Tiêu tư nghiệp không hề khó chịu khi bị trêu chọc, chỉ cười bất đắc dĩ. 

Tiêu Niệm Chức ngồi xuống bên cạnh Vu cô cô, trù nương phối hợp với tỳ nữ bưng đồ ăn và cơm cho ba người. 

Vu cô cô cùng Tiêu tư nghiệp đều không phải loại người há miệng chờ bón, cần người hầu hạ. 

Cho nên, sau khi bàn cơm được bày xong, bọn họ tự mình ăn. Trù nương lui về chuẩn bị cơm trưa cho đám người làm, kẻ ở của thôn trang. Tỳ nữ lui sang một bên đứng chờ hầu hạ. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Vu cô cô ăn uống thiên về vị ngọt, thích ăn món chay như các loại rau. 

Thịt cũng có thể ăn, chỉ là không thích lắm. 

Nhưng mà, lần này, bà đưa tay gắp trước chính là…… 

Thịt thăn chua ngọt. 

Đã sớm ngửi thấy mùi thơm chua ngọt của nó, Vu cô cô đã động lòng rồi. 

Tiêu tư nghiệp ăn gì cũng thích ăn mặn một chút, cho nên trước tiên ông đưa đũa về phía gà xào dầu hành. 

Màu sắc đậm đà và thơm nức của nước tương, kèm theo đó là một mùi thơm nhẹ của gà. Tiêu tư nghiệp cũng đã cảm nhận được hương vị độc đáo của nó mặc dù chưa ăn. 

Nhẹ cắn một miếng, sẽ cảm nhận được nước sốt đặc sệt thơm ngon đậm đà, nó bao bọc từng lớp thịt gà, thấm đẫm mọi chỗ, nỗ lực đem mỗi vị trí của miếng gà đều dính lấy hương vị và mùi thơm độc đáo. 

Nhấm nuốt từ từ, Tiêu tư nghiệp phát hiện thịt gà này rất mềm lại thơm ngon, không giống những món mà ông ăn hàng ngày, đa số đều khô như củi đốt. 

Ông không kén chọn đồ ăn, nhưng lúc này lại cảm thấy rất khác biệt, thịt gà này rất mềm, vị rất tươi, dư vị vô cùng. 

Tiêu tư nghiệp không khỏi gật đầu, đang muốn khen một câu thì ngẩng đầu lên liền thấy, Vu cô cô rất hiếm khi không để ý tới hình tượng mà đang híp mắt, dường như còn đang hồi tưởng lại hương vị của miếng đồ ăn mà mình vừa nuốt xuống. 

Đúng rồi, Vu cô cô vừa ăn cái gì ấy nhỉ? 

Cái món chua chua ngọt ngọt kia? 

Thật lòng mà nói thì Tiêu tư nghiệp không quá thích mấy ăn món có vị ngọt, nhưng mà xuất phát từ tò mò, ông vẫn gắp thử một đũa. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Nước sốt của thịt thăn chua ngọt trông đặc sệt hơn vì có dầu và được keo lại, căng bóng lại trong suốt như pha lê, phủ lên trên miếng thịt được cắt thành các dải nhỏ và đã được tẩm bột chiên lên. 

Màu đỏ nâu toát lên vẻ đẹp rực rỡ đặc trưng của món ăn ngon này. 

Chỉ cần nhìn mà chưa cần ăn, cũng sẽ bị món ngon này hấp dẫn. 

Tiêu tư nghiệp nhẹ nhàng đưa vào miệng, trước tiên là cảm nhận được vị ngọt của trái cây, trong vị ngọt có chút vị chua nhẹ. Ngọt là chính chua là phụ, cả hai phối hợp lại với nhau, hòa quyện tạo ra hương vị tươi mát, ngọt ngào lại pha chút chua nhẹ. 

Những miếng thịt được bọc trong nước sốt này, thịt được bọc một lớp dịch trứng rồi phủ lên một lớp tinh bột, sau đó được chiên qua dầu. Nhưng khi cắn vào, kết cấu mềm xốp và hương thơm đọng lại. 

Mùi tanh của thịt đã được loại bỏ hoàn toàn, chỉ còn lại mùi thơm nồng đậm của thịt, từ từ xâm lấn khắp khoang miệng, để lại dấu ấn bá đạo. 

Sau khi ăn một miếng thịt thăn chua ngọt, Tiêu tư nghiệp dường như đã hiểu rõ vì sao mà Vu cô cô lại không màng hình tượng, híp mắt hưởng thụ. 

Ông cũng không nhịn được mà híp mắt lại, suýt nữa ậm ừ ra tiếng. 

Trước đây, yêu cầu của Tiêu tư nghiệp đối với đồ ăn là: Chỉ cần no là được. 

Nhưng bây giờ, ông dường như đã hiểu được suy nghĩ của những người đam mê mỹ thực, giả dụ như là Ngụy vương. 

Cũng giống như ông ở trong vấn đề học tập, luôn có yêu cầu theo đuổi mục tiêu cao hơn. 

Biên giới của mỹ thực cũng rất cao xa và đáng giá theo đuổi! 

Sau khi hiểu ra, Tiêu tư nghiệp cảm thấy suy nghĩ bị trì trệ suốt mấy năm của mình đột nhiên thông suốt rộng mở. Ông thở phào nhẹ nhõm, nhìn thoáng qua tiểu cô nương đang ngoan ngoãn ngồi ăn cơm bên cạnh Vu cô cô. Không kìm lòng được mà giơ tay khẽ vuốt vuốt đầu con bé: “Tay nghề này của Tưởng Tưởng quả thực là không tồi.” 

Vu cô cô đã nếm thử một miếng rau xào, tươi mới ngon miệng, giúp làm dịu đi cảm giác dầu mỡ do các món mặn khác trên bàn mang lại. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Lúc này, bà đang duỗi đũa về phía món cá kho. 

Mặc dù không có tỳ nữ đứng bên giúp gắp thức ăn, nhưng cả ba người đều có đũa chung để gắp đồ ăn. 

Đũa chung được đưa tới mâm để gắp đồ ăn, lúc ăn thì dùng đũa của chính mình. 

Đặc trưng của các món kho phần lớn đều là màu nâu đỏ bóng dầu của nước sốt. 

Màu sắc nồng đậm hấp dẫn người khác, hương vị thơm ngon bá đạo. 

Vu cô cô sở dĩ đem nó ăn lúc cuối cùng, là bởi vì…… 

Cá chép rất nhiều xương nhỏ, rất phiền toái! 

Nghe Tiêu tư nghiệp nói xong, Vu cô cô cười : “Có so sánh mới thấy đồ ăn ở thực đường cứ như là cơm thừa đổ đi vậy. ” 

Nghe thấy vậy, Tiêu tư nghiệp vội vàng xua xua tay: “A…… Cũng không đến mức đó, nào có tệ.” 

Dù thế nào đi nữa, họ đều là đầu bếp được đào tạo bài bản, tay nghề cũng không tệ. 

Chính là cái gì ăn lâu rồi cũng sẽ chán. Với lại, chi phí mà Quốc Tử Giám cấp cho vấn đề ăn uống cũng không nhiều, không thể bữa nào cũng cho ăn thịt, cá thịnh soạn được. 

Giả dụ như thịt dê, một tháng chỉ được ăn có 3 lần. 

Thịt gà và mấy loài tương tự thì giá rẻ hơn, còn có thể ăn nhiều hơn chút. 

Đồ ăn không ít, nhưng món thịt lại không nhiều lắm. Ăn lâu rồi, mọi người đương nhiên là sẽ có ý kiến phàn nàn. 

Thấy Tiêu tư nghiệp không chịu thua, Vu cô cô chỉ vào món rau xào: “Ngài nếm thử xem, đều là thức ăn chay, Tưởng Tưởng làm ra thế nào, còn đầu bếp ở thực đường làm ra cái gì ?” 

