Hoắc Minh Viễn bỏ xuống chiếc vỏ cua hoàng đế thứ ba, anh hút sạch mùi biển tươi đậm đà còn dính trên đầu ngón tay, rồi thong thả nhấp hết ly rượu sake thứ hai, đúng lúc này Vương Lượng đột ngột mở cửa bước vào, rồi liền ngượng ngùng ngồi xuống.
"Thật sự xin lỗi, tôi thay mặt Đồng Sóc xin lỗi hai người."
Lời xin lỗi này là nói với Thời Quang, nhưng Thời Quang vẫn im lặng, cô chỉ lo ngậm miếng cá nướng trong miệng, và không nói một lời.
Hoắc Minh Viễn cũng rộng lượng nở một nụ cười với anh ta, sau đó anh liền rót đầy ly rượu của mình, rồi vui vẻ chạm cốc với ly của Vương Lượng, sau khi uống cạn, như thể vừa chợt nhớ ra điều gì đó, anh liền vội hỏi: "Ấy, thấy anh ra ngoài lâu thế, đừng có nói là anh đi thanh toán đấy nhé? Anh đừng có tranh trả tiền đấy nhé, tôi đã nói là hôm nay tôi mời rồi."
Vương Lượng bỗng ngây ra một lúc rồi mới hiểu, sau đó sắc mặt anh ta ngay lập tức liền trở nên phức tạp hẳn lên.
Đúng lúc đó, Thời Quang cũng chợt ngẩng đầu lên nhìn Vương Lượng một cái, khiến anh ta vội vàng nhếch miệng cười gượng: "À... à, bữa này đương nhiên phải là tôi mời rồi, hai người xem còn muốn ăn gì nữa không, đừng khách sáo!"
"Thế thì ngại quá." Hoắc Minh Viễn kéo một đĩa cầu gai tươi từ đầu bàn về phía mình, sau đó liền mang theo giọng điệu nửa thật nửa đùa lên tiếng: "Trường học chỉ có chút tiền lương ít ỏi, bữa ăn này không rẻ đâu. Anh đã có gia đình rồi, một đồng cũng là tài sản chung của hai vợ chồng, giáo sư Đồng không có ở đây, anh tự mình quyết định như thế có được không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT