Hòa Vân Sinh cảm thấy giấc mộng này của mình kéo dài mãi chẳng dứt.
Tỷ tỷ của cậu, sáng sớm hôm nay đã theo chân cậu lên núi đốn củi. Cuối cùng, nàng còn lấy ra từ bao vải món điểm tâm mà sáng nay chưa động đến, chia cho cậu một miếng. Hòa Vân Sinh vốn định từ chối, nhưng hương thơm ngọt ngào không ngừng vấn vít nơi đầu mũi, khiến cậu không kìm lòng mà đưa mắt nhìn sang. Thấy Hòa Yến đã cúi đầu, thong thả cắn miếng điểm tâm của mình, cậu bèn đưa tay nhận lấy, như thể bị một sức mạnh vô hình thôi thúc.
Cậu cắn một ngụm, vị ngọt thanh mát lan tỏa trong miệng. Từ trước đến nay, Hòa Tuy luôn thiên vị Hòa Yến, tất cả đồ ngon vật lạ đều dành cho nàng, mà Hòa Yến cũng không phải là người dễ dàng chia sẻ đồ ăn cho người khác.
Nhưng hôm nay, khi thấy Hòa Vân Sinh ăn chậm rãi, Hòa Yến liền nhét phần điểm tâm còn lại vào tay cậu: “Chỗ này đều cho đệ, ta no rồi.”
Hòa Vân Sinh chỉ biết ngơ ngác nhìn nàng.
Hòa gia vốn chỉ có hai tỷ đệ. Năm xưa, Hòa Tuy chỉ là một bảo tiêu vận chuyển hàng đến kinh thành, trên đường tình cờ gặp sơn phỉ, ông ra tay cứu được một tiểu thư nhà tú tài. Từ đó, duyên trời định, ông kết duyên cùng nàng. Tú tài chỉ có một nữ nhi, không còn cha mẹ, nên Hòa Tuy nguyện đến ở rể.
Tuy là ở rể, nhưng cả hai đứa con đều mang họ Hòa.
Sau này, vợ chồng tú tài lần lượt lâm bệnh qua đời, Hòa phu nhân vì quá thương nhớ mà sinh bệnh triền miên. Cuối cùng, bà rời khỏi trần gian khi Hòa Vân Sinh mới tròn ba tuổi. Từ đó, ba người nương tựa lẫn nhau mà sống.
Hòa Tuy yêu thương phu nhân hết mực. Hòa Yến lại có dung mạo giống mẹ, có lẽ vì thế mà ông hết mực nuông chiều nàng. Dù gia cảnh không khá giả, ông vẫn dốc lòng đáp ứng mọi yêu cầu của Hòa Yến. Dần dần, tính tình nàng trở nên khó chiều, ít nhất là trong mắt Hòa Vân Sinh, tỷ tỷ này của cậu thật khó ưa.
Tuy nhiên, từ sau khi khỏi bệnh, nhiều hành vi của tỷ ấy khiến cậu không biết phải đối mặt ra sao.
“Đệ ngày nào cũng lên núi đốn củi ư?” Hòa Yến hỏi, “Buổi chiều làm gì? Không đến học đường sao?”
Hòa Vân Sinh chỉ kém Hòa Yến một tuổi, năm nay vừa tròn mười lăm, tuổi này lẽ ra vẫn còn đang theo học.
“Sau khi về, ta làm bánh mận hấp, buổi chiều bày lều bán bên đường. Còn chuyện học đường thì thôi vậy.” Cậu đáp một cách thản nhiên, “Nhà không có bạc, ta cũng chẳng phải hạng người thông minh, biết đôi chữ là đủ.”
Tuy cậu cố gắng giấu đi, nhưng Hòa Yến vẫn nhận ra trong ánh mắt thiếu niên có chút tiếc nuối và khát vọng.
Nàng im lặng một lát, rồi khẽ hỏi: “Về sau đệ muốn làm gì?”
“Việc này tỷ hỏi làm gì?” Hòa Vân Sinh hồ nghi, nhưng vẫn đáp: “Hiện tại, mỗi ngày ta đều đến võ trường, nếu sau này qua được kỳ kiểm tra, ta có thể có chân trong quân giữ thành. Dần dần có thể lên làm giáo úy, khi đó sẽ có bổng lộc.”
“Chỉ như vậy thôi sao? Chỉ làm võ tán quan ư?” Hòa Yến cười nhẹ, “Ta cứ nghĩ đệ muốn làm việc gì to lớn hơn.”
“Làm chuyện gì to lớn được chứ?” Hòa Vân Sinh tự giễu, “Chẳng lẽ muốn trở thành Phi Hồng tướng quân? Đều là họ Hòa, nhưng hắn lợi hại hơn chúng ta gấp bội.”
Nghe đến cái tên “Phi Hồng tướng quân” từ miệng Hòa Vân Sinh, Hòa Yến không khỏi sững sờ. Nàng trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Đệ biết Phi Hồng tướng quân?”
“Tất nhiên là biết! Cả Đại Ngụy này ai mà không biết. Năm xưa Phi Hồng tướng quân bình Tây Khương, Phong Vân tướng quân định Nam Man, có họ, Đại Ngụy mới có thái bình thịnh thế như ngày nay! Thiếu niên hào kiệt, chí khí ngút trời! Nếu ta có thể trở thành người như họ, dù có chết cũng mãn nguyện!”
Nghe vậy, Hòa Yến bật cười “phụt” một tiếng.
Hòa Vân Sinh tức đến nghẹn: “Tỷ cười cái gì?”
“Nhưng nếu chỉ đốn củi và bán bánh mận hấp, đệ sẽ không thể nào thành tướng quân được đâu. Năm đó, Phi Hồng tướng quân và Phong Vân tướng quân đâu phải chỉ học hành sơ sài ở võ trường là đã thành danh.”
“Ta biết chứ.” Hòa Vân Sinh đỏ mặt, “Nhưng ta…”
Thiếu niên nào lại không khát vọng lập công danh sự nghiệp? Hòa Vân Sinh đang độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, chỉ tiếc rằng hoàn cảnh trước mắt đang níu chân cậu lại.
Hòa Yến thản nhiên nói: “Bắt đầu từ ngày mai, tỷ sẽ theo đệ lên núi đốn củi, rồi cùng đi bán bánh mận hấp.”
“Sao cơ?” Hòa Vân Sinh kinh ngạc nhảy dựng lên từ tảng đá, “Hòa Yến, tỷ điên rồi phải không?”
Việc hôm nay có thể nói là do tỷ ấy nổi hứng nhất thời. Mỗi ngày đều lên núi đốn củi? Hay tỷ ấy sau khi bệnh đã trở nên ngớ ngẩn rồi?
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Không đợi Hòa Vân Sinh nói thêm, Hòa Yến đã đứng dậy, nhẹ nhàng phủi bụi trên vạt áo, thản nhiên nói: “Ăn xong thì làm việc thôi, cảnh xuân đâu chờ đợi người.”
Hòa Vân Sinh: “…”
……
Mưa xuân đã dứt, suốt mười mấy ngày liền bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Gần đây, Thanh Mai mang nhiều tâm sự trong lòng. Trước kia, đại tiểu thư thường sai bảo nàng đủ thứ, bắt nàng hầu hạ từ sáng đến tối. Thế mà dạo gần đây, Hòa Yến không còn gọi nàng nữa.
Sáng sớm mỗi ngày, đại tiểu thư đều cùng Hòa Vân Sinh ra khỏi nhà. Đến tối, khi Thanh Mai muốn hầu hạ Hòa Yến rửa mặt, chải tóc, cũng bị đuổi ra ngoài. Chỉ khi chải tóc buổi sáng, nàng mới được gọi đến.
Thanh Mai lo lắng không yên, nếu cứ tiếp tục thế này, liệu có phải nàng sẽ bị đuổi đi như gã sai vặt trước kia? Đại tiểu thư giờ chẳng cần đến nàng nữa!
Không chỉ mình Thanh Mai có tâm sự, mà Hòa Vân Sinh cũng đè nặng trong lòng nhiều suy nghĩ.
Đã hơn nửa tháng trôi qua, mỗi buổi sớm tinh mơ, Hòa Yến đều cùng cậu lên núi Long Hoàn đốn củi. Điều kỳ lạ là nàng còn dậy sớm hơn cả cậu. Không những vậy, khi lên núi, nàng còn buộc thêm bao cát vào tay và chân. Có lần Hòa Vân Sinh lén cầm thử, những bao cát ấy nặng vô cùng. Vậy mà mỗi ngày, Hòa Yến đều đeo chúng theo cậu lên núi đốn củi.
Tỷ ấy không than vãn, không oán hận, dường như nàng không biết mệt mỏi là gì. Tuy nhiên, Hòa Vân Sinh đã nhiều lần trông thấy đôi tay mềm mại của nàng bị rách da, chỉ quấn qua loa một mảnh vải rồi tiếp tục công việc.
Điều đáng kinh ngạc là, chỉ sau hơn nửa tháng, Hòa Yến đã đi nhanh hơn cậu, số củi nàng đốn cũng nhiều hơn hẳn. Hòa Vân Sinh thầm nghĩ, liệu có phải mấy bao cát kia thật sự thần kỳ đến vậy? Hay là cậu cũng nên lén đeo thử xem sao?
Hai người cùng đốn củi, đương nhiên sẽ nhanh hơn một người. Nhờ vậy, thời gian dư ra có thể dùng để bán thêm ít bánh mận hấp. Dù sao Hòa Yến cũng là nữ tử, cậu từng nhắc nàng công việc buôn bán lộ diện thế này không thích hợp cho lắm, nhưng Hòa Yến chẳng mảy may để ý. Hòa Vân Sinh chỉ biết lắc đầu ngao ngán, thầm nghĩ, nếu cha biết chuyện Hòa Yến mỗi ngày đều cùng cậu lên núi đốn củi và bán bánh, chắc chắn cậu sẽ bị đánh đòn không thương tiếc.
Cũng may, Hòa Tuy vẫn chưa hay biết.
Không chỉ không biết, mà mỗi ngày ông còn vui vẻ ra mặt. Hai đứa con của ông, trước đây thường xuyên cãi vã, thế mà gần đây lại trở nên thân thiết. Giờ đây, cả hai có thể cùng ngồi ăn cơm, thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu. Hòa Tuy rất hài lòng, mỗi lần dạy dỗ binh sĩ trên giáo trường, ông đều dễ tính hơn hẳn. Đúng là, gia đình hòa thuận, vạn sự đều hanh thông.
Giờ phút này, Hòa Yến đang ngồi trước bàn trang điểm.
Thanh Mai đứng bên cạnh, bất an nhìn nàng.
Từ sau khi khỏi bệnh, Hòa Yến không còn thích soi gương, cũng chẳng dùng son phấn nhiều như trước. Vậy mà giờ đây, đại tiểu thư lại chăm chú ngắm nghía đống son phấn trên bàn, khiến Thanh Mai không khỏi lo lắng. Gần đây, tình hình tài chính trong nhà vô cùng khó khăn, nếu bây giờ Hòa Yến lại muốn mua thêm son phấn, thật chẳng biết lấy đâu ra tiền.
Hòa Yến cầm lọ cao dưỡng tóc lên, lắc lắc vài lần, rồi khẽ thở dài. Những món này nàng đều đã dùng qua, chẳng đáng bao nhiêu. Nàng lật qua lật lại các hộp trên bàn, cuối cùng tìm được vài chiếc trâm cài và chút trang sức.
Đều là trang sức bạc, chất lượng trung bình, không sánh được với những món nàng từng dùng khi còn ở Hứa gia. Nhưng giờ đây, nàng không còn để tâm nhiều nữa.
Hòa Yến gom hết số trang sức, đưa cho Thanh Mai.
“Mang những thứ này đến hiệu cầm đồ cầm đi, cố gắng ra giá cao một chút.”
Thanh Mai trợn tròn mắt: “Nhưng… nhưng…”
“Hiện tại chúng ta rất nghèo.” Hòa Yến nói với giọng nghiêm túc, “Những thứ này cũng không ăn được.”
Sau khi cầm trang sức đi, nàng lại tính toán cách kiếm thêm chút bạc, tốt nhất là gom đủ tiền để Hòa Vân Sinh có thể đi học đường.
Nếu nàng đã chiếm lấy thân xác của đại tiểu thư Hòa gia, thì ít nhất cũng nên làm điều gì đó cho Hòa gia. Đợi đến khi mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, nàng sẽ bắt tay vào việc riêng của mình.
Ví như, tính sổ một món nợ cũ.