“Úc tiên sinh, tình trạng sức khỏe của em gái cậu đã ổn định trở lại, sau này chỉ cần đến bệnh viện khám định kỳ là được.” Cô y tá vừa nói vừa đưa tờ giấy khám sức khỏe trên tay cho người ở phía đối diện.
Đó là một thanh niên cao gầy, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn khiến người khác không khỏi có vài phần hảo cảm. Tuy nhiên vào lúc này, khuôn mặt cậu lại thoáng hiện vẻ buồn bã và lo lắng.
Cô y tá biết cậu đang lo lắng cho sức khỏe của em gái mình, liền lên tiếng trấn an theo bản năng: “Cậu không cần lo lắng quá đâu. Em gái cậu có tinh thần lực rất mạnh mẽ, chỉ là thể chất hơi yếu so với người bình thường một chút thôi. Điều này hoàn toàn nằm trong mức bình thường."
“Cảm ơn chị." Nghe y tá nói, Úc Trục Nhan cất tờ giấy khám bệnh cho vào túi áo, hàng lông mày cau lại mới từ từ giãn ra.
Không lâu sau, cửa phòng điều trị được mở ra.
Dưới sự dìu dắt của bác sĩ, một bé gái mặc quần áo bệnh nhân mày xanh nhạt, sắc mặt tái nhợt từ từ bước ra. Ngay khi nhìn thấy Úc Trục Nhan, đôi mắt cô bé lập tức hiện ra tia sáng nhàn nhạt, nói: “Anh Tiểu Nhan.”
Giọng nói của Úc Tiểu Thiên cực kì nhỏ, chỉ cần không lưu ý một chút thôi sẽ bị bỏ qua nhưng Úc Trúc Nhan lại chuẩn xác nắm bắt được. Cậu lập tức tiến lên phía trước, đỡ bé gái từ trong tay bác sĩ, ôm cô bé lên, khen ngợi: “Tiểu Thiên của chúng ta thật dũng cảm. Chờ tới khi về nhà, anh sẽ làm món ngon thưởng cho em.”
Cô bé duỗi cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Úc Trục Nhan, ngoan ngoãn gật đầu.
Úc Trục Nhan ôm cô bé đi tới phòng thay quần áo.
Lúc đi qua ngã rẽ, Úc Tiểu Thiên từ từ ghé sát bên tai cậu, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, sau này đừng đưa em tới bệnh viện trị liệu nữa được không?”
“Do quá trình trị liệu quá đau sao?” Bước chân của Úc Trục Nhan lập tức dừng lại, lo lắng dò hỏi.
Úc Tiểu Thiên nhẹ nhàng lắc đầu đáp: “Một lần trị liệu quá tốn tiền.”
Nghe cô bé nói vậy, trong lòng Úc Trục Nhan không khỏi cảm thấy thật xót xa, liền theo bản năng vỗ vỗ sau lưng cô bé, nói: “Tiểu Thiên cứ yên tâm, anh trai sẽ có tiền.”
Phòng thay quần áo ở bệnh viện nằm ở bên trong cùng hành lang tầng hai, trên cửa có bảng chữ rất rõ ràng. Úc Trục Nhan đẩy cửa phòng ra, bên trong có tám không gian độc lập được phân cách bằng tấm rèm. Hiện tại bên trong không có một ai, cậu liền đưa em gái tới gian đầu tiên bên trái.
Bọn họ chưa đi vào bao lâu, quang não trên cổ tay Úc Trục Nhan liền phát ra một cuộc gọi video, sau đó là tiếng nhắc nhở “tít tít tít” không ngừng vang lên.
Cứ một tiếng lại một tiếng, ở trong căn phòng trống trải trở nên vô cùng chói tai, làm thần kinh người nghe ngày càng căng chặt.
Úc Tiểu Thiên bất chợt nghe được âm thanh, cả người như bị dọa sợ, toàn thân run lên. Tay cô bé gắt gao nắm chặt bả vai anh trai, ánh mắt trống rỗng hỏi: “Là, là, mẹ hả anh?”
Đây đã không còn là lần đầu tiên Úc Tiểu Thiên lộ ra vẻ mặt này trước mặt Úc Trục Nhan.
Úc Trục Nhan nhanh chóng quyết định từ chối cuộc gọi video, đồng thời không quên đổi quang não sang hình thức im lặng, sau đó mới ngồi xổm xuống, ôm em gái vào trong lồng ngực. Cậu nắm chặt tay cô bé, nghiêm túc nhìn đôi mắt bé, nói: "Tiểu Thiên yên tâm, anh cam đoan với em, tuyệt đối sẽ không dẫn em tới chỗ mẹ nữa. Sau này Tiểu Thiên cứ sống với anh thôi, được không?"
