Chỉ dựa vào điểm này, Úc Trục Nhan đã bỏ đi tâm tư muốn thuê. 

Có thêm một nguyên nhan rất quan trọng đó là sức khỏe của Úc Tiểu Thiên không được tốt, sống lâu dài trong một hoàn cảnh như vậy sẽ bất lợi với sự trưởng thành của cô bé. Là anh trai, Úc Trục Nhan tự nhiên sẽ đặt sức khỏe của cô bé lên hàng đầu. 

Ý thức được những căn phòng này đều không thích hợp, Úc Trục Nhan quyết đoán thay đổi khu vực. 

Nội thành ở tinh cầu Ocean Pull được chia thành khu A và khu B. Khu A chiếm diện tích lớn hơn, đa phần là nhà cao tầng, điều kiện kinh tế phát triển, ở trung tâm chính là thành phố chính của tinh cầu. 

Tuy khu B cũng thuộc khu vực nội thành, phương tiện giao thông cũng thuận lợi nhưng vì phần lớn là vùng núi, ao hồ, sa mạc các loại nên dân cư khá ít, dần dần biến thành nơi người già cùng trẻ con chen chúc. 

Tuy nhiên Úc Trục Nhan nhìn nhìn, cảm thấy lại không tồi. Ở đó có một căn nhà, cậu đặc biệt thích. 

Căn nhà kia ở trong một khu chung cư cũ, tên là chung cư vui vẻ, đã thành lập được tám mươi năm. Mỗi căn đều có một ban công, mỗi hộ đều cách một khoảng cách nhất định, có không gian riêng tư. Đồ đạc ở bên trong cũng đều có đầy đủ, chỉ là phong cách không quá phù hợp với thẩm mỹ của người trẻ, càng thiên hướng về người già hơn. 

Đối với điểm này, Úc Trục Nhan cũng không để ý, trực tiếp bàn chuyện với chủ nhà. 

Chủ nhà là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, hắn nói cho Úc Trục Nhan biết căn nhà kia vốn thuộc về bà nội hắn, chỉ tiếc bà nội đã qua đời mùa hè năm trước nên căn nhà cứ để không như vậy. 

Thời điểm xuân năm nay, chủ nhà cảm thấy để không cũng tiếc nên liền cho thuê. Chỉ tiếc mấy tháng đã trôi qua, không có ai muốn thuê, nhiều nhất chỉ là hỏi hai câu, sau đó biến mất. 

Úc Trục Nhan là người đầu tiên có quyết định thuê, nên thái độ của chủ nhà đối xử với cậu rất nhiệt tình. 

Sau khi thương lượng đủ loại chi tiết với chủ nhà, Úc Trục Nhan liền hẹn thời gian gặp đối phương, tính toán sáng mai sẽ tới xem thử. Chủ nhà cũng sảng khoái đáp ứng. 

Sáng sớm hôm sau, tới thời gian đã hẹn, Úc Trục Nhan liền dẫn theo Úc Tiểu Thiên ra cửa. Lần này đi, cậu cũng mang theo hành lý. 

Chủ nhà có tên là Sở Cố Chi, là một thanh niên diện mạo hàm hậu, cao tầm 1m7, mặc một chiếc áo trắng hoa hòe, bên dưới là chiếc quần đùi đen, dưới chân là đôi dép lê, tóc tai hỗn loạn, như vừa mới thức dậy. 

Vừa thấy Úc Trục Nhan, hắn gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi ngủ quên. Cậu chờ có lâu không?" 

"Không sao." Úc Trục Nhan nói. 

Căn hộ này giống hệt như Úc Trục Nhan nhìn trên tinh võng, cơ hồ không có gì khác biệt. Chưa tới nửa tiếng, cậu đã ký hợp đồng thuê nhà với chủ nhà. 

Trải qua một phen khách sáo, Sở Cố Chi cũng rời đi. Mà Úc Trục Nhan cùng Úc Tiểu Thiên cũng trực tiếp dọn vào nhà mới. 

Tiền thuê cũng không quá rẻ, một tháng tốn bốn ngàn tinh tệ, nhưng Úc Trục Nhan không quá lo. Số tiền này, cuối cùng cậu cũng sẽ kiếm lại được thôi. 

Sau khi dọn tới nhà mới, chuyện đầu tiên Úc Trục Nhan phải làm chính là làm một bữa cơm thật ngon. Đây chính là một truyền thống ở Lam tinh, có ngụ ý rất tốt đẹp. Cậu cũng hy vọng có thể mượn mỹ thực để chúc mừng cho việc vui này, nhưng muốn nấu món gì, trước tiên phải xem trên siêu thị có những cái gì đã. 

Trên quang não có hệ thống định vị tự động, ngay lúc Úc Trục Nhan mở siêu thị mua sắm, hệ thống sẽ tự động đề cử những sản phẩm có gần chỗ cậu. Trong đó có một sản phẩm thủ công xinh đẹp hấp dẫn ánh mắt cậu. 

Đó là một chiếc chuông gió, bên dưới treo đá quý, lông chim cùng những bông hoa hồng khắc từ vỏ sò màu hồng nhạt lấp lánh. Úc Trục Nhan đoán, có lẽ trên tinh cầu này có một vùng biển. 

Sự thật cũng là như thế, lúc Úc Trục Nhan tìm kiếm những sản phẩm có liên quan tới biển, thứ xuất hiện nhiều nhất chính là sản phẩm được chế từ đủ loại vỏ sò cũng vỏ sò chưa được gia công, bao gồm cả nhím, sao biển, ốc biển không giới hạn. 

Chẳng qua điều làm Úc Trục Nhan tuyệt vọng nhất chính là ở đây không hề có một cửa hàng nào bán hải sản. Cậu không thể không chuyển sang tìm tòi các nguyên liệu nấu ăn, nhưng đại bộ phận đều là thịt cùng rau dưa, hình như hải sản cũng không được bao hàm bên trong. 

Rơi vào đường cùng, Úc Trục Nhan chỉ có thể trở lại trang chủ, tìm những chủ cửa hàng bán vỏ sò mỹ nghệ, nói chuyện riêng với từng người, dò hỏi xem họ có bán sò ốc biển sống hay những sinh vật biển mới mẻ gì không. 

Chỉ tiếc đại bộ phận câu trả lời cậu nhận được là cửa hàng không cung cấp mặt hàng này. Nhưng lại có một chủ cửa hàng tò mò hỏi một câu: [Cậu mua mấy thứ đó để làm gì?] 

Thấy thế, trực giác của Úc Trục Nhan lập tức bắt sóng, cậu trả lời: [Tôi muốn dùng chúng để nấu ăn.] 

Chủ cửa hàng lại trả lời: [Chúng không thể ăn. Tôi đã từng nấu thử, hương vị của chúng thật sự rất kỳ quái, đặc biệt là sò biển, vị cứ như cục tẩy vậy.] 

Úc Trục Nhan nhanh chóng nhắn lại, động tác hơi vội vàng: [Không sao, tôi chỉ định thử một lần thôi.] 

Tuy chủ cửa hàng không hiểu nhưng cô đã nói rõ ràng, nếu đối phương khăng khăng muốn mua, cô cũng không thể nói gì, liền đáp: [Vậy thu của cậu bốn mươi tinh tệ đi, bảo đảm mọi thứ cậu muốn đều có.] 

[Cảm ơn!] Úc Trục Nhan cũng không ngờ mình lại có thể mua hải sản với giá tiện nghi như vậy, liền mua luôn những nguyên liệu nấu ăn khác mình muốn. 

Để làm một bữa tiệc hải sản lớn, Úc Trục Nhan liền mua hành, tỏi, gừng, mấy thứ gia vị về. 

Trong lúc chờ hàng chuyển phát nhanh tới, Úc Trục Nhan liền cùng Úc Tiểu Thiên đi quét dọn nhà sạch sẽ. Căn hộ này khoảng một trăm mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh, còn có một ban công lớn. 

Mấy thứ nồi niêu xoong chảo trước kia Úc Trục Nhan dùng để nấu ăn đều được cậu sắp xếp ở một vị trí trong phòng khách, cách xa khu vực ban công. Ở đó đưa lưng về phía ánh mặt trời, ở cạnh có một cửa sổ rất lớn, ở ngoài là phong cảnh tự nhiên. Khi cậu nấu ăn, mùi đồ ăn hay khói có thể bay ra ngoài. 

Nếu ở đây có máy hút mùi thì mọi chuyện tự nhiên sẽ dễ nói, nhưng Úc Trục Nhan không hề tìm thấy. 

Mười một giờ trưa, hàng Úc Trục Nhan đặt mua đa phần đã tới nơi, được người máy chuyển phát đặt ở trước cửa nhà. Ký nhận hàng xong, cậu liền ôm chiếc thùng lớn nhất đặt ở phòng bếp. 

Thời điểm Úc Trục Nhan mở thùng, Úc Tiểu Thiên đã ngồi xổm ở một bên, tò mò đánh giá đồ vật bên trong. Thùng đồ được chủ cửa hàng bó chặt ba vòng, lúc tới nơi, hải sản bên trong vẫn còn tươi roi rói. 

Điều làm Úc Trục Nhan kinh ngạc chính là bên trong không chỉ có sò biển cậu muốn, mà còn có sao biển, nhím biển, ốc biển, còn có tôm sú, cua biển cùng hàu, con nào con nấy đều siêu bự. 

