Úc Trục Nhan ra hiệu cho Úc Tiểu Thiên trốn dưới gầm giường, vô luận xảy ra chuyện gì cũng không được đi ra.
Úc Tiểu Thiên thực sự rất sợ nhưng cô bé biết lúc này mình tuyệt đối không thể kéo chân anh trai nên ngoan ngoãn làm theo, cuộn tròn ở trong góc, tới cả hô hấp cũng thả nhẹ.
Xác nhận Úc Tiểu Thiên an toàn, Úc Trục Nhan mới sửa sang lại chăn đệm trên giường, giả đang có người nằm ngủ ở bên trên. Sau đó cậu tiến tới cửa phòng ngủ, dán lỗ tai lên trên cửa.
Bên ngoài truyền tới âm thanh nói chuyện của hai người đàn ông.
"Sao cái gì cũng không có thể? Có phải mày tìm nhầm nhà rồi không?"
"Lão đại đừng vội! Chiều nay em đã đi theo nó một đường tới tận đây, lúc ấy nó cầm không ít thứ, thậm chí em còn thấy dấu hiệu của Thủ Đô tinh nữa. Tên nhóc kia tuyệt đối có tiền!"
"Hay là mày nhìn lầm?"
"Không thể nào! Hơn nửa tên nhóc kia lớn lên không tồi, dù trong tay nó thật sự không có tiền, tốt xấu gì cũng có thể cho lão đại thoải mái một trận."
"Mày đúng là...Hahaha!!!"
Nghe đến đó, sắc mặt Úc Trục Nhan hơi đổi. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu lại nhanh chóng nghe được tin mấu chốt từ cuộc đối thoại của cả hai.
Khẳng định lúc trước hai người kia chưa từng gặp qua cậu! Nếu là người quen cậu, căn bản sẽ không suy đoán cậu có tiền hay không dựa vào dấu hiệu trên hộp chuyển phát. Có thể dùng phương thức này để phán đoán, có lẽ là đối phương là du côn địa phương. Đây cũng chính là mấu chốt để cậu phá giải cục diện trước mắt!
Nghĩ đến đây, Úc Trục Nhan làm ra một quyết định khiến tất cả mọi người chấn kinh rớt cằm. Cậu lấy súng nguyên tử từ trong ngăn kéo ra, trực tiếp mở cửa phòng ngủ.
Chỉ nghe "cạch" một tiếng, đèn sáng lên, tất cả mọi người đều bại lộ dưới ánh đèn, không thể trốn đi đâu.
"Tại sao mấy người lại ở trong nhà tôi?" Úc Trục Nhan đứng đó, ngữ khí cực kì bình tĩnh hỏi: "Có thể tâm sự với tôi một chút không?"
Hai tên ăn trộm bất thình lình nhảy dựng lên, lập tức cầm vũ khí nhắm thẳng về phía Úc Trục Nhan, cảnh giác nhìn chằm chằm súng nguyên tử trong tay cậu.
Cùng lúc đó, Úc Trục Nhan cũng yên lặng đánh giá hai người. Một tên béo cao cùng một tên lùn gầy, đều mặc một thân màu đen, cả ống cổ tay áo lẫn chân đều đã bị bung vải, hiển nhiên tình trạng kinh tế không được tốt; thậm chí vũ khí cũng chỉ là dao cùng côn bình thường.
Không khác lắm với suy đoán của Úc Trục Nhan, đối phương cũng không phải là thành viên đầu não có thế lực nào trong băng đảng mà chỉ là hai tên ăn du côn bình thường.
Thật ra việc này cũng rất dễ đoán ra. Nếu thật sự là ai đó có bối cảnh, căn bản không cần hành sự lén lút đêm khuya như thế này. Càng có động tác cẩn thận, ngược lại càng bại lộ ra bản chất ngoài mạnh trong yếu của bọn hắn.
