai bên, nhưng anh thật sự không thể kìm lòng được.
“Tuy hơi ngại khi phải nói điều này, nhưng Spoins là một công ty rất tốt. CEO của bọn cháu cũng từng là cựu vận động viên bóng chuyền. Ngài ấy từng thi đấu chuyên nghiệp nên rất hiểu tâm lý của các vận động viên. Công ty cũng có nhiều nhân viên từng thi đấu cho quốc gia như cháu. Bọn cháu tin là Spoins có thể hỗ trợ Jae Kyoung một cách tốt nhất. Vì vậy, cháu rất muốn được gặp trực tiếp và trao đổi với bác.”
Ji Heon vẫn giữ giọng điệu thân thiện, nhưng thái độ đã trang trọng hơn hẳn. Anh đang cố gắng tận dụng mối quan hệ trong quá khứ để tạo thiện cảm, đồng thời khéo léo giới thiệu những ưu điểm đáng tin cậy của công ty.
Tuy nhiên, bà Shim vẫn là bà Shim.
“À thì, công ty như vậy chắc là sẽ quan tâm đến vận động viên hơn những nơi khác. Nhưng mà, bên bác gần như đã hoàn tất mọi chuyện với Karba rồi. Giờ chỉ còn ký hợp đồng thôi. Lúc này mà lại tiếp xúc với công ty bên cháu thì thật là không phải với Karba. Dĩ nhiên là bên bác cũng có thể không ký hợp đồng nữa, nhưng nếu đã xác định không ký thì gặp gỡ cũng chỉ làm mất thời gian của mọi người thôi, đúng không?”
Giọng điệu của bà Shim cho thấy bà không muốn vì chút tình cảm mà ký hợp đồng cho con trai, cũng không muốn gieo hy vọng hão huyền cho Ji Heon. Sự dứt khoát của bà Shim lần nữa khiến Ji Heon phải khâm phục. Trong trường hợp này, theo lý thuyết, anh nên nói “Chỉ cần được gặp mặt và trao đổi thông tin là bên cháu rất vui rồi. Làm gì có chuyện mất thời gian, đó là cơ hội tốt cho bọn cháu.”, nhưng anh không muốn làm vậy. Người ta đã thẳng thắn đến mức này, dây dưa thêm chỉ khiến cả hai càng mệt mỏi.
“Vâng ạ. Cháu hiểu ý của bác. Nếu mọi người đã bàn xong các điều khoản thì việc bên cháu xen vào đúng là không phải với Karba. Karba là một công ty tốt, chắc chắn sẽ giúp đỡ Jae Kyoung rất nhiều. Bác đã lựa chọn đúng đắn.”
Ji Heon khéo léo khen ngợi đối phương để kết thúc cuộc trò chuyện này trong bầu không khí hoà thuận nhất có thể.
“Xin lỗi vì đã khiến cháu thất vọng, chắc là cháu đã phải cố gắng lắm mới liên lạc được với bác, vậy mà….”
“Không có gì đâu ạ. Cháu chỉ bất ngờ vì bác gái vẫn còn nhớ đến cháu.”
Câu này là thật lòng.
“Thực ra trước khi gọi điện, cháu đã rất phân vân. Cháu lo là việc đột ngột nhắc lại chuyện cũ sẽ khiến bác hoang mang mất, nhưng bác lại lập tức nhớ được cháu, còn dành cho cháu vài phút nói chuyện thế này. Cảm ơn bác gái.”
“Ơ kìa, làm sao bác quên được cháu chứ. Jae Kyoung nhà bác rất thích cháu đấy.”
Đối với Ji Heon, Bà Shim có thể xem là chiến thần xã giao, bậc thầy ngôn ngữ. Mười năm trước cũng vậy, cứ gặp Ji Heon là bà sẽ hỏi han đủ thứ, cuối cùng luôn kết thúc bằng câu “Mong cháu sớm bình phục chấn thương. Phải thi đấu thật tốt nhé. Jae Kyoung nhà bác rất thích cháu đấy.”
Tất nhiên là Ji Heon không tin lời bà Shim mấy.
“Khi nào rảnh, bác sẽ liên lạc lại. Chúng ta cùng đi ăn nhé.”
