“Uầy, sao cậu ta bơi tệ thế.”
Một thanh niên trong nhóm sinh viên ngồi ở bàn trong góc lớn tiếng nói với vẻ khinh thường, âm lượng vang dội như muốn các nữ sinh phải nghe thấy.
Trước lời khiêu khích táo bạo của nam sinh nọ, Ji Heon không kìm được bật cười. Bởi vì vào thời điểm cậu chàng vừa buông lời cảm thán, Kwon Jae Kyoung đã vượt qua Noah Kenny và lại dẫn đầu. Do cả hai đang lặn nên không nhìn rõ, cộng với khoảng cách quá xa, MC trên truyền hình cũng không dám vội khẳng định, nhưng sao Ji Heon có thể không nhìn ra được chứ. Hơn nữa, với phong độ hiện tại, khoảng cách giữa hai vận động viên chắc chắn sẽ ngày càng lớn hơn, 50m cuối cả hai sẽ chuyển sang bơi tự do, và đó chính là sở trường của Kwon Jae Kyoung.
Như Ji Heon đoán, khi cả Kwon Jae Kyoung và Noah Kenny cùng lúc xuất hiện trên mặt nước, Kwon Jae Kyoung đã dẫn trước hơn 1 mét. Thứ hạng đảo ngược bất ngờ khiến mọi người ồ lên: “Cái gì? Sao lại thế?”
[Kwon Jae Kyoung! Cậu ấy lại vượt lên dẫn đầu! Noah Kenny đang bám đuổi sát nút!]
Dưới lời giải thích của bình luận viên và MC, các khán giả vốn đang bàng hoàng cũng dần hiểu ra, lần nữa reo hò phấn khích.
[Kwon Jae Kyoung đang ung dung dẫn đầu với sở trường bơi tự do của cậu ấy! Pha nước rút ở nửa sau thật tuyệt vời!]
[Cậu ấy đã tạo ra khoảng cách đủ lớn ngay từ dưới nước.]
[Khoảng cách đang ngày càng được nới rộng ngay cả khi cả hai đã vọt lên mặt nước.]
[Vượt qua 185 mét!]
[Kwon Jae Kyoung bơi quá nhanh! Đây là khoảnh khắc cậu ấy viết lại lịch sử bơi lội của Hàn Quốc!]
Bình luận viên nói với giọng nghẹn ngào. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay của Kwon Jae Kyoung chạm vào bảng cảm ứng, bình luận viên và MC cùng lúc hét lớn.
[Huy chương vàng!]
Khách khứa ngồi trong quán bia ồ lên như ong vỡ tổ, bốn phía bỗng chốc tràn ngập tiếng reo hò. Từ đâu đó bên ngoài tòa nhà, tiếng hoan hô ăn mừng cũng vang lên.
[Huy chương vàng! Kwon Jae Kyoung đã giành được huy chương vàng nội dung bơi hỗn hợp 200 mét nam tại Thế vận hội Olympic, người đầu tiên của Hàn Quốc làm được điều này!]
[1 phút 54 giây 17! Kỷ lục cá nhân và cũng là kỷ lục mới của Olympic!]
[Cậu ấy đã phá kỷ lục châu Á ở vòng loại và ngay lập tức phá kỷ lục Olympic ở trận chung kết!]
[Cậu ấy đã rút ngắn thời gian những 0,5 giây. Thật tuyệt vời, Kwon Jae Kyoung!]
Trong khi bình luận viên và MC đang đập tay ăn mừng, trên màn hình, cảnh xuất phát của các vận động viên đang được tua chậm. Đây là thao tác kiểm tra gian lận trước khi công bố kết quả cuối cùng. Trong bơi lội, đôi khi có trường hợp bị xử phạt vì xuất phát sai sau khi cuộc đua kết thúc, do đó, không ai có thể lơ là cho đến khi có kết quả chính thức.
Kết quả cuối cùng được hiển thị trên bảng điện tử. Sau khi kiểm tra lại video, thứ hạng cũng không khác mấy so với trước. Huy chương vàng thuộc về Kwon Jae Kyoung của Hàn Quốc, huy chương bạc thuộc về Noah Kenny và huy chương đồng thuộc về Phil Abramson.
Khi huy chương vàng của Kwon Jae Kyoung được xác nhận, những người trong quán bia lại một lần nữa reo hò. Tiếng chuông gọi thêm đồ ăn vang lên khắp nơi. Dường như mọi người đều muốn tận hưởng trọn vẹn đêm thứ sáu với câu chuyện về thiếu niên thiên tài đã viết lại lịch sử bơi lội của Hàn Quốc.
Tất nhiên, bàn của đồng nghiệp Ji Heon, hay nói cách khác, bàn của những người trong phòng ban PR của Spoins Sports Agency cũng không ngoại lệ.
“Uầy, Kwon Jae Kyoung tuyệt thật đấy.”
“Đúng vậy, nếu không phải được xem thế này tôi còn không dám tin.”
“Ai mà tin được chứ, cậu ấy mới 18 tuổi mà đã giành được 4 huy chương Olympic rồi.”
Những nhân viên phải xoay ghế để xem chương trình truyền hình trực tiếp đã xoay ghế về lại. Họ nâng ly, khuôn mặt rạng rỡ, ngay lập tức gọi thêm đồ uống. Khi bia mới được mang ra, cả bàn lần lượt rót cho nhau và vẫn còn hào hứng nói chuyện.
“Kwon Jae Kyoung sẽ ký hợp đồng với công ty nào nhỉ? Dù cậu ấy ký hợp đồng với ai, công ty đó cũng sẽ kiếm được bộn tiền.”
“Chắc là Karba thôi.”
“Mấy tên khốn đó đúng là không bao giờ bỏ qua cơ hội.”
“Người ta có tiền đấy. Tiền ký hợp đồng mà bên đó đưa ra ngay từ đầu đã khác biệt với các công ty còn lại, thành thật mà nói, nếu tôi là vận động viên vừa đoạt huy chương vàng, tôi cũng sẽ bị Karba cám dỗ.”
Nam Seung Myung bất chấp việc mình chỉ là tay trợ lý quèn, lên tiếng đáp lời mấy đàn anh đang ngồi cạnh, mắt vẫn không rời thực đơn.
“Nhưng Kwon Jae Kyoung chưa nói là cần công ty quản lý mà. Lúc đoạt huy chương vàng ở Á vận hội Asiad, cũng có rất nhiều công ty muốn ký hợp đồng với Kwon Jae Kyoung, nhưng tôi nghe nói tất cả đã bị lơ đẹp hết.
“So thế nào được, lúc đó và bây giờ khác nhau mà.”
Các nhân viên đồng thanh xua tay nói:
“Asiad và Olympic?? Danh tiếng khác nhau một trời một vực đấy.”
“Đúng rồi. Cậu ấy giờ không cần làm gì, chỉ việc đóng mười mấy cái quảng cáo cũng đủ sống.”
“Giá trị bây giờ của Kwon Jae Kyoung còn hơn cả diễn viên hạng A, đâu đâu cũng tranh giành. Chỉ cần lấy được quảng cáo thôi là đủ nuôi sống cả một công ty. Thằng ngu nào mà chịu bỏ qua, mà Karba thì chắc chắn chả phải thằng ngu.”
Giữa lúc các nhân viên đang sôi nổi bàn luận, từ phía quầy bar lại vang lên tiếng “Oa” đầy phấn khích. Nghe tiếng, mọi người đều hướng ánh mắt về phía màn hình.
Quả nhiên, hình ảnh của Kwon Jae Kyoung ngập tràn trên màn hình lớn. Camera theo sát khi cậu ấy bước lên khỏi mặt nước. Ngay lập tức, các phóng viên vây quanh, Kwon Jae Kyoung cởi mũ bơi, vuốt mái tóc ướt ra sau và lắng nghe những câu hỏi của họ.
Rồi cậu ấy cúi đầu sát micro để trả lời, mái tóc ướt rũ xuống trán, các đường nét khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Hầu hết nước chảy xuống má, nhưng một phần đã chạy dọc trên sống mũi cao, tạo thành những giọt nước long lanh, đang chực chờ rơi xuống. Hàng mi dài của Kwon Jae Kyoung cũng vương vài giọt nước. Có vẻ như thấy khó chịu, Kwon Jae Kyoung nhanh chóng chớp mắt, biểu cảm vẫn rất bình tĩnh, trả lời lần lượt các câu hỏi của các phóng viên. Nhưng mãi mà những giọt nước trên lông mi vẫn không chịu rơi, cuối cùng Kwon Jae Kyoung đành dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt đi.
‘Chậc, nhìn thế này mới thấy cậu ấy vẫn y hệt như năm đó.’
Ji Heon nhìn Kwon Jae Kyoung lau mắt, thầm nghĩ. Dù biểu cảm vẫn lạnh lùng, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại và dùng đầu ngón tay lau một bên mắt, nhưng trông Kwon Jae Kyoung lại toát lên trẻ con một cách lạ thường. Có vẻ không chỉ Ji Heon cảm nhận được điều đó, bởi vì trong khoảnh khắc Kwon Jae Kyoung lau mắt, những vị khách nữ có mặt tại quán đã thốt lên những tiếng cảm thán pha lẫn kêu la. “Ôi, làm sao đây, Jae Kyoung à.” Giọng của cô gái trẻ nào đó từ bàn của nhóm sinh viên lại khiến mọi người cười rộ lên.
Không chỉ phụ nữ, trước khuôn mặt đẹp trai kia, ai cũng phải tặc lưỡi vài tiếng.
“Đẹp trai dữ dội, tràn cả màn hình rồi đấy.”
Trưởng phòng PR Yoon Gyu Won lẩm bẩm.
“Cậu ấy mà làm idol thì chắc chắn sẽ nổi tiếng lắm, nhể?”
Cậu nhân viên của phòng tài vụ được mời tham gia bữa tiệc tối nay nhờ quen biết với trưởng phòng Yoon Gyu Won, vội vàng tiếp lời.
“Làm idol thì phí, phải làm diễn viên mới đúng. Khuôn mặt như vậy mà làm diễn viên thì tuyệt vời.”
“Giờ mà cậu ấy bỏ thi đấu, chuyển sang làm diễn viên cũng chưa muộn. Mới mười tám tuổi thôi, còn trẻ lắm.”
“Nếu là tôi thì tôi đã lấn sân showbiz. Thực ra, bơi lội đâu phải là môn thể thao phổ biến, tiền thưởng cũng chẳng đáng là bao.”
Nghe Yoon Gyu Won nói, Giám đốc Go Hyun Suk ngồi đối diện liền ném một nắm bỏng ngô vào anh ta: “Cậu nói bậy bạ gì đấy? Làm cho công ty quản lý thể thao mà ôm tư tưởng như vậy coi được sao?”
“Ấy, tôi xin lỗi.”
“Tôi lỡ lời rồi. Mọi người đừng để ý.” Yoon Gyu Won cười trừ, nhặt miếng bỏng ngô rơi trên bàn, cười thoải mái bỏ vào mồm. Dù Giám đốc Go vừa có hành vi khá khiếm nhã, Yoon Gyu Won vẫn rất thoải mái, không phải vì ông ta làm đúng, mà đơn giản là vì Yoon Gyu Won lười đôi co.
Dù đang làm ở công ty quản lý thể thao, nhưng thực tế Giám đốc Go chẳng hiểu gì về lĩnh vực này. Ông ta chỉ dựa vào danh nghĩa là chú ruột của chủ tịch để chiếm một vị trí trong công ty, suốt ngày chỉ biết vênh váo tự đắc. Như hôm nay, Go Hyun Suk thản nhiên chen chân vào bữa tiệc của phòng ban khác, một mình uống rượu say khướt rồi lên mặt dạy đời. Không cần phải nghiêm túc đối phó với ông ta. Chỉ cần gật đầu lia lịa, rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác là được.
“Dù sao thì Ji Heon cũng là người vui nhất đúng không anh. Ai mà ngờ được làng bơi lội nước ta lại được chú ý đến mức này.”
Không ngờ hướng đi của cậu chuyện lại chuyển sang mình, Ji Heon sực tỉnh, đặt ly bia gần chạm môi xuống, trả lời:
“À, đúng vậy. Tôi rất vui. Hy vọng lần này sẽ có thêm nhiều nguồn tài trợ cho môn bơi lội.”
Câu trả lời rất đúng với vai trò của một nhân viên công ty quản lý thể thao, nhưng cậu nhân viên phòng tài vụ ngồi đối diện lại nói như vừa nhớ ra: “À, đúng rồi, anh Ji Heon từng là vận động viên bơi lội mà.”
“Là vận động viên quốc gia đấy. Anh ấy từng giành huy chương ở Giải vô địch thế giới. Huy chương đồng nội dung bơi tự do 100m.”
Trợ lý Nam Seung Myung nói với vẻ tự hào.
“Sao trợ lý Nam lại có vẻ vui mừng thế?”
Yoon Gyu Won nhanh chóng phản bác, nhưng bị tiếng “Thật sao?” của cậu nhân viên phòng tài vụ át đi.
“Giải Asiad hay Giải vô địch thế giới ạ?”
“Giải vô địch thế giới. Lúc đó anh ấy mới học lớp 10, cách đây 7 năm rồi. Giải vô địch thế giới được tổ chức ở Berlin.”
“Đỉnh thật đó anh. Kwon Jae Kyoung vẫn chưa giành được huy chương ở Giải vô địch thế giới đâu.”
Cậu nhân viên phòng tài vụ trầm trồ. Ji Heon bối rối, vội vàng xua tay giải thích.
“Không phải, năm ngoái là cậu ấy cố tình bỏ qua.”
Chứ không phải là không có khả năng giành được huy chương, Ji Heon phải nhấn mạnh.
“Chưa thi nên chưa có huy chương thôi. Năm sau cậu ấy sẽ thi. Chắc chắn sẽ giành huy chương vàng, biết đâu còn quét sạch tất cả các hạng mục.”
Lời giải thích quyết liệt của Ji Heon khiến trợ lý Nam tặc lưỡi, dứt khoát nói: “Dù sao đi nữa.”
“…Ji Heon vẫn là vận động viên trẻ tuổi nhất từng giành huy chương giải vô địch thế giới. Lúc đó anh ấy mới lớp 10. Kể cả năm sau Kwon Jae Kyoung có thi và giành huy chương vàng thì kỷ lục đó cũng không bị phá vỡ.”
“Sao trợ lý Nam lại biết rõ vậy?”
“Ji Heon bằng tuổi tôi, lớn hơn vài tháng. Lúc đó anh ấy nổi tiếng trên Facebook với danh hiệu vận động viên bơi lội cấp 3 đẹp trai nhất, tôi có thể không biết được sao?”
“…Sao anh cứ nhắc lại chuyện xưa vậy…?”
Ji Heon ngượng ngùng nói, cậu nhân viên phòng tài vụ cười thích thú: “Uầy, anh ấy ngại kìa!”
“Mọi người không biết đâu, lúc đó còn nghe nói Ji Heon được phỏng vấn trên tạp chí nên tôi và đám bạn đã cùng đi mua, còn chuyền tay nhau đọc đi đọc lại.”
“Không phải, vấn đề là tại sao thành tích của cậu Ji Heon mà trợ lý Nam lại tự hào quá vậy…?”
“Hầy, đưa cái này cho tôi.”
Trợ lý Nam bỏ qua lời nói của trưởng phòng Yoon, chủ động dọn dẹp bàn để đặt những món mới lên. Khi tất cả các món ăn đã được mang lên đủ, cậu nhân viên phòng tài vụ chủ động cầm dao cắt xúc xích Đức, tiện thể hỏi:
“Tại sao anh Ji Heon lại bỏ bơi vậy ạ?”
Hỏi một người từng là vận động viên lý do họ rời bỏ đấu trường thể thao thật ra không phải là hành động lịch sự gì mấy. Nhưng ở đây, rất nhiều người đều có hoàn cảnh tương tự nên cũng không ai để ý. Ngay cả trưởng phòng Yoon cũng là cựu vận động viên bóng chuyền, và trợ lý Nam cũng nói rằng, anh ấy đã chơi cho đội tuyển bắn súng mãi đến khi học hết cấp 2.
“Tôi bị chấn thương, và tôi nghĩ rằng tốt hơn hết là nên từ bỏ.”
“À, vâng. Đúng rồi, chấn thương là điều không thể tránh khỏi.”
Cậu nhân viên phòng tài vụ không hỏi thêm gì nữa vì đó là câu trả lời nằm trong dự đoán.
“Tiếc quá. Nếu tiếp tục, anh có thể còn giỏi hơn Kwon Jae Kyoung.”
“Không đâu. Không thể nào.”
Ji Heon cười và liên tục nói điều đó là không thể, đột nhiên, giám đốc Go lại chen vào:
“Tại sao không? Ai mà biết được chứ, Nhìn cậu đi, nhân viên mới của chúng ta có thể hình và chiều cao cũng ngang ngửa Kwon Jae Kyoung đấy. Nhắc đến chiều cao mới nhớ, cậu cao bao nhiêu ấy nhỉ?”
“Tôi cao khoảng một mét tám mươi.”
Ji Heon cố tình nói thấp hơn một chút.
“Thật sao? Á ha ha, tôi cũng cao một mét tám mươi, nhưng cậu trông cao hơn tôi nhiều. Chắc khoảng một mét tám mươi tư nhể?”
Trước khi Ji Heon kịp lên tiếng để rồi lại bị giám đốc Go hỏi mấy câu ngu ngốc, trưởng phòng Yoon nhanh chóng xen ngang, giám đốc Go nuốt hết mấy lời định nói xuống, ngán ngẩm gõ bàn, cảm thán: “Uầy, cao thật đấy!”
“Và nhân viên mới của chúng ta, cái gì ấy nhỉ? Cậu là Alpha phải không?”
Ji Heon chỉ cười mà không trả lời, giám đốc Go lại gõ bàn nói: “Đúng rồi chứ gì!”
“Không trả lời có nghĩa là khẳng định, tôi vừa nhìn đã biết cậu là Alpha.”
Giám đốc Go còn gật gù như thể muốn nói cậu đừng có mà giấu, tôi đã biết ngay từ đầu. Thấy giám đốc Go đang hành động vô cùng lố bịch khi tự hỏi, tự trả lời, lại còn tự hài lòng, trưởng phòng Yoon không nhịn được nữa, lên tiếng nhấn mạnh:
“Giám đốc ạ. Ngày nay, nếu không phải bản thân người ta chủ động mở lời nói trước thì không nên hỏi những câu như vậy đâu.”
“Tại sao? Cái này cũng, cái gì ấy nhỉ? Vi phạm luật chống phân biệt đối xử à?”
Giám đốc Go nghi ngờ hỏi.
“Luật chống phân biệt đối xử đã lạc hậu lắm rồi. Ngày nay, tôi nghe nói cái này sẽ bị khép vào tội quấy rối tình dục.”
Người trả lời bằng giọng điệu cứng rắn không phải trưởng phòng Yoon mà là trợ lý Nam. Anh ấy là một trong số ít nhân viên công khai mình là Omega trong công ty. Khi những từ ngữ như quấy rối tình dục, tố cáo, phát ra từ miệng anh ấy, giám đốc Go bỗng nhiên tỉnh rượu hẳn, đưa tay chỉnh lại cổ áo vest, lẩm bẩm: “Mấy người này thật là…”
“Gì chứ, tôi không có ý xấu, tôi chỉ hỏi cậu ấy có phải Alpha hay không thôi.”
“Vâng vâng ngài không có ý gì. Nên tốt nhất là đừng hỏi nữa ạ.”
Trưởng phòng Yoon rót đầy ly cho giám đốc Go rồi nói to để chặn họng ông ta. Giám đốc Go vẫn chưa chịu thôi, mải mê lẩm bẩm: “Uầy, khó tính khó nết.”
Trợ lý Nam nhìn giám đốc Go với ánh mắt như muốn bắn chết ông ta, rồi thở hắt ra một hơi thật sâu, quay đầu về phía bức tường lắp đặt tivi màn hình lớn. Có vẻ như anh ấy nghĩ rằng, thay vì phải giải thích từng chút một cho thằng già cứng đầu đó biết thế nào là lịch sự, thì tốt hơn hết là nên dành thời gian để xem những thứ hay ho, thanh lọc tâm hồn. Phải công nhận, đó là một quyết định khôn ngoan.
Vừa lúc đó, trên màn hình đang phát lại video trận đấu vừa kết thúc. Đài truyền hình tập trung vào vận động viên vừa giành được huy chương vàng, mang về niềm tự hào cho Hàn Quốc, video đã được chỉnh sửa kỹ càng, sao cho hình ảnh của Kwon Jae Kyoung chiếm trọn cả bốn góc.
Tít, còi báo hiệu vang lên. Nhà vô địch mười tám tuổi không chút do dự lao vào hồ bơi. Cậu ấy uốn lượn giữa làn nước như người cá, tốc độ rất nhanh nhưng vẫn giữ được các thao tác vô cùng uyển chuyển, rồi nổi lên mặt nước, hất văng cả mảng bọt trắng xoá.
Nên nói gì đây, thật là…
Dù là trước hay sau khi đeo huy chương, Kwon Jae Kyoung vẫn đẹp đến không thể rời mắt