Cậu ấy luôn luôn cô đơn.
Không chỉ mình cậu nhóc đó, Ji Heon cũng cô đơn. Hồ bơi tầng hai của trung tâm thể thao do thành phố quản lý có diện tích bể lên tới 50m, đây là kích thước hồ rất hiếm thấy ở Hàn Quốc, hồ có tám làn bơi nhưng bảy làn luôn trống, Ji Heon không chắc lắm, nhưng có thể vào những khung giờ khác, ở đây sẽ đông đúc hơn. Không, không phải có thể, mà chắc chắn, trừ khung giờ tập luyện cá nhân, hầu hết thời gian còn lại, bể bơi đều được lấp đầy bởi các lớp học tập thể hoặc huấn luyện theo khối lớp.
Nhưng trong thời gian Ji Heon tập luyện, cụ thể là từ bốn giờ chiều đến sáu giờ chiều các ngày trong tuần, thì nơi này gần như trống không. Trong cả hồ bơi rộng lớn, chỉ có mỗi mình anh. Những lúc chuẩn bị cho giải đấu, huấn luyện viên luôn ở bên cạnh Ji Heon, nhưng khi thời gian phục hồi kéo dài và sau lần đầu tiên Ji Heon quyết định bỏ qua mùa giải, anh càng ngày càng khó gặp mặt huấn luyện viên hơn.
Cậu ấy hoàn toàn khác anh. Không giống như Ji Heon đang chuẩn bị kết thúc con đường mình đã đi bấy lâu, cậu nhóc ấy chỉ mới bắt đầu, huấn luyện viên cũng đang hướng dẫn khá nhiệt tình. Nhưng thật không may, huấn luyện viên của cậu ấy là tên nát rượu, thường xuyên bỏ bê buổi tập vì trận nhậu say đêm trước, trong khi huấn luyện viên ngủ gật trong phòng nghỉ, cậu ấy sẽ một mình bơi vòng quanh cái bể rộng 50m.
Ji Heon thường xuyên nhìn thấy cậu nhóc ấy bơi một mình, anh không cố ý rình mò người khác, đôi khi anh kết thúc vật lý trị liệu sớm, sẽ tiện đường tạt ngang hồ bơi. Lúc đó, Ji Heon sẽ thay đồ bơi, ra ngoài, ngồi trên ghế dài bên thành hồ, đợi đến giờ tập, và khi ấy, thể nào bóng dáng đang ngụp lặn giữa làn nước kia cũng lọt vào mắt anh.
Tất nhiên, anh có thể nhìn sang chỗ khác, nhưng anh không muốn làm vậy. Cậu nhóc này rất giỏi, tư thế đẹp, tốc độ còn đáng khen hơn. Chỉ nhìn cách cậu ấy bơi thôi, ai mà tin nổi cậu nhóc đó chỉ mới học lớp năm tiểu học. Có lẽ vì phát triển quá sớm, chiều cao của cậu nhóc đó đã gần 170cm, khiến Ji Heon càng cảm thấy khó tin hơn, nhưng sự thật vẫn là sự thật, người ta nhỏ hơn anh nhiều lắm. Ji Heon cũng hiểu tại sao trung tâm lại xôn xao khi có thiên tài nhỏ tuổi xuất hiện, và tại sao thầy Lim lại đề nghị huấn luyện cá nhân cho cậu ấy trước. Thiên tài xuất phát càng sớm sẽ càng có nhiều không gian để phát triển, hơn nữa… ngoại hình còn thế kia cơ mà…
Nhưng, khi Ji Heon nhìn thấy cậu nhóc đó một mình bơi vòng quanh hồ, anh thường không nhịn được mà cảm thấy lạnh lẽo.
Đặc biệt là hôm đó, anh cũng không biết tại sao. Chỉ là cảm thấy, hồ bơi rộng hơn bình thường, và cũng yên tĩnh hơn. Anh vẫn nghe thấy tiếng cậu ấy xé nước lao vút đi, nhưng không đủ để lấp đầy không gian rộng lớn, trống trải. Ngược lại, càng rộng thì tiếng vọng về càng thêm trống rỗng.
Vì vậy, ngay khi cậu ấy vừa bơi hết 400m tự do, Ji Heon đã lên tiếng.
-Ở một mình mà em không chán à?
Cậu ấy bỏ kính bơi ra, nhìn lên Ji Heon đang đứng bên hồ. Ji Heon lúc đó mới biết, mắt của cậu ấy không hoàn toàn đen mà gần giống màu nâu hổ phách. Anh không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ thấy màu sắc này rất hợp với cậu ấy, rất đẹp.
-Bơi thì sao mà chán được ạ?
Cậu nhóc 12 tuổi chớp mắt như thể không hiểu lời Ji Heon nói. Dưới ánh đèn hồ bơi, đôi mắt nâu của cậu ấy trông càng trong veo, những giọt nước đọng trên hàng mi dài lấp lánh như ngọc trai.
-Lúc anh bơi. Anh có thấy chán không?
Cậu nhóc hỏi, lấy đầu ngón tay dụi mắt. Ji Heon suy nghĩ một lúc rồi trả lời.
-Không, tôi cũng không thấy chán.
Cậu ấy nhìn Ji Heon với vẻ mặt như thể muốn biết, nếu anh đã không thấy chán, vậy tại sao anh lại hỏi như vậy. Ji Heon không trả lời, anh ngẩng lên, ngước nhìn giữa làn bơi
Buổi chiều, mặt trời nghiêng về phía tây, ánh nắng rọi vào, qua vài ô cửa sổ, phản chiếu trên mặt nước. Ji Heon nhìn ánh sáng lấp lánh yên tĩnh trên mặt hồ rộng lớn, thì thầm:
-Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy rất cô đơn…
Bíp bíp bíp, bíp bíp bíp.
Tiếng máy móc lặp đi lặp lại đều đặn khiến Ji Heon giật mình tỉnh giấc. Anh ngồi dậy, quờ quạng xung quanh tìm điện thoại. Sau khi tắt chuông báo thức, tiếng động từ phòng khách cũng vọng vào qua khe cửa hé mở.
Chết tiệt. Ji Heon xoa mặt, thở dài. Anh do dự một lúc rồi quyết định xuống giường. Như dự đoán, ga trải giường vẫn còn nguyên dấu vết của “trận chiến hỗn loạn” đêm qua. Ít nhất Ji Heon nên thấy may vì chăn vẫn còn nguyên vẹn, nhưng nó cũng chả giúp ích gì cho anh được. Áo thun cộc tay và quần đùi mà anh thường mặc ngủ cũng không có một vết bẩn nào. Ji Heon bật cười, anh không ngờ, trong lúc thiếu tỉnh táo, tràn ngập dục vọng vì men say, mà anh vẫn thay đồ đàng hoàng rồi mới đi ngủ cơ đấy.
Ji Heon gấp ga trải giường và chăn lại, đẩy sang một bên. Anh vuốt mái tóc rối bù, đi ra phòng khách, thanh niên đang ngồi trên ghế sofa xem tivi nghe tiếng động, quay đầu lại, mỉm cười với Ji Heon: “À, anh dậy rồi à?”
“Ừm. Phải dậy chứ.”
Ji Heon bình thản trả lời và đi xuống bếp.
“Chậc, hôm qua uống nhiều thế mà anh vẫn dậy sớm được. Nhân viên văn phòng Hàn Quốc quả nhiên tuyệt vời mà.”
Nghe giọng điệu trêu ghẹo của cậu chàng, có vẻ như cậu chàng không phải nhân viên văn phòng bình thường. Đúng thật, nếu là nhân viên văn phòng thì phải về nhà chuẩn bị đi làm rồi, chứ ai lại rảnh rỗi ngồi xem tivi vào sáng thứ Hai như thế này.
Cậu chàng làm nghề gì nhỉ? Nhà văn à… Không phải học sinh đâu đúng không…
Ji Heon liếc nhìn thanh niên đang ngồi trong phòng khách, tay cầm cốc nước lạnh vừa lấy. Khuôn mặt cậu chàng nhỏ nhắn và thanh tú. Dù gầy nhưng bắp tay lại rất săn chắc, đôi chân dài thẳng tắp cũng lộ rõ mấy nhóm cơ xinh đẹp ở bắp chân và đùi. Hơn hết, vóc dáng của cậu chàng này… người bình thường khó mà luyện được. Vô cùng cân đối, tư thế ngồi rất đẹp, chứng tỏ cậu chàng đã từng được chỉnh sửa hoặc đã rèn luyện thói quen ngồi đó trong thời gian dài. Vậy chắc là người trong giới giải trí hoặc… diễn viên múa??
Uầy, nhớ rồi, chính là người đó, bạn của Ki Joo, diễn viên múa đương đại.
Lục lọi một hồi, Ji Heon cũng tìm lại được trí nhớ suýt bị men say vùi lấp. Cậu chàng đó được một người bạn của Ji Heon làm việc ở quán bar giới thiệu. Thực ra cũng chẳng phải giới thiệu gì, hai đứa cùng đến quán nên bạn anh bảo bọn họ chào hỏi nhau, rồi cùng ngồi uống rượu. Thế rồi câu chuyện kéo dài, chẳng mấy chốc đã quá nửa đêm, cả hai mới rời quán bar. Anh nhớ là khi cậu chàng nói nhà mình ở Kimpo, anh đã mở lời bảo cậu chàng ngủ lại nhà mình rồi sáng mai hãy đi, sau đó cả hai cùng lên taxi…
Những gì xảy ra tiếp theo vẫn còn là dấu chấm hỏi. Ai là người hôn trước, làm sao lại có bầu không khí mờ ám như vậy, ai là người tự cởi đồ, ai là người cởi đồ cho ai, có dùng bao cao su hay không, thậm chí, người cần dùng bao cao su là anh hay là cái cậu diễn viên múa đó…?
“Đầu cậu không đau à? Bụng thì sao?”
Ji Heon tiến lại gần ghế sofa, cậu thanh niên nghiêng người sang một bên nhường chỗ cho anh, nói:
“À, không sao đâu. Tôi ít khi say lắm.”
“Hôm qua cậu cũng nói vậy đấy.”
Thanh niên bật cười, vẻ mặt thích thú.
“Thật á?”
“Ừm, cậu uống nhiều quá, nên tôi hỏi ngày mai đi làm có sao không, cậu cũng bảo ít khi say rượu.”
“Tôi cứ nghĩ cậu đang khoe khoang.”
Cậu thanh niên lại cười rộ lên.
Ji Heon cũng nở nụ cười, uống một hớp nước để tính táo đầu óc. Nước lạnh trôi vào cuống họng, khiến anh thoải mái hơn hẳn. Ji Heon uống hết cốc nước, đưa mắt nhìn người ngồi cạnh. Tóc cậu chàng hơi ẩm ướt. Dậy rất sớm, còn tranh thủ tắm rửa, chắc là người rất chăm chỉ. Hoặc biết đâu, cậu chàng chỉ đang muốn thể hiện cho Ji Heon thấy hình ảnh chỉnh chu và sạch sẽ của mình.
“Người đẹp có khác, vừa ngủ dậy cũng đẹp trai thế này đây.”
Cậu chàng đưa tay vuốt mái tóc rối của Ji Heon, lẩm bẩm như tự nói với mình.
“Khen thế cũng không được gì đâu.”
Ji Heon cười cười, đặt cốc nước xuống. Thực ra anh định hỏi xem hôm qua ai là người… nhưng với tình hình này, có lẽ không cần hỏi nữa.*
*Giải thích đoạn này, ảnh định hỏi coi ai là người đâm =))))))) nhưng nhìn bạn kia thấy có mùi nằm dưới nên ảnh cũng ngại không hỏi nữa, ảnh là kiểu ở trong hay ở ngoài gì cũng chơi tuốt nhé.
“Xin lỗi, hôm qua tôi có dùng bao cao su đàng hoàng không?”
“Có chứ. Ba lần anh đều dùng cẩn thận.”
Ji Heon gật đầu, cảm thấy may mắn vì bản năng làm người của mình vẫn còn tốt chán, anh cầm hộp thuốc lá trên bàn lên. Câu trả lời vừa rồi của người bên cạnh khiến anh vừa thấy hài lòng, vừa có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Mới dậy mà anh đã hút thuốc à?”
“Thói quen, tôi phải hút mới tỉnh ngủ.”
“Anh đã tỉnh rồi còn gì.”
Cậu chàng nói với giọng điệu hơi lơ đãng. Ji Heon châm lửa, rít một hơi dài. Anh thở ra một luồng khói đậm đặc, cười nói:
“Đầu óc vẫn còn hơi mơ màng.”
“Tối qua anh say lắm sao?”
“Không. Không phải do rượu, tôi gặp phải một giấc mơ kỳ lạ thôi.”
“Có thể kể không?”
Ji Heon đưa điếu thuốc lên miệng, trả lời câu hỏi của cậu chàng:
“Giấc mơ về việc bơi lội.”
“À, đúng rồi. Anh từng là vận động viên bơi lội mà.”
Dù sao cũng đã mười năm rồi. Mười năm qua, anh chẳng hề bén mảng đến gần bể bơi, vậy mà vẫn thường xuyên bắt gặp những giấc mơ về thời đó. Hầu hết là vào những ngày uống nhiều rượu. Đặc biệt là khi say bí tỉ rồi lại lăn giường làm tình, ngày hôm đó, thể nào Ji Heon cũng sẽ mơ thấy mình chìm dưới nước. Sau đó, Ji Heon sẽ ngủ thiếp đi như chết, cảm giác như cơ thể đang chìm xuống dưới nệm giường, sa vào vũng nước xanh thẳm, sâu không thấy đáy.
Nhưng giấc mơ hôm qua lại rất khác biệt. Bối cảnh vẫn là bể bơi như mọi khi, nhưng anh không hề chìm xuống nước, thậm chí còn chẳng đặt chân xuống nước. Thay vào đó, anh chỉ đứng ngoài quan sát người kia bơi. Hơn nữa, đó không phải là một giấc mơ mơ hồ, mà giống như một hồi tưởng quá khứ của Ji Heon.
Tại sao Ji Heon lại mơ thấy điều đó? Một kỷ niệm mà anh chưa từng nghĩ đến trong mười năm. Tại sao bây giờ lại xuất hiện, vì lý do gì?
Hay do anh đang cô đơn quá chăng?
Ji Heon ngậm điếu thuốc, mơ màng suy nghĩ. Rồi anh chợt cười khẩy, phun ra một làn khói. Mới tối qua còn vui vẻ lăn lộn phóng túng, mà sáng nay đã thấy cô đơn?
“Sao vậy?”
Người bên cạnh hỏi.
“Không có gì đâu.”
Ji Heon trả lời qua loa. Đó không phải là điều nên nói với người đã nằm chung giường với anh vài tiếng trước, dù đối phương chỉ là tình một đêm. May mắn thay, cậu chàng cũng không hỏi thêm gì. Chương trình phát sóng buổi sáng mà cậu chàng bật từ lâu vừa có một sự kiện, đã kịp thời thu hút sự chú ý của cậu chàng.
[Tiếp theo là tin tức giải trí. Đồng thời cũng là tin tức thể thao, người đang là ngôi sao thể thao nổi tiếng nhất Hàn Quốc. Vượt qua giải đấu ở Hàn Quốc, vượt qua cả giải đấu khuôn khổ châu Á, cuối cùng đã giành được danh hiệu cao nhất thế giới, vận động viên Kwon Jae Kyoung. Vâng, chính là vận động viên Kwon Jae Kyoung, trước thềm giải đấu cuối cùng để giành Grand Slam, lại một lần nữa trở thành nhân vật chính trong tin đồn hẹn hò lãng mạn. Đối tượng không ai khác chính là nam diễn viên đang ở đỉnh cao danh vọng Cha Seong Hyun. Hai người đã vướng vào một vụ bê bối năm ngoái…]
“Ô hô, cuối cùng thì vụ này cũng lộ ra rồi.”
Cậu chàng nói với vẻ mặt hào hứng. Tin đồn hẹn hò mà phóng viên đưa ra không chỉ thu hút sự chú ý của người bên cạnh mà cả Ji Heon cũng đang theo dõi, nhưng phản ứng đầu tiên của anh lại là: ‘À, ra là thế này.’
Tất nhiên, lý do Ji Heon phản ứng như vậy là có nguyên nhân.
Giấc mơ..
Ji Heon đã nhận ra nguyên nhân của giấc mơ kỳ lạ đêm qua.
Không phải vì anh cô đơn, mà là vì lâu rồi anh mới nhìn thấy tên của Kwon Jae Kyoung. Thậm chí còn xem qua rất nhiều ảnh chụp của người ta. Cũng phải thôi, từ tối qua, trên internet đã náo loạn. Hình ảnh Kwon Jae Kyoung bên cạnh một nam diễn viên nổi tiếng đã lan truyền khắp mạng xã hội, nhanh chóng chiếm lĩnh các top tìm kiếm và vô số bài báo ăn theo cũng xuất hiện.
Bản thân bức ảnh không có gì đáng ngại. Cả hai cũng không có hành động thân mật nào, chỉ đơn giản ngồi đối diện nhau ăn cơm. Cả hai đều ăn mặc rất giản dị, Kwon Jae Kyoung còn đội mũ che kín mặt nên khó nhận ra. Nếu không phải do bờ vai rộng đặc trưng của vận động viên bơi lội và cơ thể như được tạo ra từ CG (Kỹ xảo điện ảnh), có lẽ mọi người sẽ không tin đó là Kwon Jae Kyoung (vì vậy tay phóng viên đã cố gắng hết sức để chụp toàn bộ phần trên cơ thể).
Tuy nhiên, lý do nó trở trở nên ồn ào là vì người người chung khung hình với cậu ấy, trước đó cũng từng vướng vào tin đồn hẹn hò với chính Kwon Jae Kyoung chứ không phải ai khác. Đó là nam diễn viên Cha Seong Hyun, hoạt động trong showbiz với vai trò là người mẫu lâu năm, hai năm trước vừa lấn sân sang diễn xuất. Vì xuất thân là người mẫu nên hắn khá cao lớn, vóc dáng rất đẹp, hơn nữa gương mặt lại vô cùng điển trai, nên dù không có tài năng diễn xuất, hắn vẫn được coi là một trong những nam diễn viên trẻ nổi tiếng nhất hiện nay.
Cha Seong Hyun và Kwon Jae Kyoung, người được mệnh danh là kỳ tích của làng bơi lội Hàn Quốc, huyền thoại của thế kỷ 21, cả hai đã bị paparazzi chụp được cảnh mua sắm cùng nhau ở Úc vào mùa Giáng sinh năm ngoái. Phía Cha Seong Hyun đã ngay lập tức phủ nhận tin đồn, cho rằng đó chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ với người quen, trùng hợp đúng lúc diễn viên bên bọn họ đến Úc để chụp ảnh tạp chí, nhưng không ai tin điều đó. Nghĩ mà xem, ai lại đi mua sắm với người chỉ mới quen được vài tháng vào dịp Giáng Sinh chứ, hơn nữa, vóc dáng của Cha Seong Hyun còn rất giống với đối tượng hẹn hò trước đó của Kwon Jae Kyoung.
“Kwon Jae Kyoung đúng là có gu độc lạ đấy.”
Quả nhiên, cậu thanh niên ngồi bên cạnh đã lập tức đẩy chủ đề trò chuyện lên người Kwon Jae Kyoung, khiến Ji Heon hơi tò mò, anh hỏi:
“Sao thế? Gu như thế nào mà độc lạ?”
“Anh không biết à? Trước Cha Seong Hyun, cậu ta cũng vướng vào tin đồn với một vận động viên nào đó, trông cũng y hệt như cậu diễn viên kia. Cao lớn, cơ thể đẹp, điển trai, mẫu đàn ông beta.”
Theo như Ji Heon biết, đây cũng không phải lần đầu tiên Kwon Jae Kyoung vướng vào tin đồn hẹn hò tình ái. Vào mùa hè năm ngoái, không lâu sau khi kết thúc Asiad ở Đài Loan, cậu ấy đã bị bắt gặp đi ra khỏi khách sạn cùng một vận động viên bóng nước Đài Loan…
Nếu Ji Heon nhớ không nhầm, vận động viên đó tên Lâm Hàn, được mệnh danh là vận động viên bóng nước đẹp trai nhất Asiad, cả hai đã trở thành tâm điểm chú ý không chỉ ở Đài Loan mà còn ở Hàn Quốc. Cậu ta cùng với Kwon Jae Kyoung và hai vận động viên khác đã được mạng xã hội tung hô là F4 của Asiad năm ngoái, vô số hình ảnh và bài báo đã được đăng tải. Ji Heon cũng đã từng đọc lướt qua. Vận động viên bị nghi ngờ hẹn hò với Kwon Jae Kyoung đúng là rất đẹp trai, khuôn mặt thanh tú. Hơn nữa, cậu ta cũng có thân hình đẹp và cao lớn, đúng kiểu vận động viên thể thao. Có thể nói cậu ta khá giống Cha Seong Hyun, nhưng…
“Nếu là người đẹp trai và có thân hình ngon, thì bất kỳ ai cũng sẽ thích, không liên quan gì đến gu độc lạ của Kwon Jae Kyoung đâu.”
Cậu chàng hơi nghi hoặc nhìn Ji Heon, anh vẫn tiếp tục nói:
“Nói sao nhỉ, đó đúng là kiểu mà đa số mọi người sẽ thích. Và việc chỉ hẹn hò với beta không phải do gu, mà là vấn đề xác suất. 80% dân số là Beta, trừ khi cố tình tìm Alpha, hoặc Omega, còn không, ra đường gặp mười người thì tám người sẽ là Beta.”
Hơn nữa, ngay từ đầu cũng không biết liệu họ có thực sự là Beta hay không. Thông tin về kiểu giới tính thứ hai của những người nổi tiếng như diễn viên hay vận động viên thể thao đều có thể tìm thấy trên internet, nhưng hầu hết đều là tin đồn chưa được xác thực. Đó chỉ là những phỏng đoán dựa trên ngoại hình hay một số hành động bề ngoài, rồi cánh nhà báo tự ý khẳng định. Giống như việc đoán nhóm máu dựa vào tính cách hay tính khí của một người, điều đó hoàn toàn không có cơ sở, nhưng con người cứ không biết chán mà lặp đi lặp lại những lỗi sai tương tự.
“Coi anh kìa. Đó là người thường như chúng ta. Nói là vấn đề xác suất thì người như cậu ta, ý tôi là Kwon Jae Kyoung ấy, sự nghiệp thế kia, bề ngoài thế kia, các Alpha và Omega có thể bỏ qua sao? Hơn nữa, Alpha có bản năng thu hút Omega mạnh mẽ lắm, nếu nghĩ theo hướng đó thì việc cậu ta liên tục hẹn hò Beta mới là hiếm gặp ấy chứ, đúng không?”
Nghe có vẻ hợp lý phết. Dù có sử dụng chip và thuốc để ức chế pheromone thì Alpha nhạy cảm vẫn có thể nhận biết được Omega bằng cách nào đó. Nói một cách đơn giản, giống như một người bị dị ứng bụi nghiêm trọng, dù có lau chùi, dọn dẹp sạch sẽ đến đâu, cũng sẽ bị hắt hơi khi tiếp xúc với một lượng bụi nhỏ bám trên khung ảnh. Hơn nữa, sự hấp dẫn giữa Alpha và Omega mang tính bản năng giống loài nhiều hơn. Thay vì bảo nó là thú tính, gọi nó là thu hút và lãng mạn hoá nó, âu cũng là cách để con người dễ chấp nhận hơn.