Lần này cũng vậy. Tin vào những lời xã giao sáo rỗng của bà Shim thì chỉ có thiệt thân. Vốn dĩ ai cũng hiểu những lúc cần xã giao thì phải lựa lời êm tai để nói mà.
“Vâng, cháu sẽ đợi ạ. Cháu xin phép cúp máy trước. Chúc bác gái một ngày tốt lành. Bác gái gửi lời chào của cháu đến Jae Kyoung với nhé.”
Ji Heon mỉm cười nói với đầu dây bên kia.
Cuộc gọi kết thúc, anh thở dài, cất điện thoại vào túi quần.
Xong rồi. Anh đã cố gắng hết sức trong khả năng. Có vẻ như Jae Kyoung đã quyết định ký hợp đồng với Karba. Dù anh có nói gì đi nữa thì họ cũng sẽ từ chối với lý do “làm vậy sẽ không phải với Karba”, lý do hoàn hảo đến mức có là giám đốc Go cũng không bắt bẻ được.
Ji Heon thở dài một hơi, cầm lấy bao thuốc lá trên bàn, anh châm lửa, rít một hơi dài, trong khoảnh khắc, mọi muộn phiền chợt như tan biến. Hút thuốc ngay khi vừa đi làm là hành động đáng bị khiển trách, nhưng Ji Heon tự nhủ, anh vừa hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại, nên tự thưởng cho bản thân một chút, rồi thong thả hút hết điếu thuốc.
Tận hưởng xong thời gian hút thuốc buổi sáng, Ji Heon vừa quay trở lại văn phòng, đã ngay lập tức nhận được điện thoại từ Giám đốc Go. Ngón tay Ji Heon co lại, cơn thèm thuốc lại dâng lên, nhưng anh đành phải dằn xuống, đứng dậy nghe máy.
Dù sao, Ji Heon cũng đã cố gắng hết sức, đối phương không đồng ý thì anh biết làm sao được.
Trong lúc đang nghĩ cách diễn đạt sao cho lịch sự và nhã nhặn nhất thì thang máy đã đến tầng 4, chỉ cần đi vài bước chân là sẽ đến phòng làm việc của Giám đốc Go.
Ji Heon gõ cửa với vẻ mặt nặng trĩu.
“Vào đi” Tiếng Giám đốc Go vang lên từ bên trong. Hít một hơi thật sâu, Ji Heon mở cửa bước vào.
“Ôi, trợ lý Jeong!”
Vừa nhìn thấy Ji Heon, Giám đốc Go như thể gắn lò xo dưới mông, bật dậy khỏi ghế. Người đàn ông trung niên bụng phệ chợt nhanh nhẹn như sóc, chạy vụt ra khỏi bàn làm việc, vỗ vai Ji Heon, nở nụ cười tươi rói:
“Vừa nãy Trưởng phòng Choi gọi điện thoại đấy! Cậu ta muốn gặp chúng ta vào chiều mai để trao đổi!”
“Trưởng phòng Choi…?”
Ji Heon không biết Trưởng phòng Choi là ai, chỉ biết chớp mắt ngơ ngác. Nhìn thấy vậy, Giám đốc Go liền giải thích:
“Là Trưởng phòng Choi phụ trách Jae Kyoung ấy! Trưởng phòng Choi của Liên đoàn Bơi lội!”
À. Ji Heon lập tức hiểu. Vì Jae Kyoung không có công ty quản lý riêng nên Liên đoàn đã thành lập một ban hỗ trợ tạm thời để sắp xếp hoạt động cho cậu ấy, ban này do một vị Trưởng phòng họ Choi nào đó quản lý.
“…”
Bỗng nhiên Ji Heon tỉnh táo hẳn. Trưởng phòng Choi nào đó lại muốn sắp xếp một cuộc gặp mặt, có nghĩa là… phía Jae Kyoung đã đồng ý gặp gỡ Spoins? Thật sao? Tại sao? Lý do là gì?
Chưa kịp để Ji Heon hỏi, Giám đốc Go đã phấn khích nói:
“Hình như bà Shim đã nói chuyện với Trưởng phòng Choi. Dù sao thì trợ lý Jeong của chúng ta cũng đã đích thân liên lạc cơ mà, Trưởng phòng Choi nghĩ nên gặp mặt một lần cho phải phép. Để cậu Jeong đại diện công ty liên lạc quả là quyết định đúng đắn! Dù sao thì ai lại phũ phàng với người quen cũ, đúng chứ? Hơn nữa, nói tới nói lui thì trợ lý Jeong cũng là đàn anh của Jae Kyoung còn gì?”
