Buổi tối, gió từ khe cửa sổ lùa vào, thổi lay ánh nến trên bàn, khiến bóng người hắt trên tường ngả nghiêng theo từng đợt gió. Hòa Yến nhìn chằm chằm vào số bạc vụn trước mặt, khẽ hỏi: “Chỉ được từng này thôi sao?”
“Nô tỳ đã xin chưởng quầy tăng thêm rồi,” Thanh Mai khó xử đáp, “nhưng chưởng quầy quả quyết rằng số trang sức đó chỉ đáng giá từng này.”
Hòa Yến gật đầu: “Ngươi lui xuống đi.”
Thanh Mai khẽ cúi đầu, rồi rời khỏi phòng.
Hòa Yến cầm từng khối bạc vụn trong tay, tổng cộng chỉ có hai khối. Lòng nàng bỗng chốc nặng trĩu, tựa hồ như chính tâm can mình cũng đang vỡ vụn theo.
Ngày trước ở Hòa gia, tiền bạc không thiếu thốn, nếu có thiếu, chỉ cần tùy tiện lấy một món trang sức hay ngọc bội cũng đủ đổi lấy bạc. Về sau, khi ra chiến trường, nàng cũng chẳng có chỗ nào để tiêu tiền. Đến lúc trở về kinh thành, những phần thưởng của bệ hạ cho Phi Hồng tướng quân nhiều đến mức chất đầy cả mấy sân của Hòa gia.
Nàng nhớ đến đống vàng bạc châu báu mà Phi Hồng tướng quân từng được ban thưởng. Chỉ cần một món nhỏ trong số đó cũng đủ để giải quyết tình cảnh túng thiếu hiện tại của Hòa gia. Nhưng đáng tiếc, nàng lại không ở Hòa gia kia.
Hòa Yến thở dài một hơi, giờ đây nàng đã thấm thía câu “Một văn tiền có thể đánh gục anh hùng.”
Bạc chỉ là một chuyện. Điều khiến nàng bận lòng hơn chính là việc nàng muốn đến giáo trường. Mỗi ngày lên núi đốn củi tuy rằng giúp rèn luyện thể lực, nhưng để khôi phục hoàn toàn như trước kia, nàng cần phải giao thủ, luyện tập cưỡi ngựa, bắn cung. Chỉ có cách đó mới là biện pháp nhanh nhất. Tuy nhiên, không biết Hòa Tuy, người luôn thương con gái như trân bảo, có đồng ý để nàng đến giáo trường hay không.
Nàng thổi tắt ngọn nến, lên giường nằm, trong lòng quyết định rằng mọi chuyện đều đợi đến ngày mai mới tính tiếp.
……
Ngày hôm sau, sau khi đốn củi xong và dùng cơm trưa, Hòa Vân Sinh chuẩn bị đi bán bánh.
Hòa Yến nhìn cậu chuẩn bị một vỉ hấp đầy ắp bánh, hỏi: “Làm nhiều như vậy, liệu có bán hết không?”
“Thời tiết đang ấm dần lên, người mua cũng nhiều hơn,” Hòa Vân Sinh đáp, “Một thời gian nữa có lẽ phải đổi mặt hàng khác để bán.”
Hòa Vân Sinh thật sự lo lắng hết ruột gan cho gia đình, thậm chí cũng rất tinh thông việc buôn bán, điều này khiến Hòa Yến cảm thấy nể phục. Nàng vỗ nhẹ lên vai cậu: “Vậy đi thôi.”
Hòa Vân Sinh thoáng cứng người lại. Động tác này của Hòa Yến, thật sự mang đầy khí khái của nam tử.
Khi hai người đến thành Tây, nhờ đến sớm nên vẫn còn nhiều chỗ trống. Hai người tìm được một vị trí tốt gần đường lớn, rồi nhanh chóng dựng lều và bày bánh lên vỉ hấp.
Hiện tại đang là đầu tháng tư, ánh nắng buổi chiều gay gắt như giữa mùa hè. Bánh mận hấp với vị chua ngọt thanh mát của quả mận rất thích hợp làm thức ăn vặt cho những ngày nóng nực. Đúng như dự đoán của Hòa Vân Sinh, buôn bán hôm nay khá tốt. Cậu đưa bánh, Hòa Yến thu bạc, cả hai bận rộn không ngơi tay. Đột nhiên, một đám người hung hăng tiến lại gần, cầm đầu không ai khác chính là Vương Cửu Quý.
“Rầm!” Vương Cửu Quý đập mạnh hai tay lên bàn, mọi người xung quanh lập tức tản ra xa, sợ bị vạ lây.
Hòa Vân Sinh không chút sợ hãi, mặt lạnh băng, nói lớn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?” Vương Cửu Quý cười khẩy, “Hôm qua ngươi đánh ta, ngươi nghĩ như vậy là xong chuyện sao?”
Hòa Vân Sinh lập tức xắn tay áo lên, giọng đầy thách thức: “Ngươi muốn đánh nhau? Ta sẵn sàng!”
“Gan ngươi cũng lớn đấy!” Vương Cửu Quý lùi lại một bước, đám lâu la phía sau liền tiến lên bao vây Hòa Vân Sinh. “Ta khuyên ngươi đừng quá kiêu ngạo!”
Ngay lúc này, Hòa Yến lên tiếng: “Dừng tay!”
Cả Hòa Vân Sinh và Vương Cửu Quý đều quay sang nhìn nàng.
