Bởi vì phải đợi tin tức, Tiêu Niệm Chức cũng không vội đi ngủ.
Chờ mãi tới cuối giờ Hợi (gần 23h) , người đi dò hỏi tin tức mới trở về.
Đối phương cũng không kịp sửa soạn, liền đơn giản chỉnh lại đầu tóc, quần áo rồi đi vào.
Vu cô cô đã sốt ruột chờ đợi hồi lâu, vừa thấy thấy người liền trực tiếp hỏi: “Tình huống thế nào?”
Gã sai vặt đi tìm hiểu tin tức chắp tay, thành thật trả lời: “Thưa cô cô. Nghe nói là đã đánh nhau rồi. Còn có người bị thương, nghe nói là bị thương không nhẹ. Có người của Thành Nam Ty và Tuần Bộ Doanh trông coi ở đó, tiểu nhân cũng không hỏi thăm được nhiều. Sợ hỏi nhiều, những người đó liền đem tiểu nhân nhốt lại, cho nên cũng không hỏi được rõ ràng là ai bị thương.”
Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT.
Thông tin mà gã sai vặt có được rất hạn chế, Vu cô cô nghe thấy có người bị thương, sắc mặt trắng bệch. Trong lòng Tiêu Niệm Chức cũng thấy lo lắng.
Tuy rằng cô và Tiêu tư nghiệp không có tình cảm thân quen, nhưng ông ấy là một người rất tốt, cũng rất quan tâm chăm sóc cô. Nếu như ông ấy thực sự xảy ra chuyện……
Trước tiên không nói tới việc mình mất đi một cái đùi. Chỉ nói riêng con người ông ấy, Tiêu Niệm Chức không nỡ mặc kệ.
Tuy nhiên, thông tin họ biết bây giờ còn hạn chế, lo lắng cũng không có tác dụng gì.
Vu cô cô đương nhiên cũng nghĩ tới, xua xua tay ý bảo Hồ quản sự đưa gã sai vặt ra ngoài. Nhìn sắc mặt không tốt của Tiêu Niệm Chức, bà mím môi, nhẹ nhàng an ủi: “Tưởng Tưởng đừng sợ, Thành Nam Ty cùng Tuần Bộ Doanh đều ở đó, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Có chuyện xảy ra cũng không thể nào để phu tử xông lên, đúng không? Hơn nữa học trò trong học viện, cũng không phải tất cả đều là hạng người tay trói gà không chặt. Có rất nhiều người tinh thông lục nghệ, vẫn có các công tử có chút võ nghệ trong người.”
*Trói gà không chặt: yếu đuối, bất tài, vô dụng.
*Lục nghệ: từ triều đại nhà Chu, lục nghệ bao gồm Lễ (lễ nghĩa), Nhạc (âm nhạc), Xạ (bắn cung), Ngự (cưỡi ngựa), Thư (thư pháp) và Số (toán học) . Những người đàn ông giỏi cả 6 nghệ này được gọi là một "quân tử".
Lời nói này của Vu cô cô là để trấn an Tiêu Niệm Chức, đồng thời cũng đang cố gắng thuyết phục chính mình.
Sẽ ổn cả thôi.
Vu cô cô không ngừng tự nhủ trong lòng, sợ Tiêu Niệm Chức lo lắng ngủ không được, bà mau chóng đưa ra quyết định: “Sáng sớm ngày mai, chúng ta liền đi qua đó nhìn xem, nếu như có việc gì thì chúng ta cũng kịp thời biết được.”
Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT.
Tiêu Niệm Chức quả thực có chút lo lắng, nhưng bây giờ đã qua nửa đêm, đi ra ngoài rồi đi về quả thực không an toàn.
Hơn nữa, nếu thật sự bị thương, cô đi qua đó cũng không giúp được gì nhiều.
Hiện giờ Phòng bếp mỹ vị vẫn chưa mở khóa được hòm thuốc đặt ở trong phòng khách, cũng không có cách nào để dùng.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tiêu Niệm Chức lại điều chỉnh hô hấp một chút, chào Vu cô cô rồi trở về phòng đi ngủ.