Giải nghệ từ bao giờ rồi mà còn đàn anh đàn em gì nữa chứ… Hơn nữa, anh và Kwon Jae Kyoung chưa từng tập luyện chung, thậm chí còn chưa có một buổi nói chuyện tử tế bao giờ. Nếu mấy mối quan hệ hời hợt như thế mà Ji Heon cũng phải giữ lễ nghĩa, chẳng lẽ lúc bạn học cấp một từng cho anh mượn cục tẩy đến vay tiền, Ji Heon cũng phải móc thẻ ra bảo tự nhiên quẹt đi hả?
Ji Heon rất muốn nghiêm túc phản bác, nhưng anh lại thấy phiền phức. Hơn nữa, anh cũng không đủ can đảm để phũ thẳng mặt cấp trên của cấp trên như giám đốc Go. Cuối cùng, Ji Heon chỉ biết cười trừ: “Vâng, may là bên đó vẫn còn nhớ đến tôi.”
“Chuyện suôn sẻ là tôi mừng rồi. Vậy tôi xin phép quay lại làm việc…”
“Ừ, ừ, trợ lý Jeong đi đi.”
Chưa để Ji Heon nói hết câu, Giám đốc Go đã phẩy tay. Có vẻ tâm trạng ông ta đang rất tốt, thậm chí, còn đích thân mở cửa phòng làm việc cho Ji Heon, đồng thời dặn dò:
“À, chiều mai cậu cần thu xếp xong hết công việc thật nhanh nhé, chắc chỉ có tầm một, hai tiếng thôi, phải chuẩn bị chu đáo trước khi gặp người ta chứ.”
Lời nói bất ngờ của Giám đốc Go khiến Ji Heon đang định rời đi phải dừng lại, quay đầu hỏi: “Giám đốc, tại sao tôi phải thu xếp công việc vào chiều mai…?”
Lúc này, Ji Heon mới ngờ ngợ, liệu có phải…
“Tôi cũng đi sao ạ?”
“Chứ sao nữa, còn phải hỏi sao?”
Giám đốc Go trợn mắt như thể Ji Heon vừa hỏi một câu rất ngớ ngẩn.
“Bà Shim nói rất muốn cậu đi cùng. Bà ấy bảo gần như là buổi gặp mặt được sắp xếp chỉ để gặp cậu đấy, sao cậu có thể không đi chứ?”
“…….”
Ji Heon không biết nói gì. Anh chỉ đang rất khao khát được hút một điếu thuốc….
———–
Chiều thứ ba, Ji Heon kết thúc công việc sớm và dọn dẹp giấy tờ trên bàn. Anh tắt máy tính để bàn và chuyển tiếp cuộc gọi công việc đến điện thoại di động. Lúc này, trợ lý Nam từ phía bên kia vách ngăn thò đầu sang.
“Trợ lý Jeong, bây giờ anh đi à?”
“Vâng, tôi đi đây.”
“Không cần quay lại đâu, anh chỉ cần kéo Kwon Jae Kyoung về đây là được.”
“Tôi phải về nhanh để xử lý nốt công việc chứ, tôi không muốn tăng ca đêm đâu.”
Lời nói của Ji Heon khiến trợ lý Nam bật cười ha hả. Rõ ràng là Trợ lý Nam chỉ nói đùa, nhưng lúc này, Ji Heon không có tâm trạng để tiếp nhận lời đùa đó.
“Thưa trưởng phòng, tôi xin phép ra ngoài.”
Ji Heon báo cáo với cấp trên rồi rời khỏi văn phòng.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, Ji Heon đã cảm thấy ngột ngạt. Mùa hè năm nay nóng hơn mọi năm, mới tháng 7 mà nhiệt độ ban ngày ở Seoul đã gần 34 độ. Ji Heon bắt taxi ngay trước tòa nhà công ty. Anh đã rất chú ý đến việc lựa chọn sơ mi và cà vạt cho buổi gặp mặt quan trọng này, thậm chí phải nhịn thuốc cả ngày để tránh ám mùi. Nhưng giờ đây, anh không thể chịu nổi việc phải đi bộ dưới cái nắng chói chang thêm nữa.
