Bản thân Tiêu Trác là Tư nghiệp, ngày thường chỉ cần hỗ trợ Tế tửu tiến hành mấy việc dạy dỗ linh tinh, cũng không cần giảng bài. Cho nên, thời gian rảnh rỗi tương đối là nhiều. 

*Tế tửu: chức danh đứng đầu Quốc Tử Giám, tương ứng với Hiệu trưởng ngày nay. 
*Tư nghiệp: làm phó đứng sau Tế tửu


Vừa nghe nói là có cháu gái trong tộc tới tìm, lại nhớ đến nửa năm trước nhận được thư do tộc đệ gửi tới nhờ gửi gắm cô nhi. Ông ấy thu dọn đơn giản một chút rồi đi ra. 

*Tộc đệ: em trai họ trong dòng tộc.


Tiêu Trác có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Niệm Chức. 

Thành thật mà nói, ông đã không gặp đứa cháu gái này gần 10 năm rồi. 

Tiêu Trác cùng phụ thân của nguyên chủ là đường huynh đệ cùng một thái gia gia, quan hệ cũng không quá thân, nhưng là bởi vì con nối dõi của hai nhà đều khá ít, cho nên qua lại cũng thường xuyên. 

*Đường huynh đệ: anh em trai họ nội (còn "biểu" được dùng cho nhà ngoại)
*Thái gia gia: ông cố/cụ ông , là cha của ông nội.


Ngoài ra, hai người họ còn là bạn học cùng trường từ nhỏ, nên mối quan hệ càng trở nên thân thiết hơn. 

Phụ thân của Tiêu phụ mất sớm từ khi ông còn nhỏ, thân thể của mẫu thân lại không tốt. Cho nên sau khi thi đỗ tú tài, liền ở lại trong thôn mở một học đường để chăm sóc cho mẫu thân, cưới vợ sinh con. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT


Gia đình Tiêu Trác có điều kiện khá hơn, cũng dụng tâm đọc sách, cho nên một đường cao trung, cho đến tiến sĩ, sau đó ở tại kinh thành làm quan. Sau khi tổ phụ, tổ mẫu, và cha mẹ đều đã qua đời, liền hiếm khi trở về quê quán ở Sâm Châu. 

Trong trí nhớ của ông, bé gái đáng yêu trát hai bím tóc sừng trâu, hiện giờ đã trưởng thành thành một thiếu nữ tươi sáng. 

Khi mà Tiêu Trác kích động nhìn Tiêu Niệm Chức, nàng cũng lặng lẽ quan sát đối phương. 

Nguyên chủ đối với vị thế bá này không có nhiều ấn tượng. Trong cốt truyện, cũng là tới gần cuối truyện, thế bá mới biết được chuyện gì đã xảy ra với cháu gái mình. 

Nhưng mà lúc đó nguyên chủ đã yêu nam chính, thế bá muốn giúp nàng trốn thoát, nhưng nàng lại không muốn. 

Cốt truyện không đưa ra thêm bất kỳ thông tin nào, vì vậy Tiêu Niệm Chức chỉ có thể dựa vào sự quan sát của mình. 

Tiêu Trác có nét mặt rộng rãi, khí chất ôn hòa, trên người tự mang phong thái tri thức của người đọc sách. Tiêu Niệm Chức cảm thấy đối phương hẳn là người hòa đồng dễ ở chung. 

Tiêu Trác nhìn nửa ngày, hốc mắt đều đỏ lên, sau đó mới không chắc chắn hỏi: “Tưởng Tưởng?” 

Tưởng Tưởng, là tên của nguyên chủ hồi nhỏ, đồng thời cũng là biệt danh của Tiêu Niệm Chức. 

Sau khi quan sát xong, Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn chắp tay hành lễ: “Đại bá.” 

Sau khi nghe thấy Tiêu Niệm Chức gọi mình một cách rõ ràng, Tiêu Trác kích động tới mức giọng nói đều run rẩy: “Đây, đại bá ở đây, mau tới đây để đại bá nhìn xem. Đại bá đã mười năm chưa thấy ngươi rồi.” 

Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn đến gần, tùy ý để Tiêu Trác dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn mình. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT


Hai đại bá gác cổng thấy cảnh nhận thân này, vội vàng khuyên nhủ: “Hài tử đã an toàn tới đây là tốt rồi. Tư nghiệp đại nhân đừng quá đau lòng.” 

