Ngày hôm sau, mưa đã tạnh, bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống khắp sân viện, đá xanh trong viện được phơi ấm áp, ánh lên sắc xanh tươi sáng.
Tiếng gà gáy vừa cất lên lần thứ ba, Hòa Yến liền tỉnh giấc. Khi Thanh Mai thức dậy, không thấy cô nương ở trên giường thì hoảng hốt, vội vã đi tìm khắp nơi. Cuối cùng, nàng phát hiện Hòa Yến đang ngồi trầm ngâm trên ghế đá giữa sân, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô nương dậy sớm như vậy là có chuyện gì ạ? Có phải chăn đắp không đủ ấm?” Thanh Mai lo lắng hỏi.
Hòa Yến lắc đầu, nhàn nhạt đáp: “Không có việc gì, ta chỉ không ngủ được.”
Từ lâu, nàng đã quen với việc thức dậy sớm. Ở trong quân doanh, mỗi khắc trôi qua đều không thể lơi lỏng, kể cả ban đêm cũng phải luôn đề phòng quân địch tập kích. Vì vậy, nàng luôn cảnh giác, vừa nghe thấy tiếng gà gáy là lập tức tỉnh giấc. Sau này, khi gả vào Hứa gia, nàng vẫn không bỏ được thói quen cũ, nhiều lần bị người ta chế giễu sau lưng. Đến khi đôi mắt bị mù, thói quen dậy sớm cũng dần biến mất, bởi vì với nàng, ngày và đêm đã không còn khác biệt. Dù vậy, nàng vẫn luôn thức dậy khi nghe tiếng gà gáy, chỉ là chờ đến lúc người trong viện bắt đầu hoạt động, nàng mới rời giường.
Bằng cách đó, nàng không cảm thấy lạc lõng.
“Phụ thân đâu rồi?” Hòa Yến hỏi.
“Lão gia đã tới giáo trường từ sáng sớm, thiếu gia cũng vừa dậy, cô nương thay y phục rồi cùng dùng điểm tâm ạ.” Thanh Mai nói, rồi chạy vội ra bếp.
Nhà chỉ có một nô tỳ, việc thì không ít, nên đôi lúc thật sự không đủ người lo liệu.
Khi Hòa Yến đến nhà chính, Hòa Vân Sinh đã ngồi vào bàn, đang dùng bữa sáng. Thiếu niên ăn mặc đơn sơ, giống như một tiểu thương bình thường, không mảy may chú ý đến dáng vẻ của mình. Thấy Hòa Yến, cậu chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục cúi đầu ăn cháo.
Bữa sáng rất đơn giản, chỉ là một bát cháo trắng và chút đồ ăn kèm. Gia cảnh Hòa gia không khá giả, nên không có điều kiện dùng thức ăn tinh xảo. Tuy nhiên, trên bàn vẫn có một đĩa điểm tâm, tuy không cầu kỳ, nhưng rõ ràng là do Hòa Tuy cố ý chuẩn bị cho nữ nhi.
Hòa Yến cũng bưng bát cháo lên ăn. Nàng ăn rất nhanh, điều này khiến Thanh Mai và Hòa Vân Sinh đều không khỏi kinh ngạc. Trước kia, Hòa Yến nổi tiếng là kén ăn, bữa sáng một bát cháo cũng phải nhẩn nha rất lâu mới ăn hết. Nhưng hôm nay nàng lại ăn nhanh gọn như vậy, mà ăn xong cháo nàng cũng không động đến đĩa điểm tâm – thứ mà Hòa Tuy chuẩn bị cho nàng. Thanh Mai không dám ăn, Hòa Vân Sinh càng không động đũa.
Khi Hòa Vân Sinh ăn xong, đặt bát không lên bàn và đứng dậy, Hòa Yến đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Đệ định đi đâu?”
Hòa Vân Sinh nhíu mày, đáp lại có phần không kiên nhẫn: “Có chuyện gì sao?” Đang định nói thêm vài câu thì cậu bỗng nhìn thấy dấu vết trong lòng bàn tay Hòa Yến, những lời định nói lập tức bị nghẹn lại.
Cậu đã nghĩ rằng hôm qua Hòa Yến sẽ mách phụ thân chuyện giữa hai người, nhưng không ngờ sáng nay lại không có bất kỳ động tĩnh gì, xem ra Hòa Yến không hề đi mách lẻo. Phụ thân vẫn chưa biết nàng bị thương.
Thiếu niên nhẹ giọng hơn một chút, nói: “Ta đi lên núi đốn củi.”
Trong suy nghĩ của Hòa Vân Sinh, Hòa Yến chắc chắn sẽ không có hứng thú với việc đốn củi, có lẽ nàng sẽ trở về phòng và tiếp tục trang điểm hoặc đi dạo đâu đó. Thế nhưng, cậu hoàn toàn bất ngờ khi ánh mắt của Hòa Yến bừng sáng, nàng nói đầy hứng thú: “Thật sao? Ta muốn đi cùng.”
Hòa Vân Sinh chưa kịp phản ứng thì Thanh Mai đã vội ngăn cản: “Cô nương? Người định đi đâu chứ? Vài hôm trước trời vừa mưa, đường lên núi lầy lội, rất dễ trượt ngã, nếu chẳng may ngã thì phải làm sao?”
“Đúng vậy.” Hòa Vân Sinh thấy có người nói giúp liền lập tức đồng tình, “Ngươi đừng tự chuốc lấy phiền phức.”
Cả hai đều nghĩ rằng Hòa Yến chỉ nhất thời nổi hứng, nhưng Hòa Yến quay đầu lại nói với Thanh Mai: “Ban ngày phụ thân đều ở giáo trường, đến tối mới về nhà. Thanh Mai còn bao nhiêu việc phải làm, không thể lúc nào cũng đi theo ta. Còn đệ…” Nàng đột nhiên gọi tên cậu: “Hòa Vân Sinh, nếu đệ không dẫn ta theo, ta sẽ tự mình đi.”
“Ngươi!” Hòa Vân Sinh nghẹn họng, khó thở.
“Trong nhà này có ai quản được ta không?” Nàng hỏi chậm rãi.
Hòa Vân Sinh không còn lời nào để nói. Quả thật, trong nhà không ai có thể quản nổi tính tình của Hòa Yến. Vì Hòa Tuy cưng chiều nàng quá mức, Hòa Yến không bao giờ nghe lời ai, trừ cái tên Phạm công tử kia.
“Ngươi muốn đi thì cứ đi theo.” Thiếu niên bực bội nói, “Nhưng ta nói trước, nếu giữa đường ngươi ngã rồi khóc lóc đòi về, ta sẽ không đưa ngươi về đâu đấy.”
Hòa Yến khẽ nhún vai.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Hòa Vân Sinh tức giận bước ra khỏi phòng. Cậu không hiểu tại sao sau khi khỏi bệnh, Hòa Yến lại càng trở nên khó chịu hơn. Trước kia, nàng chỉ giống như một tiểu thư kệch cỡm, còn bây giờ thì lại càng khó đối phó.
Thật đúng là oan gia của Hòa Vân Sinh!
……
Đường núi dẫn lên đỉnh Long Hoàn quanh co hiểm trở, nơi này chỉ có bách tính nghèo khổ đến để đốn củi, hái thuốc mưu sinh. Hai bên ven đường, thỉnh thoảng lại thấy vài đóa hoa dại không rõ tên, sắc hoa tô điểm giữa bụi cỏ hoang dại, nhìn có phần thanh nhã. Nhưng dù cảnh sắc có đẹp đến mấy, con đường này tuyệt nhiên chẳng phải là nơi lý tưởng để ngắm cảnh, thưởng hoa. Những tảng đá để đặt chân trên vách đá cheo leo như thử thách lòng can đảm của người đi đường, kẻ yếu bóng vía chỉ cần liếc xuống dưới cũng đủ khiến chân tay bủn rủn.
Con đường này, Hòa Vân Sinh đã đi lại không biết bao nhiêu lần, cậu hiểu rõ từng bước đường đều không dễ dàng. Cậu thầm chờ đợi Hòa Yến kêu than, oán giận, thậm chí khóc lóc đòi về, nhưng lạ thay, từ lúc bắt đầu cho đến giờ, nàng vẫn im lặng, không hề hé môi nói nửa lời.
Hòa Vân Sinh không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, trong lòng ngạc nhiên vô cùng khi thấy Hòa Yến chỉ cách mình không xa, thậm chí còn sánh bước cùng cậu, không hề tỏ ra khó nhọc.
Sao có thể thế được?
Đường núi này ngay đến nam tử cũng phải gắng sức mới đi nổi, huống chi là Hòa Yến, một tiểu thư được nuông chiều từ bé. Lúc trước, đi chưa xa nàng đã phải dừng lại xoa đầu gối. Thế mà bây giờ, thể lực của nàng từ khi nào lại trở nên dẻo dai như vậy?
“Đệ nhìn ta làm gì?” Hòa Yến thấy ánh mắt nghi ngại của cậu, bèn hỏi: “Sao không đi tiếp?”
Hòa Vân Sinh im lặng, quay đầu lại, tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Chắc chắn nàng đang giả vờ, nàng nhất định sắp chịu không nổi rồi!
Trong khi đó, Hòa Yến khẽ cúi đầu nhìn hai chân mình, thở dài một tiếng.
Đôi chân này thật sự quá yếu. Nàng chỉ mới đi một đoạn ngắn mà đã cảm thấy mệt mỏi. Xem ra vẫn còn phải rèn luyện rất nhiều.
“Tới đây là được rồi.” Hòa Vân Sinh dừng bước, tháo chiếc rìu buộc bên hông xuống.
Nơi này mọc đầy cây tạp, cậu lựa chọn những cây nhỏ để dễ dàng chặt. Chỉ vào một tảng đá gần đó, cậu nói với Hòa Yến: “Ngươi ngồi nghỉ ở đây một lát, ta sẽ chặt cây trong một canh giờ.”
“Ở đây đúng không?” Hòa Yến gật đầu, tháo bao vải trên lưng xuống.
Hòa Vân Sinh sững sờ khi thấy nàng cũng lôi ra từ trong bao một chiếc rìu.
“Ngươi… ngươi… định làm gì?” Hòa Vân Sinh lắp bắp, không tin vào mắt mình.
Cậu cứ ngỡ trong bao vải của Hòa Yến đựng nước uống hay thứ gì đó nhỏ nhặt, nào ngờ nàng lại mang theo một chiếc rìu. Tỷ tỷ của cậu, một người thường ngày ngay đến cầm chén trà cũng ngại nặng, giờ đây lại có thể vác theo rìu đi suốt quãng đường dài mà vẫn không thua kém cậu. Cảnh tượng trước mắt khiến Hòa Vân Sinh không khỏi hoang mang, ngỡ rằng mình đang nằm mộng.
Những gì diễn ra sau đó càng làm Hòa Vân Sinh tin chắc rằng đây hẳn là giấc mơ.
Cậu trơ mắt nhìn tỷ tỷ Hòa Yến nũng nịu ngày nào không chút do dự mà vung rìu, nhát rìu mạnh mẽ bổ xuống, chặt đứt bụi cây trước mặt. Động tác thuần thục, nhanh nhẹn như thể nàng đã quen thuộc với việc này từ lâu.
Nàng điềm nhiên nói: “Ta đến giúp đệ, nhanh thôi.”