“Làm ơn đưa tôi đến Jamsil.”
Nói tên khách sạn – địa điểm hẹn gặp, tài xế taxi lập tức quay bánh lái mà không cần tra cứu bản đồ. Ji Heon kiểm tra lại thời gian một lần nữa rồi dựa vào ghế. Điều hoà đang được bật khá mạnh khiến cánh tay trần dưới lớp áo sơ mi của anh nhanh chóng lạnh đi. Ji Heon khoanh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ji Heon chỉ là nhân viên quèn, anh đang ở vào vị thế phải đi khi được cấp trên yêu cầu, nên anh cứ thế đồng ý mà chả thắc mắc gì nhiều, nhưng thực sự Ji Heon vẫn chưa thể tin được. Bọn họ sắp được tiếp xúc với phía Kwon Jae Kyoung thật sao? Cả tá công ty lớn đều cầu xin gặp mặt, nhưng Kwon Jae Kyoung còn không thèm để ý, vậy mà giờ đây, cậu ấy lại cho phép một công ty mới thành lập được 5 năm như Spoins cơ hội? Hơn nữa, lý do cậu ấy quyết định như vậy lại là vì anh? Điều này mới là thứ khiến Ji Heon khó tin nhất.
Làm sao có thể chứ? Mười năm trước, cả hai chỉ có thể xem như quen biết sơ, gặp nhau thì chào hỏi. Mười năm trôi qua, họ không thân thiết đến mức Kwon Jae Kyoung phải nể mặt hay giữ tình nghĩa gì với anh, Ji Heon cũng không nhớ anh đã giúp đỡ gì cho người thanh niên đó. Cuộc nói chuyện điện thoại hôm qua còn khiến Ji Heon ngạc nhiên cơ mà, anh không nghĩ bà Shim lại vui mừng đến vậy khi biết người gọi là anh.
Thực ra, bà Shim vốn dĩ là người như thế. Nói một cách tích cực là bà Shim rất hòa đồng, nói theo cách tiêu cực là bà hay tỏ ra thân thiết quá mức với cả những người không quen biết. Cứ như thể muốn bù đắp cho cậu con trai kiệm lời và lạnh lùng, bà Shim luôn tỏ ra thân thiện và gần gũi gấp bội.
Bà Shim đối xử với Ji Heon còn nhiệt tình hơn, chỉ cần thoáng thấy bóng Ji Heon từ xa, thể nào bà Shim cũng sẽ lôi kéo chào hỏi một phen. Sau đó, bà sẽ rất tự nhiên quan tâm đến sức khỏe của anh, hỏi xem vai anh đã đỡ đau chưa, tư vấn cho anh những phương pháp điều trị đau khớp, kể về những mẫu quần bơi mới ra mắt gần đây, những thông tin mà Ji Heon không hề muốn biết. Và cuối cùng, bà ấy luôn nói như thế này:
“Con trai của bác, Jae Kyoung ấy, luôn ước gì có thể lớn nhanh để được luyện tập cùng vận động Ji Heon. Jae Kyoung thích Ji Heon lắm đấy. Jae Kyoung đến đây cũng là vì xem Ji Heon thi đấu và giành được huy chương trên tivi, thằng bé bảo muốn được học cùng trung tâm với Ji Heon.”
Bà Shim đã lặp đi lặp lại đoạn hội thoại đó ít nhất hai mươi lần. Và mỗi lần như vậy, Ji Heon luôn cười đáp: “Vâng? Thật sao ạ?” Vào thời điểm đó, Ji Heon thường xuyên treo cái câu “Vâng? Thật sao ạ?” trên miệng. Bởi vì không chỉ mẹ của Jae Kyoung, mà hầu hết phụ huynh của các học sinh tiểu học, trung học đều cười thân thiện xán đến gần, nói với Ji Heon những điều tương tự.
Đó là những chuyện đã xảy ra khi Ji Heon vừa giành huy chương tại giải vô địch bơi lội thế giới, biến anh trở thành tâm điểm chú ý, nhiều học sinh đã chuyển đến bể bơi mà anh đang tập luyện. Các nhân viên ở trung tâm đã từng than thở, mỗi ngày đều có ít nhất một phụ huynh đến, yêu cầu huấn luyện viên của Ji Heon đích thân dạy bơi cho con họ.