Lời cậu nói như một liều thuốc an thần cường độ cao, làm tâm trạng bất an khẩn trương của Úc Tiểu Thiên nhanh chóng bị trút bỏ. Chẳng qua tay cô bé vẫn nắm chặt ngón tay anh trai, sợ chỉ cần buông lỏng, chính mình sẽ không nắm lại được nữa.
Úc Trục Nhan cứ như vậy ở bên cạnh cô bé.
Qua hơn nửa ngày, sắc mặt của Úc Tiểu Thiên mới từ từ tốt hơn.
Úc Trục Nhan giúp Úc Tiểu Thiên đổi một bộ quần áo khác, sau đó đặt một chiếc xe huyền phù, đưa cô bé về "ngôi nhà" tạm thời của họ.
Trên đường về, Úc Tiểu Thiên vẫn luôn trầm mặc cúi đầu.
Úc Trục Nhan biết trong lòng cô bé có bóng ma, chỉ sợ không phải là thứ ngày một ngày hai là có thể giải quyết.
Sau khi về đến nhà, để làm cô bé không còn sợ hãi nữa, cậu đã phóng tinh thần thú của mình ra, nó có hình dáng của một con mèo màu vàng kim. Nó sẽ thay cậu làm bạn với cô bé, như vậy cũng tiện hơn.
Chờ tới khi Úc Tiểu Thiên về phòng ngủ của mình, Úc Trục Nhan mới một mình đi ra ban công, đóng cửa ban công lại, sau đó mới mở lại quang não.
Ngay lập tức, một màn hình nửa trong suốt màu lam nhạt xuất hiện trước mặt cậu, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu chính là ba mươi hai tin nhắn được gửi đến.
Úc Trục Nhan mở từng tin nhắc ra một, đều là của mẹ nguyên chủ, Lâm Thải Bình, trong đó có năm cái là mong được gọi video với cậu. Cậu cẩn thận đọc hết chúng, cuối cùng tổng kết nội dung chính là một câu: Đưa tiền. Chẳng qua là Lâm Thải Bình đã chọn dùng phương pháp tương đối uyển chuyển mà thôi.
[Trục Nhan à, tiền lương mấy tháng nay của con vẫn chưa được phát sao?]
[Chừng nào con về nhà?]
[Bao giờ con mới có thể về nhà? Mẹ với anh trai con đều rất nhớ con đấy.]
[À đúng rồi, còn có cha kế của con, chú Ark ấy. Trước đó không lâu mẹ đã kết hôn với chú ấy, con còn chưa gặp mặt đâu.]
...
Úc Trục Nhan đọc mà cảm thấy thật nực cười. Chờ cậu trở về làm gì? Chờ cậu trở về sẽ ép khô cậu tới giọt giá trị cuối cùng, sau đó để cậu đi tìm chết sao?
Nếu không phải cậu đã biết rõ bộ mặt thật của đối phương, chỉ sợ cậu cũng bị người phụ nữ này lừa gạt.
Trên thực tế, Úc Trục Nhan không phải là người của thế giới này. Vốn cậu là một đầu bếp đỉnh cấp ở Lam tinh, được mời tham gia vào một cuộc thi mỹ thực quốc tế nhưng trên đường đi, máy bay gặp trục trặc, ngoài ý muốn xuyên tới đây.
May mắn chính là thế giới cậu xuyên vào chính là một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết ở thời đại tinh tế cậu đã đọc không lâu trước đó.
Bất hạnh chính là nhân vật cậu xuyên vào lại chính là pháo hôi trùng tên họ với cậu, chuyện xưa chưa bắt đầu đã qua đời. Nhân vật pháo hôi đó chính là em trai của thụ chính Lâm Dung.
Từ sau khi người cha ngoài ý muốn qua đời, vì người mẹ Lâm Thải Bình có tính cách yếu đuối, người anh Lâm Dung sức khỏe không tốt, người em Úc Tiểu Thiên còn quá nhỏ, toàn bộ gánh nặng gia đình đều được đặt lên đôi vai nhỏ gầy của nguyên chủ, khi đó mới mười bốn tuổi.
Để nuôi sống người một nhà, nguyên chủ chưa từng oán giận lấy một câu nhưng "cậu" làm trâu làm ngựa, cuối cùng kết quả đổi lại là sau khi mẹ tái hôn, để tiền đồ của anh trai có thể thuận lợi, bà ta đã chủ động đưa nguyên chủ lên trên giường cha dượng! Định thông qua cách thức này, gom đủ tiền học phí cho anh trai tới thủ đô tinh!