Tuy rằng vẫn luôn tự nhủ là không có việc gì đâu, nhưng Tiêu Niệm Chức vẫn trằn trọc mãi ngủ không được.
Tới khi gần sáng mới mơ màng ngủ, lại còn gặp ác mộng, bị dọa sợ tới mức tỉnh lại luôn!
Cả người đổ mồ hơi lạnh, Tiêu Niệm Chức ngồi dậy cho bình tĩnh một lát. Sau khi đợi cho tim không còn đập nhanh nữa, lúc này mới lặng lẽ vào Phòng bếp mỹ vị, tắm rửa, lau khô tóc rồi mới đi ra.
*Qua chuyện này, thái độ của nu9 với đại bá cũng khác trước, coi ông ấy thực sự là người thân của mình.
Khi cô rời giường có tạo ra tiếng động, tỳ nữ đứng chờ bên ngoài vội gõ cửa rồi tiến vào hầu hạ. Sau khi bước vào, mỉm cười với Tiêu Niệm Chức rồi báo một tin tức tốt: “Đại nhân ở Quốc Tử Giám đã tới đây từ sáng sớm. Lúc này đang ngồi uống trà với cô cô, cô nương có muốn đi qua đó không?”
Vừa nghe thấy Tiêu tư nghiệp tới, đôi mắt của Tiêu Niệm Chức bỗng sáng lên, suýt chút nữa không để ý dáng vẻ mà chạy ra ngoài. May là có tỳ nữ nhanh nhẹn kịp cản lại: “Cô nương ơi, chúng ta không thể cứ như vậy ra ngoài được ạ!”
Lúc đêm qua, sau khi Tiêu Niệm Chức tắm xong, đã đổi một bộ áo ngủ màu xanh dương.
Mặc như vậy, đầu tóc còn rối tung, đúng là không đẹp.
Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT.
Tiêu Niệm Chức nhanh chóng trở lại, rửa mặt thật nhanh, lại nhờ tỳ nữ giúp chải tóc, thay đổi quần áo, rồi mới vội vàng ra khỏi cửa.
Ngày hôm qua đi hơi gấp gáp, Tiêu Niệm Chức cũng không mang theo quần áo. Bộ quần áo mặc hôm nay là do Vu cô cô chuẩn bị.
Áo khoác ngắn màu xanh lá, cùng với váy mã diện màu xanh dương đậm thêu hoa nhỏ. Có lẽ là để phù hợp với bộ quần áo này, Vu cô cô còn chuẩn bị cho một đôi khuyên tai hồ lô màu ngọc bích.
*Mình có edit sai tên loại áo ở mấy chương trước đó, viết là "Áo khoác ngắn tay" . Chính xác thì nó là "Áo khoác ngắn cổ tay áo hẹp" , là lớp áo mặc bên ngoài, trang phục thời nhà Minh. Đã sửa lại ở các chương trước.
Vu cô cô nói đây là quần áo cũ của bà lúc trước, nhưng khi tỳ nữ giúp Tiêu Niệm Chức thay quần áo, đã nhỏ giọng giải thích, đây đúng là quần áo cũ của cô cô, nhưng mà là đồ cũ chưa từng mặc qua.
Tiêu Niệm Chức nhận lòng tốt của Vu cô cô, trong lòng nghĩ nghĩ. Tính xem giữa trưa hôm nay, nên làm món ăn gì để báo đáp cô cô một chút?
Trong lúc tự hỏi, Tiêu Niệm Chức đã đi vào phòng khách ở nhà chính.
Tiêu tư nghiệp cũng lo lắng cho Tiêu Niệm Chức, cho nên vừa xử lý xong chuyện ở học viện, liền vội vội vàng vàng chạy tới đây.
Sau khi tới, mới biết được Tiêu Niệm Chức vẫn còn đang ngủ, Tiêu tư nghiệp thở phào nhẹ nhõm. Vừa mới cùng Vu cô cô nói chuyện mấy câu, Tiêu Niệm Chức đã đi tới rồi.
Nhìn thấy bộ dáng tươi sáng của tiểu cô nương. Tiêu tư nghiệp mới hoàn toàn yên tâm.
