Thái Chiêu khẽ thở dài.
Do đâu mà cô không muốn hành tẩu giang hồ chứ, đại khái cũng vì trên giang hồ luôn xảy ra mấy vụ ức hiếp người nhỏ yếu thế này, mà thân là người hiệp nghĩa như cô, đương nhiên sẽ không làm như không thấy, chi bằng trốn trong Lạc Anh trấn mắt không thấy tim không phiền.
Nhưng đã ra, nào có thể nghe thấy có con gái yếu đuối gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn cho được? Thế là cô lập tức đi về hướng tiếng động.
Chuyển qua một khe núi xanh sẫm, quả nhiên có một đám thiếu niên mặc y phục đệ tử Tông môn vây quanh đang cười hỉ hả cũng không biết đang làm gì. Họ đang dồn ép một thiếu niên cao gầy đến vách núi, quát tháo không ngừng.
Đứng đầu là một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo sam màu hoa hạnh có vẻ như là thủ lĩnh, giọng chanh chua nói: “… Thức thời thì ngoan ngoãn nghe lời, bọn ta cũng không cần mạng ngươi, cùng lắm rách chút da thịt thôi!”
Thái Chiêu sửng sốt, thầm nghĩ thì ra không phải là cô gái bất lực bị làm nhục.
Một thiếu niên mặt nhọn bên cạnh la ó: “Không sai không sai! Thường Ninh, ngươi vốn là kẻ đáng chết, nếu không phải sư tôn tận sức cứu giúp, ngươi đã chết lâu rồi!”
Một thiếu niên khác mặt vuông âm trầm nói: “Ngươi thì sống, lại còn uống Tuyết Liên đan vốn dĩ sư tôn định dành cho sư tỷ, hại tu vi tỷ ấy hao tổn, ngươi tự nói xem, tội có đáng chết vạn lần không!”
Đám thiếu niên xung quanh cùng lao nhao: “Ngoan ngoãn để chúng ta lấy một bát máu tim đi, sẽ bỏ qua cho ngươi… Ha ha, không thì phải rút gân lột da ngươi…”
Người thiếu niên cao gầy tên Thường Ninh kia khẽ nghiêng người: “Rốt cuộc là ai đã nói máu tim ta sẽ có công hiệu giống Tuyết Liên đan thế?” Hắn mặc một bộ quần áo màu sẫm cũ kỹ, nhưng giọng điệu không hề hoang mang, chỉ có giọng hơi khàn như bị thương rất nặng.
“Các ngươi biết rất rõ ta không chỉ bị thương mà còn trúng kỳ độc. Máu tim ta vẫn còn dư độc chưa lọc hết này, các ngươi muốn thật à?” Thường Ninh xoay người, lộ ra một gương mặt nhọt độc che kín, có vài chỗ nhọt kết thành sẹo cứng đen sì, vài chỗ vẫn còn chảy mủ, thật phát buồn nôn.
Đám thiếu niên nhao nhao ghét bỏ ra mặt.
“Căn bản các ngươi không phải vì máu tim của ta, chỉ là muốn tìm ta xúi quẩy thôi.” Thường Ninh đối mặt đám người, khuôn mặt ghê tởm đáng sợ, lại có một đôi mắt xinh đẹp trong vắt như trăng sáng.
“Ta cứ không thuận theo đấy, có bản lĩnh thì lấy mạng ta đi, một lần dứt điểm. Còn không, đương nhiên ta sẽ trả lại gấp mấy lần.”
Mấy thiếu niên bắt đầu nao núng.
“Ui, thằng nhãi này là con của bạn tốt của Tông chủ, nếu Tông chủ phát hiện, bọn mình…”
“Hay là thôi đi. Bọn mình đến cùng cũng là đệ tử ngoại môn, lỡ Tông chủ trong cơn nóng giận đuổi đi thì sao?”
“Sư tỷ, Tông chủ trách phạt chúng ta thì làm sao?”
Cô gái xinh đẹp cắn môi: “Hắn hại tu vi ta trì trệ, cho dù không lấy máu tim hắn cũng không thể dễ dàng buông tha tên nhãi này. A… Chúng ta, chúng ta đánh hắn một trận, nếu cha ta hỏi thì cứ một mực bảo so quyền cước giữa đám sư huynh đệ thôi! Chúng ta đều là người tập võ, bị đánh mấy cái đã đi méc thì cha ta cũng không vì thế mà trách phạt!”
Hiển nhiên hệ số rủi ro của ý tưởng này thấp hơn nhiều, đám thiếu niên lao xao ra vẻ tán thành, đang xoa tay định qua chỗ gã kia, bỗng sau lưng vang lên một giọng thiếu nữ khoan thai — “Mấy người phiền đủ chưa.”
Đám người giật mình quay lại, chỉ thấy một thiếu nữ tuổi còn nhỏ mặc váy lụa trắng thêu lẳng lặng đứng sau họ, nắng xuyên qua tán lá rừng rơi xuống người càng lộ ra vầng má đào, trắng trẻo xinh đẹp của cô.
“Ngày mai là ngày giỗ hai trăm năm của Lão Tổ, hầu như các môn phái có máu mặt trong chốn võ lâm đều tới, mấy người ồn ào thế này để môn phái khác thấy được, không phải mất mặt Thanh Khuyết Tông sao?” Cô có phần không biết nên làm thế nào.
— vốn tưởng là một đám đang bắt nạt một cô nương, ai ngờ là một cô nương cầm đầu một đám đang bắt nạt một người khác, thật uổng công cô một phen nghĩa hiệp.
Hai người đẹp gặp nhau, ghen ghét tự nhiên nảy sinh, thiếu nữ xinh đẹp kia dẫn người ra, cao giọng: “Tiểu tiện nhân ở đâu ra thế, Thanh Khuyết Tông xử lý đệ tử trong môn mắc mớ gì tới ngươi!” Cô ta cho là Thái Chiêu là đệ tử môn phái khác ngoài sáu chi Bắc Thần, dám đứng thẳng trước mặt Thanh Khuyết Tông trên đời này không có bao người.
Thái Chiêu chậm rãi: “Đương nhiên là liên quan đến ta, vì mấy ngày nữa ta sẽ bái làm môn hạ của Thích Tông chủ rồi. Là thanh danh môn phái của ta, tỷ nói ta có cần giữ không. Đến chừng đó, ta còn phải gọi Thích cô nương một tiếng sư tỷ ấy.” Về óc bã đậu mà nói, vị đại tiểu thư này thiệt vô cùng xứng đôi với vị Tống Nhị công tử mới nãy mà.
Thích Lăng Ba khẽ giật mình, vẻ mặt không chắc chắn: “Cô, cô là Lạc Anh Cốc… Thái Chiêu?”
“Không sai.” Nghe cô nương này luôn mồm cha ta cha ta, Thái Chiêu đoán chắc cô này là con gái Thích Tông chủ.
Nhớ đến lòng nhiệt tình của cha với Lạc Anh Cốc, Thích Lăng Ba không khỏi chùn bước, nhưng đám thiếu niên bên cạnh này vốn xem như là bang chúng của cô, nếu lúc này cô ta nhận mình sợ, bị Thái Chiêu nói mấy câu dọa lui, sau này làm gì còn mặt mũi trước tiểu bang chúng nữa.
“Thái sư muội mới đến dốc Vạn Thủy Thiên Sơn à,” Thích Lăng Ba bày ra khuôn mặt mỉm cười ngọt ngào, “Không còn sớm nữa, mời về khách xá nào. Muội mới đến, có vài việc không biết nông sâu, chuyện ở đây không liên quan đến muội.”
Thái Chiêu nhíu mày: “Nếu ta không đi thì sao.”
Thích Lăng Ba cười tươi như hoa, giọng lại ẩn đầy đe dọa: “Bên dưới cha ta chỉ có hai ta là gái, mấy năm tới chúng ta còn phải sống chung thật tốt, nếu muội quyết giữ ý mình, hỏng tình cảm sư tỷ muội chúng ta, sau này sao học võ chung được chứ.”
Thái Chiêu nghiêm túc suy nghĩ: “Không sao, dù gì ta cũng không thích học võ, cha mẹ ta chưa từng dạy võ cho ta, sau này sư tỷ cứ việc tự học, ta đọc sách ngắm cảnh là xong.”
“Không thích học võ, vậy cô tới làm gì?” nụ cười Thích Lăng Ba cứng đờ.
“Đến bái sư đó, ta muốn làm đệ tử của sư phụ á.” Thái Chiêu giải thích mắc mệt.
“Nếu cô không học võ, bái cha ta làm thầy làm gì?” Thích Lăng Ba không hiểu nổi, võ học Thanh Khuyết Tông thiên hạ có một không hai, hàng năm kẻ hâm mộ danh tiếng đến đây thỉnh giáo vô số kể.
Thái Chiêu nói như nước chảy mây trôi: “Sư tỷ nói vậy, có phần bảo người trong thiên hạ quá công lợi rồi. Học nhân đức đạo hạnh chả nhẽ không quan trọng à, Thích Tông chủ là bậc quân tử đứng đắn nổi tiếng thiên hạ, nhân hậu vì hoài — ta mà học được ba phần đã có lợi cả đời… Các vị đồng môn nhìn ta thế là sao, chả nhẽ ta nói không đúng?”
— thí dụ như lúc đông gia (ông chủ) khai trương đại cát phát biểu diễn văn, chả nhẽ mở miệng là nói ông đây là vì kiếm tiền kiếm nhiều tiền kiếm nhiều tiền hơn nữa sao, dĩ nhiên phải nói là lợi ích láng giềng kết thiện duyên rộng rãi rồi.
Đám thiếu niên đầy lúng túng, ờ ờ à à mập mờ phụ họa, Thích Lăng Ba trầm mặt: “Dẻo miệng lắm, ta thấy Thanh Khuyết Tông bọn ta chứa không nổi Đại Phật như cô rồi đó!”
Thái Chiêu nghe xong cười cười: “Là sư tỷ đang uy hiếp ta bị Thanh Khuyết Tông chận ngoài cửa à. Nhưng mà, ta bái sư nhập môn được hay không là do sư tỷ định đoạt sao?” Tiểu nhị phải nghe chưởng quầy, chưởng quầy phải nghe ông chủ, đạo lý đó tiểu thư chị không hiểu à?! Đáng thương cho bác Thích một người hiền hòa dễ gần, lại sinh ra một cô con gái không có đầu óc.
Thích Lăng Ba cứng người.
Thái Chiêu tiếp tục: “Nếu Thích Tông chủ buộc phải thu ta làm đệ tử, nhưng mà vì sư tỷ không vui, lẽ nào sư tỷ lệnh một tiếng Thích Tông chủ phải nghe theo, không cho ta nhập môn chăng?”
Thích Lăng Ba nghe tiếng cười thầm sau lưng, sắc mặt vô cùng đặc sắc.
Nếu Tống Úc Chi ở đây, hẳn sẽ bảo Thích Lăng Ba rằng, đừng nên tranh cãi với Thái Chiêu, cũng không cần nói gì, tức chết đấy.
Thích Lăng Ba oán hận nói: “Tên nhãi Thường Ninh này đắc tội ta, hôm nay ta muốn hả giận, nếu ngươi không chịu tránh ra, nói không chừng người làm sư tỷ ta đây phải dạy ngươi biết khuôn phép rồi.” Cô nàng hạ quyết tâm, dù gì Thái Chiêu cũng dở võ, dứt khoát vả mấy tát trước cho hả giận, nếu cha thật sự truy cứu, cô bèn đổ thừa lần đầu gặp mặt không biết nông sâu, định thử công phu Thái Chiêu xem, ai ngờ ra tay không chừng mực.
“Nói nhảm xong chưa?” Thường Ninh nhìn Thái Chiêu mấy lần, ngưng thần trầm tư một lát rồi lên tiếng, “Các ngươi cũng vẽ vời quá. Lúc thì muốn dạy dỗ ta, lúc thì muốn dạy dỗ kẻ khác, muốn ra tay thì ra nhanh đi, đừng dây dưa cù kéo.”
Cả đám tức giận nhìn hắn, Thích Lăng Ba cười nhìn Thái Chiêu: “Ngươi xem, tên này không biết tốt xấu vậy đó. Lên dốc Vạn Thủy Thiên Sơn mấy hôm rồi vẫn cứ không biết lớn nhỏ, chưa bao giờ nghe lời mấy sư huynh…”
“Ngoài việc không có khuôn phép, hắn còn làm điều ác gì chăng?” Thái Chiêu ngắt lời, “Nếu có thì nói nhanh đi, nếu không phải ta lại phải nhúng tay rồi.”
“Hắn vô lễ vậy ngươi còn muốn che chở cho hắn?!” Thích Lăng Ba như rất đỗi ngạc nhiên.
Lòng Thái Chiêu không chút gợn sóng: “Chỉ cần hắn không phải kẻ ác, cũng chưa từng tự ý gây sự thì mấy người không nên khi dễ hắn. Còn hắn có khuôn phép không, làm người ta thích không thì liên quan gì đến ta.” Cô cô từng nói, người hành hiệp trượng nghĩa, đôi khi chưa chắc có báo đáp mà có khi còn chưa chắc được cảm kích.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp trời sinh của Thích Lăng Ba lúc này trừng thật to, nghiến răng: “Ta thấy ngươi muốn chuốc lấy khổ mà, xem ta làm sao…”
Cô nàng giơ cánh tay phải, xoay nghiêng khom người, tay phải thủ thế làm đao, sắp đánh tới Thái Chiêu thì nghe một tiếng kêu quen thuộc từ cách đó không xa — “Lăng Ba, mau dừng tay! Muội làm gì đấy?!”
Thái Chiêu xoay người nhìn lại, ra là Tằng Đại Lâu. Ông dẫn theo vài đệ tử, hổn hển chạy đến.
Thái Chiêu thất vọng khẽ thở dài. Cô cô cũng có nói, hành tẩu giang hồ điều chỉnh phong cách cũng rất quan trọng, dù con rất muốn nhào tới tát đối phương hai tát, nhưng nếu người hoà giải đã tới, cũng phải nể mặt ba phần.
Giữ tươi cười, hòa khí sinh tài.
“— Lăng Ba, muội ngày càng không nghe lời! Đã nói với muội từ lâu không được khi dễ Thường Ninh, muội đã đồng ý với mọi người thế nào?! Giờ trái lại còn tệ hơn, mấy người Lạc Anh Cốc hôm nay mới vừa lên dốc Vạn Thủy Thiên Sơn, muội đã không tận tình nghĩa chủ thì thôi, còn muốn khi dễ người ta! Chuyện hôm nay, ta nhất định phải báo cáo theo sự thật, muội, muội còn không mau đi!”
Dù Tằng Đại Lâu la mắng dữ dội nhưng sao Thái Chiêu không nghe ra là đang âm thầm che chở Thích Lăng Ba chứ.
Đáng tiếc tuy ông có ý tốt, nhưng lúc này bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, Thích Lăng Ba nào chịu nhượng bộ, cô nàng dậm chân: “Chuyện này huynh đừng xen vào, lát ta sẽ tự gặp cha xưng tội, tóm lại, nếu hôm nay ta không dạy dỗ cái tên này… hai cái tên này!”
Thái Chiêu cười ra tiếng: “định dạy dỗ ta thế nào nào?”
Tằng Đại Lâu bước ngang một bước, che chắn Thái Chiêu sau lưng mình, thấp giọng: “Muội bớt tranh cãi nào.”
Thái Chiêu thầm thấy kỳ lạ, tui với Tằng Đại Lâu chú biết nhau còn chưa đến hai canh giờ, sao chú không bảo Thích Lăng Ba trong môn nhà chú bớt cãi đeee?
Thích Lăng Ba lớn tiếng: “Người trong võ lâm, dĩ nhiên dùng quyền cước là biết hư thực!”
Thái Chiêu từ sau lưng Tằng Đại Lâu thò đầu ra, cười nói: “Ta chỉ là nhiều chuyện mấy câu, thứ nhất không ăn Tuyết Liên đan của chị, thứ hai không vô lễ với chị, mới đó đã xem ta ngang ngửa vị tiểu sư đệ Thường Ninh này rồi, thế Thích sư tỷ muốn tính sao nào?”
Thích Lăng Ba điên đến đỏ cả hốc mắt: “Ngươi còn dám nói không vô lễ với ta?! Nếu không phải ngươi, sao ta lại bị quở trách chứ hả, lát nữa còn bị cha trách phạt, nếu không phải ngươi, cũng đâu xảy ra mấy chuyện này…”
“Cô nói sai rồi.” Thường Ninh bỗng mở miệng, tất cả quay sang nhìn hắn.
Thường Ninh nhìn Thái Chiêu: “Ta lớn hơn cô, không phải tiểu sư đệ của cô.”
Cả đám ngây ra.
Thái Chiêu nghiêm túc nói: “Ngươi bị người ta bắt nạt, ta tới giải vây cho ngươi, gọi ngươi một tiếng tiểu sư đệ chả nhẽ cũng không nghe lọt à. Hành tẩu giang hồ, làm người cũng có đường lối tí chứ.”
Thường Ninh ngó trời: “Bị người ít tuổi hơn gọi là sư đệ thì ta thà bị chúng đánh một trận, dù sao đám bọn chúng múa may đánh cũng chẳng đau.”
“Hai tụi ngươi… Khinh người quá đáng!” Thích Lăng Ba sắp tắt hơi.
“Được rồi, hai đứa bớt nói mấy câu đi!” Tằng Đại Lâu hét lớn.
Gào xong, cả đám cùng nhìn ông.
Tằng Đại Lâu đè gân xanh nhảy múa trên trán: “Ba đứa bây bớt cãi hết đi! — hôm nay các phái tề tựu về dốc Vạn Thủy Thiên Sơn, lẽ nào muốn cho người ngoài xem Bắc Thần thành trò cười à?! Lăng Ba, muội đi với ta chịu phạt, mấy đứa kia mau giải tán!”
Thái Chiêu nhún vai, không có ý phản đối. Thích Lăng Ba nước mắt lưng tròng, di mũi chân.
Đúng lúc này, lại có bóng người nhào vào rừng, lướt qua cạnh Thái Chiêu như gió, đứng giữa Tằng Đại Lâu và Thích Lăng Ba, giang hai tay ra vẻ khuyên giải.
“Gượm đã, gượm đã, chuyện gì cũng từ từ!” Thanh niên mi thanh mục tú, cũng ăn mặc giống đệ tử Tông môn, trán rịn mồ hôi, hiển nhiên là sau khi nghe nói Tằng Đại Lâu chạy đến mới cuống cuồng đuổi tới.
Mắt Thích Lăng Ba sáng lên, tủi thân bước lên một bước nhỏ: “… Nhị sư huynh.”
Thái Chiêu cho tư thế này điểm tuyệt đối, trong tủi thân có làm nũng, trong làm nũng có không cam lòng, trong không cam lòng có sợ hãi, trong sợ hãi còn có vẻ cầu cứu — có vẻ vị Thích tiểu sư tỷ này tuy không rành đối phó con gái nhưng đối phó với đàn ông lại rất có đường lối. Quả là trời sinh ta tài ắt có chỗ dùng, không sáng đằng Đông thì cũng sáng đằng Tây.
Thanh niên quay sang chắp tay với Thái Chiêu trước: “Thái sư muội hôm nay mới đến, đệ tử dưới trướng chưa kịp làm trọn tình chủ nhà, để muội tự mình đi lại lung tung, suýt đã cùng tiểu sư muội gây ra hiểu lầm, thật sự là do chúng ta thất trách. Thái sư muội, trước tiên ta nhận lỗi với muội.”
Lời lẽ thật khéo léo, cái gì ‘tự mình đi lại lung tung’, cái gì ‘hiểu lầm’, dăm ba câu đã đá một chuyện cậy chủ hiếp người trắng trợn thành vòng vèo.
“Không cần không cần.” Thái Chiêu cười tủm tỉm, “Ta và Thích sư tỷ không có gì khúc mắc, chỉ cần tỷ ấy không dạy dỗ ta là xong, quan trọng là vị Thường Ninh tiểu sư…Ủa…”
Chẳng biết lúc nào, đã không thấy vị thiếu niên cao gầy mặt đầy nhọt độc kia nữa. Không biết có phải không đợi được không kiên nhẫn các thứ không mà Thường Ninh đã tự rời đi.
Thái Chiêu cười mỉa: “Vậy thì hết chuyện rồi.”
Thanh niên lại xoay qua Tằng Đại Lâu xin xỏ: “Phía trước còn rất nhiều việc, sư phụ bận chào hỏi các vị chưởng môn, còn rất nhiều việc bên dưới chờ lệnh của huynh, hay cứ giao tiểu sư muội cho đệ, đệ sẽ răn dạy muội ấy, huynh xem… ?”
Tằng Đại Lâu đầy bất đắc dĩ, phất tay ra hiệu giải tán.
Thích Lăng Ba nín khóc mỉm cười, như em bé nhỏ yêu kiều dắt tay áo thanh niên kia rất vui vẻ chạy ra. Cô nàng vừa đi, đám thiếu niên đồng lõa càng thêm co đầu rụt cổ, hận không thể dán lên vách núi mà chạy. Tằng Đại Lâu trợn mắt trừng chúng một phát, cả bọn như đàn chuột chạy như một làn khói.
(*Tằng Đại Lâu tuy tuổi lớn cỡ cha mẹ Chiêu Chiêu nhưng vì thân phận trong môn nên xưng hô hơi nhỏ)
Thái Chiêu nhìn trước, lại nhìn sau.
Hôm nay cũng xem là một ngày cô dốc sức trên con đường hiệp nghĩa, dù rằng là cứu phải một tên có vẻ như Tiểu Bạch nhãn lang không biết điều.