Câu hỏi của Úc Trục Nhan khiến Lâm Thải Bình hơi sửng sốt, nhưng bà ta lựa chọn né tránh, chuyển sang một chủ đề khác.

Giọng điệu của bà ta hạ xuống không còn vẻ vội vàng nghiêm khắc trước đó: “Tiểu Nhan, em gái của con mới ở bên con có mấy ngày thôi mà thái độ của con đối với mẹ đã thay đổi lớn như thế rồi. Có phải con bé đã nói cái gì với con không?” 

Lâm Thái Bình giả vờ thở dài, nhíu mày bày ra giọng điệu dạy dỗ, từ tốn nói: “Tiểu Nhan, con nghe mẹ nói, đừng nghe mấy lời của con bé nói. Mấy đứa trẻ ở độ tuổi đó vẫn chưa có ý thức phân biệt được đâu là thật đâu là mơ. Con còn không biết, có lần con bé còn nói xấu mẹ với anh trai con, nói cái gì mà mẹ đã ngược đãi con bé...Haha, có phải rất buồn cười không? May mà Lâm Dung cho mẹ biết, nếu không mẹ cũng chẳng biết con bé nói xấu sau lưng mẹ như vậy.” 

Úc Trục Nhan ở bên kia im lặng nghe Lâm Thải Bình lải nhải, đợi bà ta nói đủ, cậu mới bình thản lên tiếng: “Hình như tôi chưa nhắc gì tới việc con bé nói về bà? Với cả tại sao vấn đề khi nãy tôi hỏi, bà lại không trả lời?” 

Úc Trục Nhan vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng lên. 

Nhận thấy sự thay đổi, Lâm Thải Bình vội vàng giải thích: “Là do mẹ nghĩ nhiều! Dù không biết tại sao con lại hỏi như thế nhưng mẹ là mẹ ruột của con, mẹ tuyệt đối không thể nào hại con được.” 

Khi Lâm Thái Bình nói ra lời này, biểu cảm vô cùng chân thành như một người mẹ lắng nghe, thấu hiểu và thông cảm cho con cái. 

Tuy nhiên Úc Trục Nhan biết biểu hiện của bà ta chỉ toàn là giả dối, vì thế cậu không bị lừa gạt, bình thản đáp: “Nói như vậy là bà nghĩ rằng mình có xứng đáng làm một người mẹ sao? Nhưng tôi lại cảm thấy bà không xứng. Bà đối xử tốt với tôi vì tôi là cây rụng tiền của bà, một khi tiền tôi kiếm không đáp ứng được nhu cầu của bà, chắc chắn rằng bà sẽ hận không thể xé xác tôi ra bán lấy tiền. Nhiều năm qua, bà duy trì hình tượng người mẹ hiền trước mặt tôi có phải rất mệt không?” 

Lời của cậu như mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Lâm Thải Bình, làm bà ta nhảy dựng lên, không khỏi nghiêm túc hơn: “Tiểu Nhan, con nói bậy bạ gì thế? Sao mẹ nghe không hiểu con đang nói gì vậy?” 

“Đừng giả vờ với tôi nữa.” Úc Trục Nhan không nể tình, vạch trần bộ mặt thật của bà ta: “Lần này nghe cuộc gọi của bà là vì tôi muốn thông báo rằng, từ nay về sau chúng ta không còn bất cứ mối quan hệ nào cả, không còn bất kì cuộc chuyển giao tiền bạc gì nữa. Nếu bà không chịu nghiêm túc nói chuyện thì chúng ta cũng không cần phải nói nữa.” 

Úc Trục Nhan dứt lời liền muốn cúp điện thoại, Lâm Thải Bình thấy vậy liền vội vàng kêu lên: “Chờ đã, con tính mặc kệ chúng ta sao? Còn anh trai con thì sao? Anh con chỉ vừa mới thi đỗ vào đại học ở Thủ Đô tinh, con với anh trai của mình có mối quan hệ tốt như thế, con tính nhìn tương lai anh trai mình bị hủy hoại sao?!’’ 