Vương Cửu Quý thấy Hòa Yến thì liền cười nham nhở: “Tiểu tử này không hiểu chuyện, nhưng nể mặt Hòa đại tiểu thư, ta đây sẽ cho qua. Nếu cô nương đồng ý cùng ta đi dạo thưởng xuân, chuyện này coi như bỏ qua. Ta là người rộng lượng, không chấp tiểu nhân.”
“Miệng chó không thể phun ngà voi!” Hòa Vân Sinh tức giận quát lên.
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
“Chờ đã.” Hòa Yến giữ chặt tay Hòa Vân Sinh. Cậu muốn giằng ra nhưng phát hiện, dù có cố gắng thế nào, tay của Hòa Yến vẫn giữ chặt không buông, sức lực mạnh mẽ khiến cậu ngạc nhiên.
“Đừng đứng đây làm loạn, dọa mọi người xung quanh,” Hòa Yến bình thản nói, “Chúng ta qua bên kia nói chuyện.” Nàng chỉ vào một con hẻm nhỏ phía sau Túy Ngọc Lâu.
“Không được!”
“Được thôi!”
Hòa Vân Sinh và Vương Cửu Quý cùng lên tiếng, nhưng với thái độ trái ngược nhau.
Hòa Vân Sinh vội la lên: “Tỷ là con gái, sao có thể đi cùng bọn chúng… Bọn chúng không phải người tốt!”
Vương Cửu Quý cười lớn: “Xem ra vẫn là Hòa đại tiểu thư hiểu chuyện. Đi thôi, hôm nay ta còn mang theo lễ vật cho cô nương.”
Hòa Vân Sinh muốn ngăn cản, nhưng lời Hòa Yến vừa nói vang lên bên tai: “Đệ nghĩ ta lên núi chặt củi cùng đệ mấy ngày qua chỉ là để chơi ư? Yên tâm, sẽ không có chuyện gì. Chỉ trong thời gian uống một chén trà nhỏ thôi.”
Giọng nàng nhẹ nhàng, như mang theo ý cười khó hiểu. Hòa Vân Sinh ngẩn ra, khi cậu kịp hoàn hồn thì Hòa Yến đã đi cùng đám người Vương Cửu Quý.
Cậu muốn chạy theo, nhưng nghĩ đến lời Hòa Yến vừa nói, đành phải cố gắng nhịn xuống.
Tin tưởng tỷ ấy một lần vậy, thời gian một chén trà nhỏ, nếu sau khoảng thời gian đó tỷ ấy không quay lại, cậu sẽ lập tức chạy qua đó.
Bên kia, Hòa Yến và Vương Cửu Quý đã vào trong hẻm nhỏ.
Bên trên là bức tường cao của Túy Ngọc Lâu, tiếng đàn du dương từ trong vọng ra, khiến khung cảnh như hòa cùng gió xuân. Hòa Yến từng muốn đến đây từ lâu, nhưng chưa có cơ hội. Khi nàng vừa hồi kinh, Hòa Như Phi cũng quay về, nàng phải quay lại thân phận nữ tử, không thể tự do đi đến những nơi như thế này.
“Hòa muội muội,” Vương Cửu Quý cười cợt, tiến lại gần, “Muội muốn nói gì với ta?”
“Đệ đệ của ta.”
“Muội nói Hòa thiếu gia?” Vương Cửu Quý ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại cười cợt, vung tay: “Ta không chấp nhặt với tiểu tử ấy, muội biết mà.” Nói xong, hắn lấy ra từ ngực áo một hộp phấn màu xanh nhạt, đồng thời đưa tay định sờ mặt Hòa Yến. “Ta thật lòng với muội, về sau chúng ta sẽ là người một nhà…”
Lời Vương Cửu Quý còn chưa dứt đã bị tiếng hét thảm thiết thay thế.
Trong Túy Ngọc Lâu, người đang đánh đàn vì tiếng hét mà tay run lên, âm thanh lạc đi một nhịp, như viên ngọc đẹp xuất hiện vết xước. Có người nghi hoặc lên tiếng: “Tiếng gì vậy?”
Một góc sa mành bị nhấc lên, để lộ một chung trà tinh xảo, nhưng vẫn không bì kịp với ngón tay thon dài như ngọc đang cầm chung trà kia.
Ở bên ngoài, Hòa Yến buông tay ra, cánh tay của Vương Cửu Quý mềm oặt buông thõng xuống, vẻ mặt hắn đầy khiếp sợ. Hòa Yến mỉm cười nhàn nhạt, nhấc hộp phấn xanh nhạt lên và ném mạnh vào đầu Vương Cửu Quý, khiến hắn ngã xuống đất, sùi bọt mép.
“Cảm ơn lễ vật của ngươi, nhưng ta không thích loại son phấn rẻ tiền này. Nhớ kỹ, sau này đừng đưa cho ta thứ như thế.”
“Tiện nhân! Đánh cho ta!” Vương Cửu Quý rên rỉ, không quên ra lệnh cho đám tay sai.
Thiếu nữ khẽ bật cười, tiếng cười trong trẻo như dòng suối. Gió xuân khẽ lay động làn váy của nàng, mái tóc đen dài mềm mại, làn da trắng ngần, đôi mắt hạnh sáng ngời như một cô nương xinh đẹp đang trên đường đi dạo ngắm cảnh.
Thế nhưng lời nàng nói ra lại khiến kẻ khác phải run sợ.
Nàng nhẹ nhàng lắc cổ tay, mỉm cười: “Ngươi tốt nhất đừng hối hận.”