“Đúng vậy, nhìn đứa nhỏ này lăn lộn một đường, vẫn nên thu xếp ổn thỏa trước đã.” 

…… 

Hai người lên tiếng, đã nhắc nhở Tiêu Trác. 

Tiêu Niệm Chức hiện giờ là bé gái mồ côi, trong tộc không có thân thích gì. Tộc đệ đã đặc biệt viết thư gửi gắm cô nhi cho ông, ông cũng nên xứng với sự tín nhiệm này! 

Chẳng qua, thu xếp cho Tiêu Niệm Chức thế nào, cần phải suy nghĩ cho tốt. 

Tiêu Trác mất vợ khi còn trẻ, trong nhà có ba đứa con trai. Một đứa đang du học bên ngoài, còn lại hai đứa đang ở trong học viện. 

Ngày thường đều có quản gia trông coi việc trong nhà, bản thân ông mỗi ngày đều ở ký túc xá của Quốc Tử Giám. Để Tiêu Niệm Chức tới nhà mình ở, cũng không có vấn đề gì. 

Chẳng qua, ông sợ tiểu cô nương cảm thấy tự ti khi ăn nhờ ở đậu, lại sợ trong nhà toàn là nam tử khiến cho tiểu cô nương ở không được thoải mái. 

*Ăn nhờ ở đậu: sống tạm bợ, nương tựa vào người khác.


Tiêu Trác suy nghĩ rất nhiều, trước tiên dẫn Tiêu Niệm Chức vào một phòng nhỏ cho khách trong học viện, cẩn thận hỏi han một lúc, sau đó mới dò hỏi suy nghĩ của nàng. 

Tiêu Niệm Chức lúc ở hiện đại là bà chủ của một nhà hàng nhỏ. 

Bởi vì có phòng bếp mỹ vị cùng với quá trình huấn luyện, cho nên tay nghề nấu ăn của Tiêu Niệm Chức rất cao, danh tiếng của nhà hàng nhỏ cũng rất nổi tiếng. 

Tuy nhiên Tiêu Niệm Chức có lòng nhiệt huyết nhưng lại có một thân xác cá muối. 

*Cá muối: lười nhác, chỉ muốn nằm một chỗ. 

Vì vậy, thường xuyên mở hàng nửa ngày và đóng cửa nửa ngày, khiến cho các thực khách oán niệm sâu sắc. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT


Hiện giờ tới cổ đại, chính mình chỉ là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa. Xét cho cùng nếu cứ ở trong nhà người khác ăn không uống không cũng không được tốt. 

Nhưng Tiêu Niệm Chức cũng không xác định được liệu mình có thể vào làm trong thực đường hay không. 

*Thực đường: nhà ăn, cangteen 

Nghĩ đến đây, nàng thử mở miệng dò hỏi: “Ta cũng không thể lúc nào cũng ăn dùng của đại bá. Làm phiền đại bá có thể hay không giúp ta tìm một công việc. Ta nghĩ không khí ở thư viện rất tốt, nếu có thể làm việc ở đây thì ta cũng có thể yên ổn mà ở lại nơi này.” 

Tiêu Trác vừa nghe, cũng cảm thấy hợp lý. 

Ông không trực tiếp thu xếp cho cô bé, cũng là vì nghĩ không muốn cô bé cảm thấy bản thân ăn nhờ ở đậu, cảm thấy khó chịu trong lòng, suy nghĩ nhiều mà sinh bệnh. 

Hiện tại Tiêu Niệm Chức tự mình nói ra, Tiêu Trác gật gật đầu: “Vậy được, ta thấy việc trồng trọt ở hậu viện còn khá là nhẹ nhàng, để ta hỏi Tế tửu một chút, hẳn là sẽ nhanh có câu trả lời.” 

Đi trồng trọt sao? 

Tuy rằng cùng điều mình muốn có chút chênh lệch, nhưng Tiêu Niệm Chức nghĩ, dù sao cũng là ở trong thư viện, sau này sẽ có cơ hội. 

So với việc đi nấu nướng ngập trong khói dầu, có lẽ đây là một sự lựa chọn không tồi. 

Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn đồng ý, Tiêu Trác liền đi thu xếp.


Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT


Hiệu suất làm việc của đối phương rất cao, chờ đến lúc buổi chiều hoàng hôn buông xuống, Tiêu Niệm Chức đã gặp được Vu cô cô ngày mai sẽ dẫn nàng đi làm ruộng. 

Vu cô cô hơn bốn mươi tuổi, diện mạo bình thường, khí chất lạnh lùng. 

Cô cô ở tại ký túc xá đông sương khu điền trang tại hậu viện, còn nhóm nam sư phó thì ở khu tây sương, cách nhau một cánh đồng ruộng ở giữa. 

*Sư phó: từ ngữ thời Chiến Quốc, dùng để gọi sư phụ, người có tay nghề truyền nghề.


Vu cô cô ở một mình một gian, khi Tiêu Niệm Chức đến đây, bà đã thu xếp cho cô một phòng ở cạnh phòng mình. 

Sau khi đã thu xếp xong, Vu cô cô lúc này mới nhẹ giọng nói: “Ngày mai giờ Tỵ rời giường, cùng ta đi tưới nước cho vườn rau. Đừng có dậy muộn.” 

*Giờ Tỵ là khoảng 9-11h sáng 

Tiêu Niệm Chức ngoan ngoãn gật đầu: “Đa tạ cô cô.” 

Vu cô cô lại nói muốn dùng nước nóng thì phải tự mình đi đun. Bên cạnh có phòng bếp nhỏ, có củi đốt. 

Chẳng qua, bọn họ ở bên này không có nguyên liệu nấu ăn, nếu đói bụng, thì cầm thẻ bài của bà ấy đi thực đường có thể mượn bếp và sử dụng nguyên liệu nấu ăn, không cần trả tiền. 

Lúc tới đây, Tiêu Trác đã nói qua với Tiêu Niệm Chức, nói Vu cô cô lúc trước là người trong cung, địa vị ở trong học viện không thấp. 

Hiện giờ Tiêu Niệm Chức vừa nghe thấy sự sắp xếp của Vu cô cô, thầm nghĩ: Thân phận địa vị này quả nhiên rất cao. 

Nguyên chủ từ giữa trưa đến giờ còn chưa có ăn gì, Tiêu Niệm Chức tới đây lại lăn lộn một hồi. Hiện giờ đã là giờ Hợi, trong bụng quả thực trống rỗng. 

*Giờ Hợi là khoảng 21-23h 

Biết có thể đi thực đường dùng ké nguyên liệu nấu ăn, Tiêu Niệm Chức nhịn không được mà ngo ngoe rục rịch. 

Nghĩ đến lời Vu cô cô nói, sau giờ Hợi thì phần lớn học sinh trong học viện đều sẽ trở về ký túc xá, thực đường sẽ không có quá nhiều người. Tiêu Niệm Chức đơn giản sửa soạn bản thân một chút, chào hỏi Vu cô cô một tiếng, liền mang theo thẻ bài mà bà ấy đưa cho, đi tới thực đường. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT 

Khi Tiêu Niệm Chức đi tới, thực đường chỉ còn lại hai thẩm thẩm. Một người đang ăn màn thầu, một người đang quét tước dọn dẹp. 

Nghe động tĩnh liền ngẩng đầu lên, phát hiện ra là một tiểu cô nương xinh đẹp, Thôi thẩm cười cười: “Đây là tiểu đồ đệ mới của Vu cô cô đi. Có phải là đói bụng rồi không, mau tới đây, bên này còn có màn thầu.” 

Nghe thấy lời này, Phú thẩm ở bên cạnh đẩy nhẹ bà ấy: “Bà nói gì vậy, để con bé tự mình lựa chọn. Làm như ai cũng như bà, chỉ thích ăn màn thầu ủ bột” 

Tiêu Niệm Chức chào hỏi hai thẩm thẩm, lại chủ động giới thiệu bản thân một chút. 

Hai vị thẩm thẩm cười ha hả cùng nàng trao đổi thông tin bản thân. 

Vừa nghe hai thẩm nói chuyện, Tiêu Niệm Chức vừa lặng lẽ nhìn xem các nguyên liệu nấu ăn. Nhìn thấy miến treo ở trên tường, ở trong sọt còn sót lại một chút rau xanh, cùng với thù du đặt ở bên góc thớt, nàng chợt thấy phấn chấn!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play