Úc Trục Nhan bị mấy lời của bà ta làm cho tức cười nhưng đang nghe một câu chuyện cười thế kỉ nào đó, nói: “Anh ta có tay có chân, sao lại không tự mình kiếm tiền mà bắt tôi phải gánh vác chứ? Tương lai của anh ta mắc mớ gì liên quan đến tôi? Cũng chẳng phải tôi không cho anh ta đi học?" 

Úc Trục Nhan hơi ngừng một chút, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn thẳng vào màn hình. Vốn đôi mắt đào hoa khiến người ta sinh hảo cảm khi nhìn vào, giờ khắc này lại khiến Lâm Thải Bình thấy lạnh sống lưng: “Hơn nữa...anh ta thật sự là anh trai ruột của tôi sao?’’ 

Nghe được câu này, Lâm Thải Bình lập tức nhận ra Úc Trục Nhan không còn là người mà bà ta có thể tuy ý nắn bóp như trước nữa. Nhưng bà ta vẫn không cam lòng, nghiến răng nói: “Anh trai của con đối xử với con tốt như thế, chẳng lẽ con không có tí tình cảm anh em nào với thằng bé sao?’’ 

“Không có.’’ Úc Trục Nhan dứt khoát trả lời. 

Câu trả lời dút khoát của cậu đập nát tia ảo tưởng cuối cùng của Lâm Thải Bình. 

Dưới ánh mắt kinh ngạc không thể tin nối của bà ta, Úc Trục Nhan dứt khoát cúp máy, đồng thời đưa số của bà ta cùng Lâm Dung vào danh sách đen. 

Đối với người anh trai của nguyên chủ cũng là nhân vật chính thụ Lâm Dung này, Úc Trục Nhan không có tí thiện cảm nào. 

Theo lý thuyết người trực tiếp gây đau khổ cho nguyên chủ là Lâm Thải Bình, căn bản không liên quan tới Lâm Dung nhưng Úc Trục Nhan không có tư cách thay nguyên chủ tha thứ cho gã ta, cũng như cậu thấy Lâm Dung không thực sự vô tội. 

Lâm Thải Bình là người trực tiếp khiến nguyên chủ đau khổ nhưng Lâm Dung lại là kẻ được hưởng lợi nhiều nhất. 

Thực tế khi còn nhỏ, nguyên chủ không được đi học mà phải ra ngoài làm việc từ sớm. Số tiền mà "cậu" kiếm được có hơn một nửa được dùng để chi trả chi phí sinh hoạt và học phí của Lâm Dung. 

Trong nguyên tác, dù nguyên chủ không tình nguyện nhưng vẫn bị Lâm Thải Bình ép lên giường của cha dượng, dùng cơ thể của "cậu" như một công cụ kiếm tiền trang trải học phí cho Lâm Dung đi học ở Thủ Đô Tinh. 

Sau tất cả Lâm Dung là kẻ nhận những lợi ích nhiều nhất từ việc nguyên chủ trải qua đau khổ đổi lấy mà không cảm thấy tội lỗi, thậm chí gã ta còn coi đó là điều đương nhiên. Về sau những tội ác mà Lâm Thải Bình gây ra với nguyên chủ được phơi bày, tuy Lâm Dung đứng ra với tư cách của một người anh trai, thế nhưng gã ta lại mặt dày thay mặt cho nguyên chủ đã chết mà tha thứ cho bà ta. 

Kết quả cuối cùng là “mọi người ai cũng vui vẻ’’. Nguyên chủ qua đời, người cha dượng vô tình giết "cậu" bị tống vô tù; tất cả tiền bồi thường được trao cho Lâm Thái Bình và Lâm Dung, bọn họ liền vui vẻ dọn tới Thủ Đô tinh. 

Nguyên chủ qua đời không lâu thì Úc Tiểu Thiên cũng ra đi một cách ngoài ý muốn, tuy nhiên bọn họ cũng chẳng quan tâm. Sau khi cô bé được hỏa táng, tro cốt bị Lâm Thải Bình đựng trong bọc nilon, thậm chí còn bị chôn qua loa ở một nơi nào đó, ngay cả một tấm bia khắc tên cũng không có. 