Tiêu tư nghiệp ngượng ngùng gắp một miếng, trơn mềm và giòn, sau khi mùi thơm của rau xanh và dầu hòa quyện hoàn hảo, phát ra mùi thơm lưu luyến trong miệng, rất lâu cũng chưa tiêu tan. 

Đúng thật là khác nhau! 

Sau khi Tiêu tư nghiệp ăn xong, đồng tử của ông ấy hơi chấn động. 

Thấy ông ấy như vậy, Vu cô cô không khách khí cười cười. 

Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT. 

Nhưng mà bà cũng biết, mấy đầu bếp kia ở thực đường, cũng đều là dùng quan hệ gia đình để vào, không có dễ đuổi đi như vậy. 

Nói chứ, bọn họ vào làm đầu bếp ở Quốc Tử Giám, cũng không phải là do lấy được lợi ích lớn gì. 

Tiền công của đầu bếp đều là cố định. Việc mua sắm nguyên liệu cũng có người phụ trách riêng. 

Chẳng qua, ở trong thực đường học viện, nói ra cũng khiến người khác hâm mộ, rất có thể diện. 

Vu cô cô không trêu chọc nhiều. Tiêu tư nghiệp ngại ngùng cười, quay ra dùng giọng ôn hòa nói với Tiêu Niệm Chức: “Tưởng Tưởng có muốn tới thực đường rèn luyện thêm không?” 

Nếu là lúc trước, Tiêu Niệm Chức có lẽ sẽ không do dự, nhưng bây giờ thì phải suy nghĩ đã. 

Rốt cuộc công việc hiện tại quá sung sướng! 

Nhưng sự xuất hiện của tên tra nam Lư Cảnh Nguyên này, khiến cho Tiêu Niệm Chức có cảm giác cấp bách. 

Sợ là không thể sống cuộc sống của cá mặn. Đợi đến khi sau này có bản lĩnh, lúc đó mới an toàn để sống cá mặn. 

Giống như Vu cô cô vậy. 

Cho nên, bây giờ Tiêu tư nghiệp hỏi tới, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu có thể tới được chứ?” 

Nghe thấy Tiêu Niệm Chức đồng ý, Tiêu tư nghiệp lại bắt đầu lo lắng, nếu tiểu cô nương mệt thì phải làm sao bây giờ? Thực đường nhiều khói dầu như vậy, bị sặc khói thì làm sao đây? 

Không nhắc tới còn tốt, giờ nghĩ đến lại thấy do dự. 

Vu cô cô ở bên cạnh hiểu được lo lắng của ông ấy, nghĩ một chút rồi đưa ra kiến nghị: “Nếu không thì cứ để Tưởng Tưởng đi theo mấy người Phú thẩm trước, làm đồ ăn khuya, ít người mà cũng không nhiều việc. Còn có thể lấy tiền, nhẹ nhàng hơn nhiều so với ban ngày.” 

Vu cô cô là người rất am hiểu "chèo thuyền câu cá" cho biết: Không có người nào so được với bà, am hiểu làm cách nào để lười biếng, và không có ai nổi danh hơn bà! 

Tiêu tư nghiệp nghe xong, hai mắt sáng lên: “Ý kiến này rất hay!” 

Sau khi cảm thán, Tiêu tư nghiệp lại nhìn về phía Tiêu Niệm Chức: “Mấy người Thôi thẩm đều rất tốt, cháu nói chuyện khéo léo nhanh nhẹn một một chút, các nàng sẽ tình nguyện quan tâm tới cháu. Buổi tối có các nàng chiếu cố, ta cùng cô cô của cháu cũng có thể yên tâm một chút. Lúc làm đồ ăn khuya, xem mà lựa thu tiền, đừng quá đáng là được. Có thiếu cái gì, cần cái gì thì cứ nói với đại bá, đại bá sẽ mua cho cháu!”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play