Dưới loại tình huống này, Úc Trục Nhan càng không thể biểu lộ ra vẻ kinh hoàng gì. Người đều bắt nạt kẻ yếu, chỉ cần thái độ của cậu cường nganh, đối phương sẽ cảm thấy sợ hãi.
Trên thực tế cũng đúng như những gì Úc Trục Nhan nghĩ, hai người kia đúng thật đã bị hành động của cậu hù dọa.
Trong tay Úc Trục Nhan có súng nguyên tử, dù kiểu dáng đã cũ nhưng ở chợ đen cũng có thể bán hơn ngàn tinh tệ. Đổi lại là hai người bọn hắn, tuyệt đối sẽ không mua. Hơn nữa vẻ mặt của Úc Trục Nhan quá mức trấn định, hoàn toàn có phản ứng không giống một người bị trộm ghé thăm.
Điều này làm bọn hắn rất khó suy nghĩ có phải Úc Trục Nhan đã sớm biết bọn hắn sẽ tới, đã chuẩn bị thủ đoạn gì đó để chờ bọn hắn không.
Đối mặt với những việc mình không biết, nhân loại sẽ luôn theo chiều hướng não bổ, mà càng não bổ thì càng hoảng loạn.
Tên đóng vai tiểu đệ kia không thể chịu đựng được áp lực sợ hãi này nên trực tiếp quỳ xuống, ném thứ trong tay mình đi, hô hào: "Là tôi sai! Tôi không nên vào nhà cậu trộm đồ, cầu xin cậu bỏ qua cho tôi!"
Ngược lại tên sắm vai lão đại tướng mạo gian trá kia, đôi mắt tam giác hơi híp lại, nhìn chằm chằm vẻ mặt của Úc Trục Nhan như đang muốn nhìn gì đó.
Úc Trục Nhan không nói gì, chỉ đứng sừng sững ở đó, tùy ý thưởng thức súng nguyên tử trong tay, như không coi chuyện ở trước mặt là chuyện lớn.
"Thật sự xin lỗi, là tôi có mắt không tròng." Tên béo cao kia rốt cuộc cũng cúi đầu nói.
Mà đúng lúc này, tiểu đệ bên cạnh gã đột nhiên vọt thẳng tới trước mặt Úc Trục Nhan, duỗi tay định đoạt súng nguyên tử trong tay cậu.
Mà tên béo cao đang khom lưng cũng lập tức ngồi dậy, nở nụ cười dữ tợn kỳ quái, hô lớn: "Súng lượng tử trong tay mày có trọng lượng không đúng! Tao đoán có lẽ nó không được nắp hộp năng lượng nhỉ?"
Tiểu đệ cười nói: "Lão đại nói không sai! Anh nhìn xem, nó không dám nổ súng!"
Úc Trục Nhan luôn thời thời khắc khắc chú ý tới hai người, lắc mình tránh thoát. Cậu trực tiếp bắt lấy cánh tay tên gầy lùn, dùng sức gập lại, mới từ tốn nói: "Một hộp năng lượng trị giá tám trăm tinh tệ, chỉ có thể dùng mười lần. Mấy tên lâu la như mấy người, không đáng để tôi lãng phí tám mươi tinh tệ đâu."
Tiểu đệ bị bẻ cánh tay, đau tới nhe răng trợn mắt.
Thấy tình huống không thích hợp, tên lão đại kia lập tức dừng động tác, trốn ở một bên. Nhìn họng súng nhắm thẳng vào mình của Úc Trục Nhan, gã quyết đoán bỏ rơi tiểu đệ, không quay đầu chạy đi.
Còn tên tiểu đệ bị Úc Trục Nhan dùng thủ pháp trói heo trói lại, ném vào nhà vệ sinh.
Làm xong, cậu mới ôm Úc Tiểu Thiên từ dưới gầm giường lên, giúp cô bé mặc áo khoác, nói: "Sau này chúng ta không thể ở chỗ này nữa." Sau đó cậu liền đi thu dọn đồ đạc.
