Lạc Anh Cốc nằm giữa phía Nam bốn mùa như xuân, còn núi Cửu Lãi lại nằm tít ở dãy núi phương Bắc mênh mông cao vời vợi, Thái Cốc chủ rất có tầm nhìn chừa đủ thời gian, hoặc đi đường thủy, hoặc mượn diều gió, để vợ con có thời gian thưởng ngoạn phong cảnh, mà còn có thể đi đường nhanh chóng.

Hôm xuống thuyền, Uông Bang chủ Thanh Trúc Bang dẫn theo một đám bang chúng đứng bên bờ rưng rưng đưa tiễn, tạ ơn Thái Chiêu không bái sư ân, còn dâng lên mười mấy con vịt quay phết xí muội thơm nức bóng loáng làm hạ lễ, Thái Chiêu giận đến mức bụng trương tròn như cá nóc, uất không thèm ăn.

Người một nhà cười hỉ hả, cuối cùng còn chưa nhấm nháp hết đã vào đến phạm vi phủ Thanh Khuyết.

Cái tên phủ Thanh Khuyết được đặt từ Thanh Khuyết Tông, đây là nơi xưa kia Bắc Thần Lão tổ tu đạo, nhưng hai trăm năm vụt qua như một hơi thở, thôn xóm nhỏ nơi núi vắng đầy tuyết ít ai lui tới xưa kia nay đã là thánh địa mà kẻ sĩ tập võ thiên hạ đều muốn đến. Mấy người nhà họ Thái nán tạm lại tiểu trấn dưới chân núi, thuê mười mấy chiếc cút kít thích hợp đi đường núi để hôm sau lên núi.

Vừa ra tiểu trấn, một ngọn núi vô cùng hùng vĩ ngay ngắn tráng lệ đập vào mắt Thái Chiêu.

Ngọn núi cao lớn hùng vĩ, trên đỉnh che phủ. Những tảng đá to lớn hiểm ác như từng con quái vật bị khóa cứng hóa thành, dữ tợn tham lam thành thạo leo lên đỉnh đầu của người đi đường, như thể đang chờ cơ hội hành động, tầng tầng xanh thẫm xanh lục xanh nhạt xa gần xếp lớp nối tiếp nhau, vọt tới trước mặt khiến người ta không thở nổi, nom dáng đỉnh núi rất nhẹ nhàng nhưng thật ra lại khổng lồ cao không tả xiết, chẳng qua là cách bạn khá xa.

Vào thuở hồng hoang trong truyền thuyết, nơi đây đầy rẫy sào huyệt yêu ma độc vật các loại, dùng linh khí dư thừa trong dãy núi nuôi dưỡng lớn mạnh, làm hại dân lành. Đám ma vật ấy sau đó bị tiên giả diệt trừ, để lại một đệ tử trong số đó đạo hiệu Bắc Thần trấn giữ nơi đây.

Rất lâu sau, bãi bể nương dâu, linh khí nhân gian khô kiệt, tiên bay về trời, vị đệ tử thiếu niên Bắc Thần ở lại trấn núi Cửu Lãi cũng trở thành Bắc Thần Lão Tổ đứng đầu giới học võ trên thiên hạ.

Bé gái Thái Chiêu từng hỏi cô mình ‘Lão tổ thật sự là đệ tử tiên nhân sao ạ?’

Thái Bình Thù cười cười: “Chuyện mấy trăm năm trước, ai biết thật giả, nhưng chúng ta là một dòng dõi của Bắc Thần, cũng phải cho tổ tông dát tí vàng lên mặt chứ. Chiêu Chiêu, con hy vọng là thật hay giả.”

“Con hy vọng là giả ạ.” Thái Chiêu ôm khuôn mặt nhỏ phúng phính, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Thái Bình Thù hơi lạ, hỏi vì sao.

Cô bé nhỏ thở dài như người lớn: “Tiên nhân khác đều đã đi hết, bay cả lên trời, chỉ để lại mỗi mình Lão tổ trơ trọi ở nhân gian, ngài quá đáng thương.”

Thái Chiêu không nhớ phần lớn cuộc nói chuyện sau đó, chỉ nhớ lúc ấy ánh nắng vô cùng ấm áp, cô bé buồn ngủ gối lên đùi cô mình mơ màng, vẻ mặt cô cô rất dịu hiền, lòng bàn tay mềm mại, vuốt tóc cô bé lẩm bẩm ‘Chiêu Chiêu rất mềm lòng, mai này gắng đừng ra ngoài hành tẩu giang hồ’.

Thái Chiêu hoàn toàn chẳng có ý hành tẩu giang hồ dù chỉ một xíu.

Cô thích Lạc Anh Cốc và trấn Lạc Anh, thích nghe tiếng rao hàng của bác Đậu Hũ quen thuộc mỗi sớm, thích ngồi bên cái lò tù mù của quầy mì hoành thánh mỗi khuya, thích người nhà bạn bè đều bên cạnh, lười nhác phơi nắng, cứ thế sống hết đời tốt biết bao.

Khó khăn lắm mới leo đến đỉnh núi, Thái Chiêu mới phát hiện cái gọi là ‘đỉnh núi’ là một khoảng không gian bằng phẳng trống trải, cứ như ngọn núi nhỏ bị vạt đi đỉnh nhọn, lộ ra một mặt cắt ngang phẳng hình tròn, mà phong cảnh phía dáng núi trùng điệp chỗ mây mù lượn lờ phía trước mặt còn xa mới đến.

Trên đỉnh bằng rộng lớn có bố trí đài quan sát và tháp canh, hơn mười đệ tử canh gác nhìn thấy đoàn họ Thái, bèn xa xa ôm quyền đi đến, đi đầu là một người trai tráng mặt tròn tuổi hơn ba mươi dẫn chúng đệ tử đến hành lễ với vợ chồng Thái Bình Xuân, hai chị em Thái Chiêu đáp lễ.

Ninh Tiểu Phong trêu: “Sao hôm nay Đại Lâu lại tự mình trực ở đây? Chả nhẽ phạm lỗi gì nên bị phạt đến đỉnh Phong Vân.”

Tằng Đại Lâu ngẩng đầu cười to: “Sáng nay tôi bấm đốt tính, tính ra cả nhà Lạc Anh Cốc hôm nay sẽ đến, thế là ra đợi.”

Thái Bình Xuân lắc đầu: “Hồi nhỏ chú còn thật thà, giờ cũng học mồm mép rồi.”

Bờ môi Tằng Đại Lâu giật giật, cười một tiếng cho qua chuyện.

Ninh Tiểu Phong tiếp lời: “Hẳn là cậu đang thầm nghĩ, lão Thái Bình Xuân này ra vẻ già dặn gì chứ, lớn hơn mình có tí tuổi, lúc xưa còn cùng chơi ném bùn đất, nay ra vẻ Cốc chủ quá mức nhỉ.”

Tằng Đại Lâu cười khoát tay: “Không dám không dám, không dám.”

Nghe cha mẹ nói chuyện, chị em Thái Chiêu thì thầm. “Tỷ , rốt cuộc Thanh Khuyết Tông ở đâu thế ạ, chắc không phải ở đây chứ? Sao chúng ta không đi tiếp.”

“Ngốc ạ, còn đi nữa, đi đâu hả, không thấy phía trước đỉnh bằng này hết đường rồi à!”

Người nhà Thái đi lên từ phía Nam sườn núi, mà ở phía Bắc đỉnh bằng giống như bị một cây dao bầu khổng lồ dày nặng chém xuống, vạt một phần mặt tròn đỉnh bằng ở mặt sườn phía Bắc thành vách đứng gọn gàng.

Hai chị em đứng bên bờ vực hết nhìn Đông tới nhìn Tây, dưới chân lửng lơ trên không, phía dưới đen thăm thẳm không lường xiết, còn vách núi đối diện mây mù che phủ, ngoại trừ dáng núi cao vút thấp thoáng chẳng còn thấy rõ gì khác.

Lúc này Tằng Đại Lâu phất tay, một đệ tử khỏe khoắn bên cạnh tháo tù và bên hông xuống thổi. Tiếng tù và trầm thấp, như sóng lớn cuồn cuộn lan truyền đến ngọn núi xa xa. Hai chị em không hiểu đang định hỏi thì Thái Bình Xuân đã đi tới kéo hai đứa qua một bên.

Chỉ sau tích tắc, tiếng xé gió đáng khiếp sợ từ vách núi đối diện vọng đến, cùng với tiếng sắt lanh canh vang dội, bốn sợi cáp bằng sắt đen kịt như mãng xà khổng lồ nhanh như chớp bắn đến từ giữa đám mây mù dày đặc.

Sợi cáp vùn vụt lao tới, mỗi sợi đều lớn bằng cánh tay đàn ông to khỏe, hung mãnh sắc bén bắn đến, phát ra tiếng rít kinh hoàng, nếu đánh trúng người bình thường thể nào cũng muốn đứt gãy gân cốt hộc máu tươi. Bốn đệ tử tráng niên bên cạnh Tằng Đại Lâu nín thở tập trung, cơ bắp trên người căng lên, vào tư thế tiếp sợi cáp sắt phóng đến trước mặt, mỗi người chụp lấy một đầu một cách chắn chắn rồi nhanh chóng buộc chặt vào vòng thép trên mặt đất để cố định chúng.

“Lợi hại quá chừng…” Thái Chiêu há hốc.

Thái Hàm gật như chim gõ kiến: “Đúng đúng, đúng!”

Tằng Đại Lâu chắp tay: “Quá khen.”

Thái Chiêu đang còn định phóng đại mấy câu, lại nghe tiếng cáp sắt vang dội, vội quay lại, nhìn thấy mấy đệ tử Tông môn buộc tóc đeo kiếm chân đạp cáp sắt, từ trong mây mù nhẹ nhàng lướt đến.

Nhất là vị đi đầu, tuổi chừng mười tám mười chín, mặc một bộ trường bào màu trắng thêu chỉ vàng, tuấn tú lãng tử, như gọt như mài, đúng là một mỹ nam tử hiếm thấy, có điều thần sắc uy nghiêm, cặp mày lạnh lùng cao ngạo.

Thái Bình Thù từng nói với đứa cháu gái nhỏ cao tới đầu gối: Chiêu Chiêu, sau này con tìm hôn phu nhất định không được tìm cái thể loại vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, vì tên đó đương nhiên sẽ muốn con dỗ dành chiều theo hắn, con người chỉ sống có một đời, được người chiều không tốt sao, cần gì tự chuốc lấy khổ ăn rồi đi chiều người cơ chứ.

Thế là từ rất bé Thái Chiêu đã lập quyết tâm, hôn phu tương lai phải đối xử với mình hoà ái dễ gần, như ông chủ tiệm gặp khách lớn vậy.

Tỉnh táo ổn định tầm nhìn, Thái Chiêu ngó dưới chân mỹ nam tử, thấy chỉ cần mỗi lần y điểm nhẹ mũi chân lên cáp sắt, là có thể ung dung nhảy một bước dài, dáng người bồng bềnh như tiên, đúng là nhanh hơn mấy đệ tử khác rất nhiều.

Đợi họ đáp xuống, chúng đệ tử ở trên đỉnh từ trước thi nhau ôm quyền hành lễ với thanh niên bào trắng, còn y lại chỉ qua loa chào một tay với Tằng Đại Lâu, sau đó cúi người chào Thái Bình Xuân: “Đệ tử Tống Úc Chi, chào Thái Cốc chủ, Thái phu nhân.”

Đương lúc nói chuyện, mấy đệ tử còn lại cũng từ cáp sắt xuống đến.

Thái Bình Xuân chỉ gật đầu, nhưng còn Ninh Tiểu Phong thì nhíu mày, quan sát tướng mạo thanh niên: “Cậu họ Tống? Cha cậu là…”

Còn chưa dứt lời, cả đám nghe ồn ào sau lưng, sau đó là một tiếng còi inh ỏi có trật tự, Thái Chiêu quay nhìn, thấy tròn ba mươi hai người đàn ông vạm vỡ vai phải để trần ròng rã cùng nâng một chiếc bộ liễn siêu to khổng lồ.

Bộ liễn kia mạ vàng khảm ngọc, mành tinh xảo bốn phía tung bay, thậm chí bốn góc còn kết chuông vàng đỏ trang trí, lưỡi chuông là ngọc bích trong suốt, rồng rắn theo sau bộ liễn còn có cả đoàn quân tháp tùng như con rắn dài không nhìn thấy đuôi.

Chị em Thái Chiêu lần đầu được ra khỏi Cốc nhìn muốn ngu người. Thái Hàm há hốc: “Phô, phô trương quá chừng…”

Thái Bình Xuân thì thào: “Ra là hắn ta đến.”

Ninh Tiểu Phong mặt tỉnh rụi: “Sao em chẳng hề thấy ngạc nhiên nhỉ.”

Thái Chiêu quay sang hỏi thằng em: “Giờ nhóc còn thấy tỷ hay ra vẻ nữa không?”

Thái Hàm ra sức lắc đầu.

Thái Chiêu đau lòng nhỏ giọng phàn nàn: “tỷ thấy mình tiêu xài thực ra còn dè sẻn ấy!”

Thái Hàm dùng sức gật đầu.

Thanh niên áo trắng bên cạnh nghe thấy, giật khóe miệng.

Bộ liễn dừng lại, một người đàn ông trung niên y phục lộng lẫy khí phái vô vàn bước xuống, viên ngọc khảm màu đỏ như máu bồ câu trên bội kiếm mạ vàng đeo bên hông làm Thái Chiêu suýt mở mắt không ra. Theo lương tâm mà nói, khuôn mặt ông chú thổ hào* này không tệ, sống mũi rất cao, mặt mày sáng sủa lãng tử, chắc lúc trẻ cũng phong lưu một thời, dù người đã trung niên cũng không giảm đi sức hút.

(*) tiếng lóng chỉ nhà giàu mới nổi. Theo nghĩa tiêu cực thì từ lóng trên mạng này có thể hiểu là “người giàu mới nổi nhưng chưa văn minh”, “đồng bóng lòe loẹt” hoặc “ngông cuồng, ngạo nghễ” (wiki)

Chỉ là Thái Chiêu thấy ông ta khá quen… cô quay phắt lại, ơ sao ông chú nhà giàu mới nổi này và vị Tống Úc Chi đẹp trai kiêu ngạo lạnh lùng kế bên lại giống nhau đến thế?

Tằng Đại Lâu vừa thấy người Quảng Thiên Môn đến, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, bày ra một vẻ tươi cười bước lên hành lễ, đồng thời thấp giọng gọi đệ tử vào vách núi không biết là để bố trí cái gì.

Tống Úc Chi không thèm để ý đến ánh mắt dò xét của Thái Chiêu, bước lên một bước chào: “Cha, người đã đến.”

Cha Tống rất vui khi gặp con trai, trong mắt mang theo tán thưởng: “Úc Chi, khinh công con lại có tiến bộ.”

Lúc này, một giọng nói kéo âm ngạo mạn phổ biến ở phía sau vọng tới: “Cha, ngài đừng có nói chuyện với Úc Chi, bao lâu rồi không chịu viết thư về nhà.”

Cả đám nhìn theo tiếng nói, thấy một công tử ăn mặc sang trọng cưỡi một con ngựa quý thần tuấn đến vô ngần thong thả đi tới, chỉ riêng bộ hàm thiếc và dây cương vàng ròng khảm bảo kia đã trị giá không nhỏ, theo sau là một người cưỡi ngựa khác, khuôn mặt bình thường, ngựa cũng bình thường.

Thái Chiêu nhíu mày, con ngựa tốt thần tuấn thế mà đem ra leo núi, thật là phí của giời.

Ninh Tiểu Phong liếc mắt, hỏi Tằng Đại Lâu: “Lúc cậu bấm đốt tính, có tính được hôm nay lão ấy cũng đến không?”

Tằng Đại Lâu cười ngượng nghịu.

Tống Úc Chi tiến lên bước nữa, chắp tay hành lễ: “Đại ca, Nhị ca, Úc Chi chào hai vị huynh trưởng.” Sau đó quay sang người nhà họ Thái giới thiệu, người y phục bình thường chính là con trưởng nhà họ Tống Tú Chi, y phục châu ngọc chói mắt không kém cha Tống là con thứ Mậu Chi.

Tống Tú Chi lập tức xuống ngựa hành lễ, Tống Mậu Chi lại hỉnh mũi cười ha hả.

Thái Bình Xuân không đổi sắc mặt, Ninh Tiểu Phong không nhịn được sờ túi bên hông, Thái Chiêu biết mẹ ngứa tay, vội nhỏ giọng qua chặn tay mẹ.

“Bình Xuân, đã lâu không gặp, cậu chẳng thay đổi chút nào nha.” Môn chủ Quảng Thiên Môn Tống Thời Tuấn ngạo nghễ đi tới chỗ Thái gia.

“Không dám nhận, chào Tống đại ca.” Thái Bình Xuân chắp tay, sau đó nhường quyền lên tiếng cho vợ.

Ninh Tiểu Phong ngoài cười trong không cười: “Cũng tạm cũng tạm, dầu gì Bình Xuân tuổi vẫn còn trẻ, dĩ nhiên không quá thay đổi, nhưng hình như Tống Môn chủ thay đổi hơi nhiều… Đai lưng này hình như tốn vải hơn trước nhỉ.”

Tống Thời Tuấn lập tức xụ mặt: “Miệng lưỡi năm xưa của Ninh nữ hiệp không giảm nhỉ.” Tay lại không nhịn được sờ bụng mình ‐– Tống môn chủ chính xác là anh tư bất phàm, chính xác là khí phái vô vàn, nhưng cũng chính xác… phát tướng tí xíu.

Tống Thời Tuấn nghĩ đến thân phận của mình, trổ tài miệng lưỡi với phụ nữ có thắng cũng không gì vẻ vang, thế là lia mắt qua, nhìn thấy chị em Thái Chiêu đứng một bên, “Đây chính là Chiêu Chiêu gần đây muốn xin vào Thanh Khuyết Tông đấy à, ta nghe lão đệ Vân Kha nhắc đến con từ lâu. Ài, đáng tiếc cô con đã qua đời, không thì lần này có thể uống rượu trò chuyện với nàng ấy.”

Thái Chiêu ngờ vực đầy chân thành: “Tống Môn chủ quen thân với cô cô cháu ạ?”

“Dĩ nhiên.” Tống Môn chủ cười chững chạc ổn trọng.

“Nhưng sao cô cô cháu chưa bao giờ nhắc tới Tống Môn chủ hết.” Cô nói thật đấy, vì Thái tiểu cô nương tự nhận mình phẩm hạnh chính trực, xưa nay không dối lừa ai.

Cha con nhà Tống: …

Ninh Tiểu Phong nín cười, rất muốn ôm hôn con gái một cái.

Vẫn là Thái Bình Xuân bản tính đôn hậu hoà giải: “Tống đại ca, gần đây Lạc Anh Cốc luyện thành mấy bộ kim sang dược tốt nhất, hay huynh trưởng qua giám định thử? Tiểu Phong, mình cũng qua đây.”

Tống Thời Tuấn đang sượng đơ gật đầu, theo vợ chồng Thái thị qua một bên. Thái Chiêu xa xa nghe thấy, hình như ông ấy còn không cam lòng đang hỏi ‘Bình Xuân, chị cậu thật sự chưa bao giờ nhắc tới ta à’, sau đó thì Ninh Tiểu Phong chen vào ‘Bình Thù nhắc tới ông thì sẽ nói gì chả nhẽ Tống Môn chủ ông còn không rõ sao, thôi đừng hỏi mấy lời tổn thương tình bạn bè nữa đi’…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play