Lí do được Lâm Thái Bình đưa ra nghe rất mỉa mai, hũ đựng tro cốt, bia mộ và chỗ chôn cất đều phải tốn tiền, mà bọn họ sắp phải đến Thủ Đô tinh, nơi có chi phí tiêu sài đắt đỏ nên tiết kiệm được khoản nào hay khoản đó. 

Chuyện này không nằm trong nguyên tác, đây là chi tiết sau khi Úc Trục Nhan xuyên đến mới dần phát hiện ra. Lí do tại sao như thế thì cậun cũng không rõ. 

Thực tế khi mới xuyên qua, tuy Úc Trục Nhan biết thân phận của nguyên chủ nhưng lại không nhớ rõ các tình tiết máu chó trong câu chuyện. Tuy nhiên dần theo thời gian, nội dung cốt truyện dần rõ hơn trong trí nhớ cậu. 

Nguyên nhân do đâu thì Úc Trục Nhan cũng lười tìm hiểu. Dù sao việc này chẳng tổn hại tới cậu, việc nhớ lại nội dung cũng ít nhiều giúp cậu trong việc thích nghi với thế giới này. Nếu đã thế, chẳng có lí do cậu phải đi tìm hiểu nguyên nhân sâu xa đằng sau. 

* Chuyển ngữ bởi bạn Nắng Không Chói. 

Úc Trục Nhan nâng tay nhìn thoán qua quang não, đã là bốn giờ chiều. Chắc mấy thứ cậu mua cũng sắp được chuyển tới. 

Úc Trục Nhan kiểm tra lại mục giao hàng, thấy đồ bản thân đặt đã được giao đến thành công. 

Trước đi đi lấy hàng, Úc Trục Nhan gõ của phòng Úc Tiểu Thiên. Nghe tiếng đáp lại của cô bé, cậu mới thông báo rằng mình phải đi lấy hàng chuyển phát nhanh, dặn dò cô bé ngoan ngoãn ở nhà và đặt biệt không mở cửa cho người lạ. 

Xác nhận cô bé đã nghe rõ lời dặn dò, Úc Trục Nhan chuẩn bị đầy đủ, từ đầu đến chân mặc đồ đen, thắt lưng đeo một khẩu súng lượng tử. 

Sống ở loại tinh cầu cấp thấp như tinh cầu cấp F này có chỗ không tốt chính là trong nội thành, trình độ khoa học kỹ thuật quá lạc hậu, chuyển phát nhanh cũng không thể giao đến tận cửa. Đặc biệt khi ra ngoài, nếu không mang vũ khí phòng thân rất dễ bị trộm cướp. 

Úc Trục Nhan thuê nhà cách trạm chuyển phát không quá xa cũng không quá gầnt, đi đi về về phải mất tầm bốn mươi phút. Với khoảng cách này, dù muốn thuê một xe huyền phù, giá cả cũng rất chát. Hơn nữa tiền trong tay cậu không còn nhiều, phải trả tiền thuê nhà, phí sinh hoạt và tiền để Úc Tiểu Thiên điều trị định kì nên tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó. 

Sau khi lấy hàng xong rồi trở về, Úc Tiểu Thiên đã ra khỏi phòng ngủ, ngồi trên ghế sofa, trên tay ôm 2 con vật họ mèo, một con mèo con màu vàng cam và một con hổ nhỏ màu vàng đen. 

Thấy tình trạng của cô bé có vẻ đã tốt lên, Úc Trục Nhan đi đến, xoa đầu cô bé, thuận miệng hỏi một câu: “Tiểu Thiên, hôm nay Tiểu Kim Châu có ngoan không?” 

Tiểu Kim Châu chính là con mèo màu vàng ca,, đồng thời cũng là tinh thần thú của Úc Trục Nhan. 

Trong thời đại Tinh tế, con người cần phải tiến hóa để thích nghi với môi trường mới, dần đần tiến hóa được tinh thần lực như giác quan thứ 6 của con người, được chia từ cao đến thấp thành 9 cấp độ: SSS, SS, S, A, B, C, D, E, F. Sự tồn tại của tinh thần lực giúp con người điều khiển được cơ giáp, máy móc... 