Căn hộ này được Úc Trục Nhan thuê sau khi xuyên qua, mới ở được hai ba ngày, đồ đạc cần dọn cũng không có nhiều, không tới một tiếng đã xong.
Lúc này đã gần bốn giờ sáng, Úc Trục Nhan nhìn tiền tiết kiệm trên quang não của mình, khẽ mím mổi, đặt hai vé tàu đi tới tinh cầu Ocean Pull cho mình cùng Úc Tiểu Thiên.
Tinh cầu Ocean Pull là một tinh cầu cấp D, ở nội thành lẫn ngoại thành đều có đội ro vệ tuần tra, phương diện an toàn tốt hơn nhiều so với tinh cầu Wavelet này. Ngay cả trong những tinh cầu cùng đẳng cấp, tinh cầu Ocean Pull cũng là nơi được gọi là đáng sống nhất.
Giống như loại tình huống vừa rồi, trên tinh cầu Ocean Pull căn bản sẽ không xảy ra. Tuy đã từng xảy ra những có thể gọi cho đội bảo vệ, để họ tới xử lý.
Mà ở tinh cầu Wavelet, nội thành cùng ngoại thành bị phân chia rất nghiêm trọng. Trong nội thành, về phương diện trị an thì miễn cưỡng đủ tư cách, cũng có đội bảo vệ. Còn ở ngoại thành thì quản lý cực kì lỏng lẻo, chỉ cần có tiền, mạng người cũng lấy được.
Biện pháp an toàn duy nhất có thể đảm bảo sự an toàn chính là thuê lính đánh thuê tư nhân, nhưng nếu muốn thuê, cần phải tốn một khoản tiền cực lớn. Trước tiên là phải đặt cọc, thấp nhất là ba ngàn tinh tệ, mà cũng không chắc họ có tới kịp thời không.
Thế nên ở nơi này thường xuyên xảy ra việc chủ thuê tử vong, lính đánh thuê mới chạy tới.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi Úc Trục Nhan phát hiện có người đột nhập vào nhà mình, lại không lựa chọn xin sự trợ giúp từ bên ngoài. Vì cậu biết dù có làm thế, cũng không nhất định có tác dụng.
Vé tàu tới tinh cầu Ocean Pull rất đắt, của người lớn là một vạn tinh tệ, của trẻ em dưới tám tuổi là năm ngàn tinh tệ.
Tiền trong tài khoản của Úc Trục Nhan lập tức giảm đi một nửa, nhưng cậu không hối hận. Cậu đã sớm có suy nghĩ đưa Úc Tiểu Thiên tới tinh cầu này, vốn định tích cóp thêm một chút nữa mới đi nhưng ai mà ngờ xảy ra chuyện tối nay chứ.
Điều này làm kế hoạch của Úc Trục Nhan không thể không điều chỉnh lại.
Sau khi xác nhận đã thu dọn xong mọi thứ, Úc Trục Nhan mới đặt một chiếc xe huyền phù không có tài xế. Lúc xe đến, cậu ôm Úc Tiểu Thiên lên cùng cất hành lý đi, sau đó liền quay lại nhà vệ sinh, ném tên ăn trộm kia ra ngoài cửa.
Tới khi bước lên xe huyền phù, Úc Trục Nhan mới nhắn tin cho chủ nhà, nói mọi chuyện xảy ra vào lúc rạng sáng, đồng thời cũng nói ý định không tiếp tục thuê phòng của mình.
Xe huyền phù đi được nửa tiếng, rốt cuộc cũng tới tinh cảng, là nơi phi thuyền hạ cánh. Còn chưa tới hai mươi phút nữa phi thuyền bay tới tinh cầu Ocean Pull sẽ xuất phát.
Úc Trục Nhan nhanh chóng dẫn Úc Tiểu Thiên đi gửi hành lý, sau đó trực tiếp chạy tới thông đạo kiểm vé, sau đó cả hai thuạn lợi bước lên phi thuyền, tìm được chỗ ngồi của mình.