"Anh ơi, chúng nó lớn lên kỳ quái quá à!" Đây là lần đầu tiên Úc Tiểu Thiên thấy loại sinh vật có hình thù kỳ quái như thế này, lòng hiếu kỳ lập tức dâng lên. 

Thấy cô bé tò mò, Úc Trục Nhan liền giới thiệu cho cô bé, giảng giải từng loài cùng đặc tính sinh hoạt của chúng. 

Úc Tiểu Thiên càng nghe, đôi mắt càng sáng, như đang nghe được câu chuyện thú vị. 

Cảm xúc vừa dâng lên, tinh thần thú hổ con của cô bé cũng không khắc chế được chạy ra khỏi thức hải, vươn móng vuốt sờ sờ chạm chạm vào đám hải sản. 

Thấy thế, Úc Tiểu Thiên lập tức áy náy nói: "Anh ơi, em xin lỗi. Em không khống chế được nó." 

"Không sao." Úc Trục Nhan cười nói, thuận tiện phóng tinh thần thú của mình ra. Tiểu Kim Châu vừa đặt chân xuống đất, liền nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ dùng móng vuốt khẩy khẩy hải sản. 

Ánh mắt của Úc Trục Nhan đảo qua hai con tinh thần thú, sau đó chuyển tới trên người Úc Tiểu Thiên, nói: "Em xem, tinh thần thú của chúng ta đều là động vật họ mèo. Chúng nó trời sinh đã thích hải sản, đó là bản năng của chúng, em không cầm vì thế mà xin lỗi đâu." 

Có lẽ do di chứng vì sống ở bên cạnh đám người Lâm Thải Bình nên Úc Tiểu Thiên vẫn luôn sợ mình sẽ gây phiền toái cho người khác, nhưng anh trai lại nói cho cô bé biết đó đều là bình thường, không cần tự trách. 

Việc này làm Úc Tiểu Thiên cảm thấy ấm áp trong lòng, đáp: "Vâng ạ." 

Úc Trục Nhan không tiếng động cười cười, sau đó cậu kiểm kê đống hải sản, thuận tiện rửa sạch, mở vỏ. Cậu định hấp chúng nó lên với sốt tỏi, cũng định livestream luôn. 

Chẳng qua ngay khi cậu vừa online, liền kinh ngạc phát hiện có một tin nhắn từ [Dreamy] chưa đọc. Vì là do phía nền tảng gửi tới nên nó luôn được hệ thống ghim ở trên đầu. 

Úc Trục Nhan mở ra đọc, nội dung là một lời mời ký hợp đồng. Cẩn thận xem xét thời gian, đúng là tối đó, lần đầu tiên cậu livestream. Cậu cẩn thận ngẫm lại, hình như cũng không thấy ngoài ý muốn lắm. 

Đọc đại khái nội dung bên trong, điều kiện hợp đồng khá phong phú, chính là hợp đồng cấp B. Một tháng chỉ cần livestream bốn mươi năm tiếng, tổng tinh tệ được tặng thưởng thì Úc Trục Nhan chiếm bảy, nền tảng sẽ chiếm ba. 

Lúc lựa chọn sẽ livestream ở [Dreamy], Úc Trục Nhan cũng đã tìm hiểu qua về những hạng mục hợp đồng trước đó. 

Là người mới, bình thường dưới tình huống được gửi lời mời ký hợp đồng, thường chỉ là cấp D hoặc cấp F, một tháng phải livestream từ sáu mươi tới tám mươi tiếng. Có rất ít streamer mới có thể bắt được hợp đồng cấ C, mà thường thường họ đều là streamer từ nền tảng khác tới [Dreamy], bản thân vốn đã dẫn theo lưu lượng. 

Nếu muốn thăng cấp hợp đồng, vậy thì streamer phải có đủ giác trị, còn không thì khỏi cần bàn nữa. 

Là một người mới, có thể nhận được điện hậu đãi như thế này, Úc Trục Nhan không thể không hoài nghi bên đối phương có phải có trá gì không. 

Bởi vậy cậu không lựa chọn ký hợp đồng ngay lập tức mà chủ động liên hệ với nhân viên, dò hỏi: [Có phải bạn gửi sai hợp đồng không?] 

Nhân viên phụ trách ký hợp đồng với Úc Trục Nhan chính là trợ lý của Vương Cường Tráng. Đợi hai ngày, vất vả lắm mới được Úc Trục Nhan phản hồi, mà còn là hỏi một câu như vậy, có thể nói tiểu trợ lý khóc không ra nước mắt. 

Cô gửi một emo đáng yêu, sau đó trả lời: [Streamer, chào cậu. Đây chính là hợp đầu giám đốc bọn tôi tự mình gửi, không tồn tại tình huống sai gì đâu nha~]

Trợ lý còn cẩn thận dè dặt bỏ thêm một câu: [Xin hỏi cậu có gì không hài lòng về phần hợp đồng này sao?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play