Ngoài ra, tinh thần lực cũng có thể thực thể hóa, hình thành tinh thần thú. Chúng không những có thể giúp chủ nhân tiêu diệt dị thú mà còn có thể cứu chủ nhân trong những lúc nguy cấp, chính vì thế chúng rất được yêu thích trong thời đại tinh tế. 

Tuy nhiên ở thời đại này, nhân loại ưa chuộng nhất là tinh thần thú có tính công kích. 

Chủ nhân có tinh thần lực càng cường đại, mới có thể tạo ra thú tinh thần có tính công kích càng thêm mạnh mẽ. Ngược lại, người có tinh thần lực thấp thì tinh thần thú của họ cũng không có tính công kích gì. 

Tinh thần thú của Úc Trục Nhan là tinh thần thú không có tính công kích, vì tinh thần lực của cậu chỉ ở cấp E nên tinh thần thú tạo ra cũng không mạnh mẽ gì. So với tinh thần thú Úc Tiểu Thiên, cũng chính là con hổ nhỏ kia có sự khác biệt quá lớn. 

Cũng may, Úc Trục Nhan lại chẳng bận tâm đến việc này. Đối với với tinh thần thú này, cậu hoàn toàn nuôi nó như một con thú cưng. 

Trước khi xuyên qua, Úc Trục Nhan cũng nuôi một con mèo cam tên là Úc Kim Châu. Chỉ tiếc là nó mới qua đời không lâu, sau khi trải qua bữa tiệc sinh nhật lần thứ 9 của nó. Sau khi nó mất, cậu cũng không nuôi thêm một con mèo nào khác. 

Úc Trục Nhan cũng rất bất ngờ khi phát hiện tinh thần thú của nguyên chủ là con mèo cam rất giống con mèo cậu từng nuôi.

Chúng nó giống nhau không chỉ ngoại hình, mà còn cả tính cách. Thậm chí khi Úc Trục Nhan gọi nó là “Tiểu Kim Châu”, tinh thần thú sẽ nhiệt tình đáp lại. 

Úc Tiểu Thiên bế con mèo nhỏ lên, tố cáo với anh trai mình: “Tiểu Kim Châu vừa mới đánh hổ nhỏ của em khi ở trong phòng nhưng chỉ như chơi đùa thôi.” 

Nghe thế, Úc Trục Nhan bật cười một tiếng, gõ nhẹ lên đầu mèo con làm Tiểu Kim Châu lập tức rụt cổ, nheo mắt lại. 

Hiện giờ Úc Trục Nhan còn có rất nhiều việc phải làm, do cậu không có thời gian chăm Tiểu Kim Châu nên đã để nó chơi cùng với Úc Tiểu Thiên. 

Khi thấy đã tới giờ, Úc Trục Nhan mở mấy gói hàng chuyển phát ra, bên trong đa phần là gia vị và các loại nguyên liệu mua từ nhiều tinh cầu khác. Có trời mới biết cậu đã phải mất bao nhiêu công sức để tìm kiếm những thứ được cho là phổ biến ở Lam tinh này. 

Ví dụ như bột ngọt, cũng chính là muối natri của Acid Glutamic, được Úc Trục Nhan mua ở một cửa hàng tên là [Xưởng hóa học] trên tinh võng; hay là giấm được mua ở một tiệm bán đồ dưỡng sinh có tên [Trường Thọ]; ngay cả hành tỏi cùng mấy món linh tinh lặt vặt cũng được mua từ trung tâm trồng cây cảnh. 

Úc Trục Nhan biết nền văn hóa mỹ thực ở thế giới này vô cùng thiếu thốn, nhưng cậu không ngờ lại thiếu thốn đến mức này. 

Lúc đọc nguyên tác, Úc Trục Nhan đã chú ý là gần như không có chi tiết nào về các món ăn trong truyện, chỉ duy nhất một lần có món ăn xuất hiện là khi công chính mời thụ chính đi ăn, 2 người đã đến nhà hàng lớn nhất Thủ Đô Tinh, nhà hàng Victoria.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play