Thời Quang không ngẩng đầu lên, sau khi đổ đầy nước, cô đặt nồi lên bếp gas, bật lửa, rồi quay người mở tủ lạnh, sau đó là chậm rãi lấy ra một quả cà chua và hai quả trứng, và không nhanh không chậm hỏi lại anh.
“Anh đoán vậy là vì tôi biết dùng sulfur à?”
“Đây không phải là đoán. Tôi đã suy nghĩ mãi về mối quan hệ giữa cô và Vương Lượng. Mấy ngày nay, sau khi xem lại các mối quan hệ xã hội của Vương Lượng thì tôi đã phát hiện có một cô gái có quan hệ mật thiết với anh ta và có cùng độ tuổi với cô, người này là con gái của người thầy cũ, và cũng là người tài trợ cho anh ta. Vì vậy, tôi liền đưa ra suy luận rằng, việc cô nói mình quen anh ta từ nhỏ không phải vì cả hai cùng lớn lên ở Nam Sơn, mà là cô đã đi cùng với cha mẹ mình đến Nam Sơn để thăm người học sinh được cha cô tài trợ này, rồi gặp anh ta ở đó, thêm vào thái độ của Đồng Sóc đối với cô và cái vali chứa đầy thư tình mà Vương Lượng mang đến nhà cô vào tối hôm qua, tôi nghĩ cô có khả năng cao chính là Dương Đan Tĩnh. Vì vậy, tối qua tôi đã tìm một bức ảnh của Dương Đan Tĩnh.”
Sau khi Hoắc Minh Viễn nói xong câu này liền đưa tay vào túi áo choàng tắm lấy điện thoại di động của mình ra, và nhanh chóng mở lên một bức ảnh chứng minh thư có nền xanh.
“Mặc dù đây là ảnh của hơn mười năm trước, nhưng có thể thấy cô và cô ấy trông rất giống nhau.”
Trong lúc Hoắc Minh Viễn đang nói thì Thời Quang đã rửa sạch quả cà chua chín đỏ, sau đó cô thành thạo cắt thành từng miếng nhỏ, rồi lấy thêm hai cọng hành xanh tươi, cô vừa thái hành vừa liếc nhìn màn hình điện thoại đang chìa ra, rồi thản nhiên hỏi anh.
“Anh còn nhớ Đồng Sóc gọi tôi là gì không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT