Tiêu Niệm Chức cùng Vu cô cô bắt đầu làm việc vào giờ Tỵ, sau đó thì bàn chuyện, vẫn luôn kéo dài công việc suốt 3 tiếng cho tới lúc này là…… 

Trưa muộn. 

Ngước nhìn đồng hồ nước để đo thời gian, Vu cô cô giơ tay ra hiệu cho Tiêu Niệm Chức: “Nên đi ăn cơm rồi.” 

Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn nghe theo, trong lòng thầm nghĩ, thế bá quả thực rất quan tâm tới mình! 

9 giờ đi làm, 12 giờ thì nghỉ trưa, trong đó thời gian câu giờ đã là hai tiếng. 

Công việc như thế này, 996* cùng 007* mà nghe thấy, chắc họ sẽ khóc vì hâm mộ! 

**Giải thích ở cuối chương 

Hai người nhanh chóng thu dọn rồi đi tới thực đường. Trên đường đi, Vu cô cô còn giải thích với Tiêu Niệm Chức một chút: “Các học trò bắt đầu từ cuối giờ Tỵ là đã dần dần đi ăn cơm rồi. Chờ đến giữa trưa căn bản đều đã ăn xong hết. Tuy rằng ở bên này của chúng ta có nhiều học trò, nhưng mà thực đường cũng đủ lớn, thay phiên đi ăn, vẫn là rất nhanh. Bây giờ chúng ta đi qua đó, nếu không thích đồ ăn ở đó, cũng có thể xuống bếp làm hai món. Hoặc là nói ngọt một chút, nói khéo với các thẩm, các nàng sẽ nấu giúp ngươi. Cố gắng gắng đừng làm phiền nhóm đầu bếp.” 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT


Nhắc tới đầu bếp, Vu cô cô ưu nhã lại trợn trắng mắt: “Từng kẻ đều tự xưng là người có thân phận này kia , chúng ta không sai khiến nổi.” 

Tiêu Niệm Chức vừa nghe liền biết trong này còn có chuyện sâu xa nha. Nhưng cô cũng ngại ngùng hỏi. 

Lỡ như là hồi ức không vui, khiến cho Vu cô cô tâm tình không tốt, buổi chiều không dẫn theo mình đi câu giờ thì làm sao bây giờ?


Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc là đã đến thực đường. 

Thực đường lúc này quả nhiên vắng tanh, không có thấy học trò nào, chỉ có những nhân viên hậu cần kết nhóm lại đây ăn cơm. 

*Nhân viên hậu cần: những người làm công việc hỗ trợ như nấu bếp, mua sắm, quét dọn, làm các việc lặt vặt khác. 


Buổi sáng sau khi đi dạo quanh núi xong, Vu cô cô đã ngắn gọn nói cho Tiêu Niệm Chức biết về tình hình của nhân viên hậu cần trong Quốc Tử Giám. 

Khu vực sau núi đều là ruộng trồng rau cùng vườn trái cây, lương thực có rất ít, lương thực của Quốc Tử Giám đều được trồng bên ngoài. 

Tuy rằng mỗi năm Quốc Tử Giám đều được triều đình chi tiền hỗ trợ, nhưng bản thân học viện cũng phải tự gánh vác không ít chi phí tiêu dùng. 

Cho nên, có thể tự mình làm ruộng, vẫn có lợi hơn là mua từ bên ngoài. 

Trông coi mấy vườn rau ở sau núi này, ngoài Vu cô cô ra còn có ba nam sư phó, Vu cô cô nói sau này có gặp thì sẽ giới thiệu với Tiêu Niệm Chức. 

Ngoài những người chăm sóc vườn rau, còn có người làm ở thực đường, người lau chùi quét dọn, người đi mua đồ…… 

Có thể nói là để phục vụ cho việc học của các học trò, hậu cần đã thực hiện khá tốt công tác hỗ trợ. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT


Hai người nhanh chóng đi vào thực đường, rất nhiều người đều mỉm cười chào hỏi khi thấy họ tới. 

“Vu cô cô tới rồi.” 

“Vu cô cô.” 

…… 

Đêm qua Tiêu Niệm Chức tới khá muộn, lúc ấy chỉ có hai người Phú thẩm và Thôi thẩm. 

Đa số mọi người ở trong thực đường đều không quen biết cô, nhưng đã nghe nói về cô. 

Cháu gái trong tộc của Tiêu tư nghiệp, và là tiểu đồ đệ mới của Vu cô cô. 

Bởi vì tò mò, cho nên ánh mắt của mọi người thỉnh thoảng lại nhìn sang. 

Sợ tiểu cô nương ngượng ngùng, rất nhiều người cũng ngại nhìn nhiều, liếc nhìn vài lần rồi thôi. 

Nhưng vừa nhìn thấy thì có nhiều người kinh ngạc thốt lên trong lòng: Thật không ngờ, đây hẳn là một tiểu tiên nữ! 

Một cô bé có mái tóc đen da trắng, khuôn mặt nhỏ với đôi mắt to tròn, vừa nhìn là đã khiến người ta thích. 

Tiêu Niệm Chức lại rất hào phóng để cho họ thoải mái nhìn, một chút khó chịu cũng không có. 

Vu cô cô ở bên cạnh âm thầm quan sát nàng, trong lòng hài lòng gật gật đầu. 

Ban ngày Thôi thẩm không có ở đây, nhưng lại có Phú thẩm, bà cười chào hỏi với Tiêu Niệm Chức: “Nguyên Nương đến rồi, mau tới nhìn xem, có cái gì thích ăn hay không.” 

Thời tiết ban ngày vào tháng sáu ở kinh thành, nhiệt độ càng ngày càng cao, thực đường cũng không nấu quá nhiều đồ ăn. 

Đặc biệt là khi thời điểm ăn cơm đông nhất đã qua đi, đều là tính theo số người mà nấu thêm. 

Nói cách khác thì nấu nhiều lãng phí. 

Hiện giờ đồ ăn không còn lại bao nhiêu, Phú thẩm không nghĩ để tiểu cô nương phải chịu ấm ức, sau khi gọi Tiêu Niệm Chức đến còn nói thêm vài câu: “Không thích cũng không sao hết, để thẩm nấu cho cháu nhé.” 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT


Lúc này các đầu bếp đều đã mệt mỏi, hoặc là đã ăn cơm đi nghỉ ngơi, hoặc là đang ngồi ăn cơm. 

Phú thẩm cũng không tiện làm phiền bọn họ, mà tay nghề nấu ăn của bà cũng không tệ lắm, cũng có thể xào nấu được. 

Đương nhiên, nếu Tiêu Niệm Chức nguyện ý tự mình nấu, bà cũng vui lòng hỗ trợ. 

Tiêu Niệm Chức bị gọi tới, thẹn thùng cười cười: “Làm phiền Phú thẩm rồi.” 

Vừa trả lời vừa nhìn xem các món ăn còn lại. 

Quả thực là không có gì nhiều, một món đậu hũ xào kiểu cơm nhà, một món rau xào, còn có một món thịt thái lát xào thù du, lát thịt kia nhìn giống như là thịt dê. 

Tiêu Niệm Chức vừa mới đến, tuổi còn nhỏ, nếu tự mình đưa ra quyết định sẽ không tốt cho lắm. Đêm qua có ít người, chính mình trổ tài một chút không thành vấn đề. 

Hôm nay các đầu bếp đều có mặt ở đây, nếu như Tiêu Niệm Chức lại trổ tài thì không khác gì đang gửi thư khiêu chiến. 

Nghĩ tới đây, cô quay đầu hỏi Vu cô cô: “Cô cô muốn ăn món nào, ta giúp cô cô lấy.” 

Vu cô cô cũng biết, Tiêu Niệm Chức vừa tới, là tâm điểm chú ý, không nên quá nổi bật. 

Tuy rằng nói nhân viên hậu cần của Quốc Tử Giám không có người cực phẩm đặc biệt, nhưng mà đôi khi cũng không chịu được trước sự xúi giục của người khác, cũng có lòng cạnh tranh hiếu thắng. 

Vì vậy, bà gật đầu đáp: "Chúng ta ăn đồ chay đi." 

*Cực phẩm: nói về cấp bậc cao, tốt nhất của thứ gì đó (ví dụ: Nhan sắc cực phẩm là tuyệt đẹp không ai sánh bằng). Nhưng ở đây, cực phẩm là đang nói về những kẻ dở hơi, khác người, chuyên đi gây sự bắt nạt người khác.


Tiêu Niệm Chức nhanh chóng lấy đồ ăn rồi quay lại chỗ Vu cô cô. Mỗi món đều lấy một ít. 

Thấy Tiêu Niệm Chức không có tự mình nấu, Phú thẩm tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì thêm. 

Bà cũng không còn trẻ tuổi, cũng hiểu những vấn đề khúc mắc phức tạp trong đó chứ? 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT


Lúc mấy người Tiêu Niệm Chức đến thì cơm đã hết, chỉ có bánh bột ngô nướng chín vàng. 