Dọc đường đi, cả hai người đều đã rất đuối. Thẳng tới khi ngồi xuống, họ nhìn mọi thứ xung quanh đều có vẻ không chân thực, cứ như đang nằm mơ.
Phi thuyền từ từ bay lên cao, lướt qua tầng khí quyển, bay ra ngoài không gian. Nhìn cảnh đẹp bên ngoài không gian từ cửa sổ, tâm trạng của Úc Trục Nhan mới từ từ bình ổn lại. Đầu óc của cậu bắt đầu hoạt động, nghĩ tới thời điểm khi tên trộm kia nói súng nguyên tử của mình không có hộp năng lượng.
Trên thực tế, súng nguyên tử kia đúng là không có nguồn năng lượng.
Mà ở bên cạnh cậu, Úc Tiểu Thiên cũng đang nhìn chằm chằm cảnh sắc bên ngoài, không nhúc nhích. Một lát sau, cô bé mới quay đầu nhìn cậu, nói: "Anh ơi, sau này chúng ta đừng quay lại đây nữa. Nơi này không tốt."
Úc Trục Nhan đáp: "Ừ, không trở lại nữa."
Ba tiếng sau, phi thuyền cập bến tinh cảng, thang cuốn cũng được hạ xuống.
Úc Trục Nhan cùng Úc Tiểu Thiên đi theo đám người tới khu vực lấy hành lý. Lấy xong, họ trực tiếp tìm một khách sạn không tồi ở ngay gần đó để nghỉ ngơi.
Một đêm kinh hoàng đã trôi qua, làm cả hai người vừa ngả đầu xuống gối đã ngủ.
Úc Trục Nhan ngủ khoảng tầm bảy tiếng, mới hồi phục được thể lực, lúc này đã là bốn giờ chiều. Úc Tiểu Thiên nằm bên cạnh cậu vẫn đang ngủ say, phát ra tiếng thở đều đặn.
Úc Trục Nhan nhẹ nhàng rời giường, đi rửa mặt thay quần áo. Bụng đã hơi đói, ở khách sạn lại không tiện tự nấu ăn nên cậu chỉ uống một gói dịch dinh dưỡng.
Sau khi lấp đầy bụng, Úc Trục Nhan liền lên tinh võng tìm kiếm trung tâm cho thuê nhà, lựa chọn ở khu vực nội thành tinh cầu.
Khác với khi vừa mới xuyên qua, giờ đây Úc Trục Nhan đã rất có niềm tin với sự nghiệp tương lai của mình, nên cậu có thiên hướng lựa chọn thuê những căn nhà thoải mái cùng an toàn hơn.
Trên tinh võng, hơn tám mươi phần trăm khi xem nhà đều có hình thức thực tế ảo. Chủ nhà có thể dựa vào hình thức này để ghi chép số liệu căn nhà lên tinh võng, để khách hàng tự mình cảm nhận cùng quyết định xem có thích hợp không.
Nếu khách hàng không yên tâm thì có thể sử dụng hệ thống đánh giá, nó sẽ kiểm tra ra toàn bộ tai họa ngầm cùng trình độ hư hỏng trong căn nhà. Nếu khách hàng tự mình tới xem, phát hiện tình hình cụ thể khác với những gì miêu tả trên tinh võng còn có thể đòi một khoản tiền bồi thường nhất định, mà số tiền này là do chủ nhà phải trả.
So với việc tìm người môi giới ở Lam tinh thì phương thức này đáng tin cậy hơn nhiều.
Úc Trục Nhan liên tiếp xem qua bảy tám căn phòng, đều cảm thấy không tồi, tiền thuê cũng coi như hợp lý, đều trong phạm ba ngàn tới bốn ngàn tinh tệ. Khuyết điểm duy nhất chính là chúng đều ở gần khi thương mại, phương tiện giao thông đi lại nhiều, sẽ khá ồn.