Nguyên chủ không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này nên đã liều chết giãy giụa, lại bị cha dượng tính tình nóng nảy đánh chết.
Nhiều năm đã trôi qua, cuối cùng chỉ đổi lại được một câu cảm thán nhẹ nhàng của anh trai: "Nếu lúc đó em ấy không bướng bỉnh như vậy thì tốt rồi..."
Thảm hại hơn chính là một ngày trước khi nguyên chủ qua đời, "cậu" đã giao toàn bộ tiền lương tích cóp được trong mấy tháng cho mẹ mình, nói là để cho anh trai đóng học phí.
Úc Trục Nhan coi như hiểu rõ giá trị tồn tại duy nhất của nguyên chủ chính là cung cấp kinh tế cho thụ chính, để hắn được đi học ở thủ đô tinh. Chờ tới khi thụ chính không cần tới nữa, nguyên chủ có thể trực tiếp offline.
Thời điểm lúc mới đọc cuốn tiểu thuyết này, Úc Trục Nhan cũng không lắp não, chỉ coi nó là một thứ tiêu khiển. Vì trong đó có nguyên chủ trùng tên họ với mình, chỉ hơi để ý một chút thôi.
Vì vậy Úc Trục Nhan biết rõ vì sao Lâm Thải Bình lại đối xử khác biệt giữa thụ chính với nguyên chủ như vậy. Đơn giản là thụ chính là đứa trẻ ngoài ý muốn giữa bà ta với mối tình đầu, nhưng lúc đó địa vị của hai người chênh lệch quá lớn nên bất đắc dĩ phải chia tay. Sau khi chia tay, bà ta mới phát hiện mình mang thai.
Còn bố ruột của nguyên chủ chính là người bị đổ vỏ Lâm Thải Bình tìm được, để có thể sinh thụ chính ra một cách hợp lý.
Thế nên tuy Lâm Thải Bình đã sinh ra nguyên chủ cùng Úc Tiểu Thiên, bà ta lại không yêu hai đứa nhỏ, một lòng chỉ để ý tới Lâm Dung. Thậm chí vì Lâm Dung, bà ta có thể tự mình khiến nguyên chủ lẫn Úc Tiểu Thiên tìm chết.
Sự thật cũng đúng là như thế. Sau cái chết của nguyên chủ không được bao lâu, Úc Tiểu Thiên cũng bất ngờ qua đời vì bệnh tật bộc phát.
Trong sách không miêu tả chi tiết về nguyên nhân cái chết của Úc Tiểu Thiên, chỉ viết một câu giải thích đơn giản. Nếu không đọc kĩ, căn bản sẽ không có người nhận ra. Tuy nhiên Úc Trục Nhan cứ luôn cảm thấy, cái chết của cô bé có ẩn tình.
Bây giờ Úc Trục Nhan đã xuyên thành nguyên chủ, tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này xảy ra trên người mình cùng Úc Tiểu Thiên.
Cùng ngày xuyên tới đây, cậu đã tìm một lý do để đưa Úc Tiểu Thiên tới bên cạnh mình. Cũng đúng như trong dự đoán của cậu, ở trong ngôi nhà kia, Úc Tiểu Thiên sống không quá tốt.
Năm nay cô bé năm tuổi nhưng còn chưa cao được một mét, dáng người nhỏ gầy. Vừa cởi quần áo ra, tới xương sườn cũng có thể thấy được từng cái một. Chỉ có khuôn mặt có chút thịt, còn hơi phì phì mang dáng vẻ non nớt trẻ thơ nên nguyên chủ không kịp thời phát hiện ra tình huống của cô bé.
Hơn nữa mỗi lần trước khi nguyên chủ quay về, Lâm Thải Bình đều sẽ tiến hành cảnh báo Úc Tiểu Thiên, nói cô bé không được nói những việc không được phép, nên nguyên chủ càng không phát hiện ra được.
Cũng may, mọi chuyện vẫn còn kịp thay đổi.
Nhìn đống tin nhắn giả vờ quan tâm của Lâm Thải Bình, Úc Trục Nhan chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng có một số chuyện nên giải quyết rõ ràng từ sớm, để tránh đôi mẹ con nhà này lại cắn chặt không buông.
Sau khi nghĩ thông suốt, Úc Trục Nhan bắt đầu trả lời: [Từ giờ tôi sẽ không quay về ngôi nhà đó nữa, cũng như ngừng chuyển tiền cho mấy người. Sức khỏe em gái tôi không tốt, tiền lương của tôi đều sẽ dành để điều trị cho con bé.]
