Mặc dù Hoắc Minh Viễn không biết đã đi đâu, nhưng chắc chắn là anh đã nghe thấy giọng nói của Vương Lượng rồi mới biến mất. Với cách hành xử thường thấy của anh, chắc chắn là anh đã lắng nghe mọi lời nói và hành động của cô với Vương Lượng, và chắc chắn là anh sẽ quay lại. Có trời mới biết được Vương Lượng đã viết những gì trong các lá thư đó, nếu để Hoắc Minh Viễn nhìn thấy thì sẽ rất phiền phức.
"Tĩnh Tĩnh…."
"Đây không phải là thứ tôi muốn."
"Nhưng em vẫn còn chưa xem…"
"Chờ đến ngày mai, sau khi xem xong ngôi nhà ở Tây Yên Sơn rồi nói tiếp."
"Được thôi." Thái độ của Thời Quang có phần lạnh lùng và cứng rắn làm Vương Lượng cảm thấy có chút thất vọng, anh ta bỗng thở dài một hơi rồi cũng không cố chấp nữa. Sau đó anh ta đột nhiên lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ túi áo, rồi đưa cho cô: "Anh biết em chắc chắn là không thiếu tiền, việc ở đây chắc chắn là có lý do của em. Nhưng đây là chút tiền tiết kiệm của anh, không có liên quan gì đến Đồng Sóc, thật ra cũng không có nhiều lắm, mật khẩu được dán ở mặt sau. Em... em cứ cầm lấy dùng trước đi, coi như là anh báo đáp một chút cho chuyện năm xưa…”
"Được." Thời Quang cũng không khách sáo liền cầm lấy tấm thẻ ngân hàng, sau đó liền lập tức ngắt lời anh ta trước khi anh ta kịp nói thêm điều gì: "Cảm ơn anh, tôi sẽ không tiễn anh xuống lầu đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play