Khi bước ra cửa, Hòa Vân Sinh hỏi: “Hôm nay sao tỷ lại trễ vậy? Lát nữa không chiếm được vị trí tốt đâu.”
“Có chút việc cần làm.” Hòa Yến đáp, “Chiếm không được vị trí tốt cũng không sao, bánh của chúng ta ngon hơn mà.”
Hòa Vân Sinh chỉ biết im lặng, không còn gì để nói.
Cậu cảm thấy nói chuyện với Hòa Yến hiện tại giống như đấm vào bông, khiến người tức giận cũng không biết xả đi đâu. Hòa Yến giờ đây không còn hay cáu gắt, tâm tình nàng thoải mái lạ thường. Cậu cũng chẳng rõ nên xem đó là lạc quan hay là ngây ngốc nữa, chỉ biết rằng đã lâu rồi, Hòa Vân Sinh không thấy tỷ tỷ của mình vì bất cứ chuyện gì mà buồn rầu.
Lều được dựng trên một con đường đông đúc tiểu thương buôn bán ở thành tây. Đối diện chính là Túy Ngọc Lâu, tửu lâu lớn nhất kinh thành, khách khứa ra vào nườm nượp, người qua lại tấp nập như mắc cửi. Chính vì thế, việc buôn bán quanh đây cũng rất phát đạt. Lều của Hòa Vân Sinh khá lớn, vì vậy phải đến sớm mới có thể giành được vị trí đẹp.
Hòa Vân Sinh bắt đầu bày bánh mận lên vỉ hấp.
Bánh mận hấp là loại điểm tâm làm từ quả mận sống gọt vỏ, bỏ hạt, chần qua nước nấu từ bạch mai và cam thảo. Sau đó, người ta nhồi mật, thịt hạt thông, quả bàng và hạch đào vào trong quả mận, rồi đem hấp chín. Bánh ra lò có vị chua ngọt dễ chịu, giá cả lại phải chăng. Nhờ bán bánh mận hấp, Hòa Vân Sinh có thể kiếm đủ tiền để phụ giúp gia đình.
Ngày nắng đẹp khiến lòng người thoải mái, từng tốp khách tới mua bánh, mỗi lần một hai cái. Khi mặt trời chuyển về phía đông của Túy Ngọc Lâu, chắc chắn họ sẽ bán hết bánh.
Hòa Yến nhìn Hòa Vân Sinh làm việc, không khỏi thầm khen ngợi. Cậu thực sự rất giỏi, khiến nàng nhớ đến những đứa trẻ trong binh doanh ngày trước. Phần lớn bọn họ đều là con nhà nghèo, phải đi đánh giặc để kiếm miếng ăn. Những công việc lao động chân tay, bọn họ đều đã quen, việc gì cũng làm được.
Dù nàng chưa từng rơi vào cảnh nghèo đói, nhưng cuối cùng cũng đi đến một con đường tương tự.
“Này, cho ta một cái bánh… À, đây chẳng phải là Hòa đại tiểu thư sao?” Một giọng nói bất chợt phá tan dòng suy nghĩ của Hòa Yến.
Nàng ngẩng đầu, thấy trước mặt mình là một nam tử có gương mặt dài, tóc búi chặt bóng loáng, khoác bộ bạch y, nhưng lại chẳng ăn khớp chút nào với vẻ ngoài. Hắn giơ tay phải, định đặt lên vai nàng, nhưng Hòa Yến lập tức nghiêng người tránh né.
Bàn tay hắn chộp vào khoảng không, có chút tiếc nuối, liền thu tay lại rồi cười: “Lâu rồi không gặp Hòa đại tiểu thư, nhiều ngày qua không thấy cô nương ra ngoài, hóa ra là đi bán bánh cùng Hòa thiếu gia… Sao cô nương lại làm việc vất vả thế này?”
Cách nói chuyện của hắn như thể cả hai rất quen thuộc.
Hòa Yến khó hiểu nhìn về phía Hòa Vân Sinh. Cậu lập tức tức giận hét lớn: “Vương Cửu Quý, tránh xa tỷ tỷ ta ra!”
“Tiểu tử thối, tỷ tỷ ngươi có ngại gì đâu mà ngươi hét to như thế.” Vương Cửu Quý vừa nói, vừa bước lên một bước, lấy từ trong ngực áo ra một hộp nhỏ, đưa về phía Hòa Yến: “Hòa cô nương, tại hạ vẫn luôn nhớ mong cô đấy. Đây là hộp phấn mặt ta mới mua, vốn định tặng cô nương từ mấy ngày trước, nay vừa khéo gặp mặt. Xin tặng mỹ nhân một món quà nhỏ, chẳng hay cô nương có thể cùng tại hạ đi dạo đạp thanh ở Tứ Thủy Tân không?”
Vẻ ngoài cục mịch của hắn làm trò ra vẻ một công tử phong lưu khiến Hòa Yến chỉ muốn bật cười. Trong hai kiếp sống của mình, nàng đã gặp không ít người, tốt có, xấu có, nhưng chưa từng có ai đùa giỡn với nàng theo cách này.
“Ta còn phải bán bánh, không thể đi đạp thanh cùng công tử.” Hòa Yến nhã nhặn từ chối, “Hộp phấn mặt này, công tử tặng cho người khác đi.”
Vương Cửu Quý sững sờ.
Nhà hắn và Hòa gia ở cùng một con đường, bình thường không ai dám chọc vào Hòa Yến vì nàng có cha làm giáo úy. Nhưng Hòa Yến trước đây lại chẳng phải người an phận, nàng thích những món lợi nhỏ nhặt, chỉ cần tặng nàng hộp son phấn là nàng vui vẻ gọi hắn “Cửu Quý ca ca”. Vậy mà hôm nay, nàng lại dám làm hắn bẽ mặt trước bao nhiêu người.
Sắc mặt Vương Cửu Quý trở nên khó coi, nụ cười gượng gạo, hắn nói: “Hòa đại tiểu thư không phải còn nhớ đến Phạm công tử đó chứ? Phạm công tử sắp cưới vợ rồi, cô còn mong ngóng làm gì…”
“Câm miệng!” Vương Cửu Quý chưa kịp nói hết, một tiếng “bốp” vang lên. Hắn lãnh trọn một quyền vào mặt, ngã lăn ra đất.
Hòa Vân Sinh đứng chắn trước mặt hắn, giận dữ chỉ tay về phía xa: “Cút ngay!”
Thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi như Hòa Vân Sinh tràn đầy sức lực, tựa một chú nghé con. Còn Vương Cửu Quý, thân thể đã bị tửu sắc làm hao mòn, làm sao có thể là đối thủ của Hòa Vân Sinh. Hắn cảm thấy không chỉ đầu đau, mặt đau, mà cả người cũng ê ẩm, đau đớn không chịu nổi. Loạng choạng đứng dậy, Vương Cửu Quý thấy Hòa Yến đứng bên cạnh, chẳng hề có vẻ muốn nhận lỗi, thậm chí nét mặt nàng còn lộ ra vài phần hứng thú, trong lòng hắn bỗng nổi lên cơn phẫn nộ.
“Các ngươi…” Hắn chỉ tay về phía Hòa Yến, giọng run rẩy.
Hòa Vân Sinh che chắn trước người tỷ tỷ, cười lạnh lùng: “Chúng ta làm sao?”
Vương Cửu Quý không dám xông lên, trong lòng thầm thấy khó hiểu. Quan hệ giữa hai tỷ đệ này trước nay không hề tốt, Hòa Yến nhiều lần oán giận với hắn, còn Hòa Vân Sinh cũng chẳng quan tâm đến tỷ tỷ. Vậy mà hôm nay, Hòa Vân Sinh lại đứng ra bảo vệ nàng?
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
“Ngươi chờ đó cho ta!” Hắn dậm chân một cái, bỏ lại một câu đe dọa rồi bỏ chạy.
Đám người đứng xem náo nhiệt dần tan đi, trả lại sự yên tĩnh cho lều nhỏ. Hòa Vân Sinh đen mặt, lặng lẽ bày biện lại bánh mận hấp lên vỉ hấp, không nói một lời.
Hòa Yến nhìn chằm chằm cậu.
“Tỷ nhìn cái gì?” Hòa Vân Sinh tức giận hỏi.
“Một quyền vừa rồi không tệ,” Hòa Yến trầm ngâm một chút rồi nói tiếp, “Chỉ là hạ bộ chưa vững, kiến thức cơ bản vẫn còn yếu, về nhà nhớ đứng tấn thêm.”
“Được rồi, được rồi!” Hòa Vân Sinh bực bội xua tay, “Tỷ có phải võ giáo quan đâu mà dạy ta!”
Hòa Yến khẽ mỉm cười, lặng lẽ đánh giá Hòa Vân Sinh. Cậu quả thực là một nhân tài có thể bồi dưỡng. Từ nhỏ đã phải làm việc nặng, nên căn cơ không tồi, so với những thiếu gia nhà giàu, Hòa Vân Sinh thực sự là một hạt giống tốt.
Cậu nhóc này không nên chỉ đứng ở đây bán bánh mận hấp, mà phải được đến học đường, học võ quán, học một thân bản lĩnh.
“Vậy chúng ta nói chuyện khác. Phạm công tử là ai?”
Nghe nhắc đến cái tên ấy, Hòa Vân Sinh ném mạnh chiếc khăn xuống bàn, mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn nàng: “Tỷ còn dám nhắc đến tên đó sao?”