Ngay khi tin nhắn của Úc Trục Nhan vừa được gửi đi thì Lâm Thải Bình liền phản hồi ngay lập tức: [Em gái của con trước nay vẫn luôn khỏe mạnh mà, cần gì phải tốn nhiều tiền như thế?]
[Đây là tiền tôi chi cho em gái tôi. Với cả tiêu nhiều hay ít thì có liên quan gì đến bà?] Úc trục Nhan hỏi ngược lại. Dù sao cậu cũng chả có tí thiện cảm nào với người phụ nữ đã trực tiếp hại chết nguyên chủ trong nguyên tác.
Trước đây vì Úc Tiểu Thiên sống với Lâm Thải Bình nên Úc Trục Nhan mới phải duy trì cái thứ được gọi là tình thân. By giờ Úc Tiểu Thiên đã sống cùng cậu, cậu không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
[Với lại tiền cũng là do tôi tự kiếm ra, dù có tiêu sạch cho em gái tôi thì cũng là chuyện của tôi, không đến lượt bà xen vào.]
Bên kia quang não, Lâm Thải Bình đang ngồi trên ghế sopha, trên người đang mặt một chiếc váy dài trắng tinh. Tóc của bà ta mềm mượt, có thể thấy được chăm sóc rất tốt, vài sợi còn rủ xuống khi bà ta cúi người lấy quả nho trong đĩa.
Lúc này, quang não phát ra một tiếng vang nhỏ, làm Lâm Thải Bình suýt đánh rơi chiếc đĩa đựng trái cây. Bà ta nhíu mày lại, không nói hai lời trực tiếp gọi video.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, bà ta liền quát lên: “Úc Trục Nhàn, tôi là mẹ của cậu đấy! Sao cậu dám nói chuyện với tôi như thế!?”
Úc Trục Nhàn đưa quang não ra xa một chút, đồng thời nhanh tay giảm âm lượng để tránh kinh động đến Úc Tiểu Thiên đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ. Làm xong mọi thứ, lúc này cậu mới nhìn người phụ nữ trên màn hình.
Đối phương là một người phụ nữ được chăm sóc bảo dưỡng rất tốt, làn da căng bóng. Trên mặt không có lấy một nếp nhăn, nhìn chỉ khoảng tầm 30 tuổi, không giống một người phụ nữ đã từng mang thai một chút nào.
Cũng phải...Từ lúc nguyên chủ có ý thức đến nay, Lâm Thải Bình đều chưa làm qua công việc nặng nhọc, dơ bẩn nào. Nếu có, bà ta đều sẽ giao cho cha nguyên chủ hoặc nguyên chủ làm. Nhưng sau khi cha nguyên chủ qua đời, tất cả công việc đều rơi lên đầu nguyên chủ. Không chịu làm lụng hay chịu khổ, đương nhiên sẽ giữ gìn được vẻ đẹp trẻ trung rồi.
Úc Trục Nhan nhìn lại đôi tay của bản thân, hay nói đúng hơn là của nguyên chủ.
Làn da trắng căn bản là do bẩm sinh, dù có phơi nắng cỡ nào cũng không đen nổi, nhưng do làm việc từ ngày này qua tháng nọ đã để lại biết bao vết sẹo lớn bé, còn có cả vết sẹo mới chưa kết vẩy.
Nhìn đôi tay của bản thân, lại so sánh với khuôn mặt chưa từng trải qua sóng gió, được chăm sóc cẩn thận trước màn hình, trong lòng Úc Trục Nhan như có một ngọn lửa phẫn nộ trào dâng.
Tuy nhiên, mặt ngoài cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nói: “Tôi không thấy lới nói của tôi có vấn đề gì, ngược lại là bà lại dùng danh nghĩa của một người mẹ để ép buộc tôi. Cho nên tôi muốn hỏi bà, bà cảm thấy mình xứng làm mẹ tôi không?” Có người mẹ nào vì lợi ích mà bán con ruột của mình lên giường cha dượng không?
Càng miễn bàn tới việc nhiều năm qua nguyên chủ phải dốc sức làm việc, ngày đêm vất vả dưới hầm mỏ chỉ vì kiếm chút tiền. Không những thế, phần lớn tiền lương, nguyên chủ còn nộp lên cho Lâm Thải Bình. Điều đáng buồn là dù nguyên chủ đã làm đến mức ấy, nhưng nhận lại chỉ là những lời chỉ trích của Lâm Thải Bình.
Úc Trục Nhan thật sự cảm thấy không đáng cho nguyên chủ, có chút không nhịn được muốn hỏi Lâm Thải Bình. Liệu bà ta có chút cảm giác áy náy, hối hận nào đối với nguyên chủ không?