Tiêu tư nghiệp bất cẩn không nhìn kỹ. Nhưng Vu cô cô lại nhìn thấy, khóe mắt Tiêu Niệm Chức có chút xanh đen. Vừa nhìn là biết, đêm qua không ngủ ngon.
Bà nhẹ thở dài một tiếng, quay sang trêu ghẹo Tiêu tư nghiệp: “Đứa nhỏ này, đêm hôm qua khẳng định không ngủ ngon. Nhìn màu sắc của khóe mắt kia, cứ như là bị ai đánh vậy.”
Bà vừa nói ra lời này, Tiêu tư nghiệp lúc này mới phát hiện, nhìn mặt Tiêu Niệm Chức đúng thật là có chút không tốt, hắn bất đắc dĩ thở dài: “Tuổi còn nhỏ, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Học viện bên kia có Thành Nam Ty, còn có Tuần Bộ Doanh, có thể có chuyện gì được?”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ bả vai Tiêu Niệm Chức, rồi nhanh chóng thu tay lại.
Tiêu tư nghiệp nghĩ, con gái lớn tránh cha, Tiêu Niệm Chức hiện giờ đã là cô nương mới lớn, hắn quả thực không thể gần gũi quá mức.
Cho nên, vỗ vai hai cái xong lại ngồi xuống ghế đối diện Vu cô cô.
Tiêu Niệm Chức đi tới đây cũng không ngồi xuống, mà ngoan ngoãn đi tới đứng phía sau Vu cô cô.
Tiểu trù nương ở Quốc Tử Giám được edit bởi Jenna, đăng miễn phí tại TYT.
Vu cô cô muốn cho cô cùng ngồi xuống, nhưng cô lại xua tay cự tuyệt.
Thấy vậy, Vu cô cô cũng không ép, nghe Tiêu tư nghiệp kể lại tình hình ngày hôm qua ở Quốc Tử Giám.
Hai tên cướp lẻn đến sau núi, sau đó lại đột nhập vào trong học viện, xác thật đã khiến không ít học trò hoảng sợ.
Tuy nhiên, như Vu cô cô nói, ở kinh thành có rất nhiều con cháu quyền quý tinh thông lục nghệ, thật sự ra tay cũng chưa chắc đã yếu thế.
Hơn nữa, nhiều người đấu hai, cũng không thể nào thua được.
Trong quá trình đánh nhau, không tránh khỏi bị thương nhẹ chỗ nọ chỗ kia.
Những chuyện này, Tiêu tư nghiệp nói một cách thản nhiên, nhưng sự nguy hiểm và cấp bách trong đó, sợ là chỉ có người từng trải qua mới hiểu.
Bất quá, trong đó cũng không phải là không có chút tin tức tốt nào.
Đó là……
Lư Cảnh Nguyên cái thứ chó má này, bị thương!
Nhắc tới chuyện này, Tiêu tư nghiệp chỉ lắc đầu thở dài: “Cánh tay của Lư phó đoạn sự bị chém một vệt dài, vết thương khá lớn, có lẽ phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian dài thì mới lành.”
Vì phải khống chế biểu tình, nếu không Tiêu Niệm Chức cảm thấy rất muốn thử một lần cười tới tận mang tai là như thế nào.
Vu cô cô đối với chuyện Lư Cảnh Nguyên bị thương, không để ý nhiều.
Biết được học viện đã ổn, cũng đã bắt được bọn cướp. Bà liền yên tâm.
Nghĩ tới ruộng rau ở ngọn núi sau học viện, đây là thời điểm phát triển tốt nhất. Tuy rằng Vu cô cô hằng ngày làm qua loa, nhưng nhiều hay ít thì vẫn tưới nước.
Không yên tâm việc này, Vu cô cô do dự hỏi: “Vậy ngày mai bọn ta trở về có được không?”
Đáp lại, Tiêu tư nghiệp sảng khoái gật đầu: “Đương nhiên, cứ theo sự sắp xếp của cô cô.”
Biết bất cứ khi nào về cũng được, Vu cô cô yên tâm: “Vậy được, ngày mai ta dẫn theo Tưởng Tưởng trở về. Trưa nay ngài ở lại dùng cơm rồi hẵng đi?”