“Rốt cuộc chuyện của Phạm công tử là thế nào?” Hòa Yến nhíu mày hỏi.
Khi nghe đến cái tên “Phạm công tử”, Hòa Vân Sinh nghiến răng nghiến lợi như thể có mối thù sâu đậm. Cậu gằn giọng: “Còn sao nữa? Nếu không phải hắn cố ý tiếp cận, trêu chọc tỷ, thì làm sao tỷ lại bị hắn lừa? Loại công tử bột đó, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng chỉ có tỷ mới tin hắn! Hắn sắp thành thân, còn tỷ thì vì hắn mà tuyệt thực. Tỷ ở đây muốn chết muốn sống vì hắn, trong khi bên kia hắn vui vẻ chuẩn bị đón tân nương! Cuối cùng, tỷ trở thành trò cười cho cả kinh thành, vậy mà còn nhắc tới hắn, chẳng lẽ tỷ muốn chọc tức ta đến chết sao?”
Chỉ sau vài câu, Hòa Yến đã hiểu được phần nào câu chuyện.
Hóa ra, Hòa đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, tính tình kiêu ngạo, lại khao khát được gả vào gia đình quyền quý, làm phu nhân danh giá. Trong một lần đi dạo ngoài thành, nàng tình cờ gặp Phạm công tử, một thiếu gia nhà huân quý, rồi hai người nảy sinh tư tình. Nhưng trong khi Hòa Yến chân thành yêu thương, thì đối phương chỉ đùa bỡn qua đường, không hề có ý định nghiêm túc. Nhà huân quý như Phạm gia sao có thể cưới nữ nhi của một võ tán quan?
Phạm gia sớm đã sắp xếp một mối hôn sự môn đăng hộ đối cho Phạm công tử, hôn kỳ cũng đã gần kề. Hòa đại tiểu thư không thể chịu được sự thật, tự tìm đến cửa đòi một lời giải thích, kết quả bị đuổi thẳng. Trong cơn phẫn uất, nàng tuyệt thực tự sát. Khi nàng thoi thóp hơi tàn, cũng chính là lúc Hòa Yến tỉnh lại, thay thế nàng bước tiếp cuộc đời này.
Khó trách sau khi tỉnh lại, mọi người trong Hòa gia đều dè dặt đối xử với nàng, hẳn là lo sợ nàng sẽ lại tìm đến cái chết.
Hòa Vân Sinh vẫn tiếp tục lẩm bẩm không ngừng, trách móc Hòa Yến không tỉnh táo, nhưng cậu đâu biết rằng, tỷ tỷ thật sự của cậu đã không còn trên thế gian này nữa. Trong lòng Hòa Yến không khỏi tiếc nuối, Hòa đại tiểu thư không nên vì một kẻ vô lại mà hủy hoại cuộc đời mình. Sinh mệnh vô cùng quý giá, chết vì một kẻ không xứng đáng thật sự là quá uổng phí. Hơn nữa, nàng ra đi trong đau khổ, trong khi kẻ lừa dối vẫn sống vui vẻ, và những người yêu thương nàng thì chỉ còn lại đau lòng.
Người thân đau đớn, kẻ thù hưởng lạc, sao phải tự chuốc khổ như vậy?
Tình cảnh của nàng và Hòa đại tiểu thư có vài điểm tương đồng. Cả hai đều đã gặp phải kẻ không ra gì. Nhưng Hòa Yến và Hòa đại tiểu thư khác nhau ở chỗ, nàng sẽ không để những kẻ như Hòa Nguyên Thịnh, Hòa Nguyên Lượng, Hòa Như Phi, Hứa Chi Hằng, hay Hạ Uyển Như thoát khỏi món nợ máu mà bọn họ đã gây ra cho nàng.
Vì vậy, nàng phải nỗ lực nhiều hơn nữa.
Mỗi sáng sớm, nàng buộc bao cát lên người để rèn luyện sức lực. Mỗi buổi chiều buôn bán trên phố phường là để nghe ngóng tin tức từ đủ hạng người về Hòa gia và Hứa gia.
Chẳng hạn như tin đồn gần đây về Hứa đại nãi nãi bị mù, vô tình rơi xuống hồ chết đuối. Hứa đại gia vì quá đau lòng mà nằm liệt giường, còn Hòa gia đại lão gia thì chỉ sau một đêm đã tóc bạc trắng. Phi Hồng tướng quân vì tình cảm sâu nặng với muội muội nên tự mình lo liệu tang sự, tổ chức lễ tang kéo dài ba ngày ba đêm, khiến cả kinh thành đều biết.
Những lời đồn thật giả lẫn lộn như tuyết rơi mùa đông. Khi nghe được những tin này, Hòa Yến chỉ cười khẩy một tiếng.
Nàng sẽ vạch trần mọi sự thật. Nhưng trước hết, nàng phải sống thật tốt.