Sau khi ngồi xuống cùng Vu cô cô, Tiêu Niệm Chức liền cắn trước một miếng bánh nướng áp chảo. 

*Áp chảo: dùng chảo để nướng chín bánh mà không cần nhiều dầu mỡ như chiên, hoặc cho rất ít dầu như bôi qua mặt chảo.


Cũng có thể thấy là khá mềm, nếu có thể để nướng thêm vài phút, hương vị sẽ càng ngon hơn. 

Đối với các món từ bột mà nói, chỉ cần khống chế tốt thời gian nấu, thời gian hấp và thời gian nấu xong lấy ra nồi, thì độ khó của kỹ thuật cũng không cao. 

Sau khi ăn một miếng bánh, Tiêu Niệm Chức lại ăn thêm một miếng đậu hũ xào. Nói thật thì hương vị rất bình thường, nhưng cô một chút cũng không biểu hiện ra bên ngoài, rất nhanh lại ăn thêm một miếng thịt dê và rau xào. 

Ừ, hương vị khá là bình thường. 

Nhưng mà, vẫn không thể biểu hiện ra. Bởi vì lúc Tiêu Niệm Chức đang ăn, cách đó không xa có người dùng ánh mắt nóng rực nhìn tới. 

Tiêu Niệm Chức suy đoán rằng người kia chắc hẳn là một đầu bếp, có thể là đã nghe được chuyện đêm qua, cho nên mới chú ý nhiều tới cô như vậy. 

Thấy Tiêu Niệm Chức ăn uống rất tự nhiên, cũng ăn hết đồ ăn, thì ánh mắt kia mới thu lại. 

Ăn cơm xong và nói cảm tạ với mấy thẩm thẩm, Tiêu Niệm Chức đang chuẩn bị đi thì bị Phú thẩm gọi lại: “Sữa bò được đưa tới lúc sáng còn một ít, cháu mang về nấu mà uống. Thấy bảo là thứ này rất bổ dưỡng. Nhìn xem cháu gầy thế kia, nên bồi bổ nhiều hơn." 

*Mình sẽ thay cách xưng hô "ta" - "ngươi" bằng cách gọi khác thân thiết hơn tùy vào người và trường hợp khi đã thân quen, quý mến.
*Nu9 sẽ dùng từ "cô" khi tự nói về mình. 


Khi Phú Thẩm nói chuyện thì đã đổ một chậu lớn sữa bò cho Tiêu Niệm Chức. 

Thứ này, bọn họ cũng không biết ăn thế nào, dùng nhiều nhất chính là trộn lẫn với bột đem làm màn thầu hấp, làm bánh nướng áp chảo. Thậm chí có khi còn trực tiếp đem đổ cho lợn, dê ở sân sau uống. 

Nhìn thấy sữa bò, mắt Tiêu Niệm Chức sáng rực lên. 

Cơm trưa ăn không ngon miệng, việc cấp bách để cứu vãn chính là món tráng miệng ngọt ngào sau bữa chính. Tuy nhiên, cô không có đủ nguyên liệu nhưng bây giờ không phải là có rồi sao! 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT 

Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn cười cười, cảm ơn Phú thẩm rồi sau đó xin bà một ít khoai sọ cùng bí đỏ. 

Phú thẩm chỉ nghĩ là tiểu cô nương chưa ăn no, lại ngượng ngùng lấy nhiều đồ ăn, cho nên đã cố ý chọn đồ đã hấp chín cho nàng: “Vốn là định giữ lại để chiều tự mình ăn, nếu cháu muốn ăn thì thẩm đưa cho cháu trước, lát nữa thẩm lại hấp thêm là được.” 

Thấy Tiêu Niệm Chức còn muốn bê chậu sữa bò, Vu cô cô liền giúp đỡ bê chậu nhỏ đựng khoai môn và bí đỏ. 

Thành thật mà nói, Vu cô cô thật sự khá là tò mò, tiểu cô nương muốn mấy thứ này, là muốn làm cái gì đây?

 

*996: Ba chữ số này mô tả lịch trình từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, trong suốt 6 ngày một tuần. Đó là 72 giờ làm việc và thường không có thêm thù lao.

*007: nhân viên lao động từ nửa đêm hôm nay (0h) đến nửa đêm hôm sau, suốt bảy ngày liên tục.

 

>>>Chú thích chung: Có hai cách gọi học sinh ở Quốc Tử Giám, được mình sử dụng trong truyện.<<<

  • Thư sinh: giống như một danh xưng, tên riêng. 
  • Học trò: dùng để tự xưng bản thân với bề trên, tỏ ý tôn trọng. Và ngược lại, đây là cách người bề trên gọi học sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play