Thời Quang không biết Hoắc Minh Viễn đã nhìn chằm chằm cô bao lâu, ngay khi cô vừa thấy đôi môi của Hoắc Minh Viễn khẽ động, như thể là đang định nói gì đó, thì cửa kéo của phòng bao đột ngột phát ra một tiếng “xoẹt”, sau đó cánh cửa nhanh chóng được mở ra từ bên ngoài.
“Xin lỗi, chúng tôi đến muộn.”
Thời Quang giật mình ngẩng đầu lên, cô còn chưa kịp nhìn thấy Vương Lượng vừa lên tiếng thì đã đối diện ngay với ánh mắt lạnh lùng của Đồng Sóc.
Sáng nay, thái độ của Đồng Sóc với cô ở bảo tàng khoa học không thể nói là thân thiện, nhưng cũng không có gì gọi là quá khó chịu. Vậy mà cái lườm lạnh lùng bất ngờ này đã khiến Thời Quang bỗng nhiên cảm thấy sững sờ.
Vương Lượng đi theo sau Đồng Sóc cho nên anh ta không nhìn thấy biểu cảm của cô ta, anh ta vẫn còn đang ngượng ngùng nở nụ cười xin lỗi: “Thật ngại quá, trời mưa nên trên đường bị kẹt xe, chúng tôi…”
“Nghe nói tối qua Giám đốc Thời ngủ ở nhà tôi, và sáng nay mới đi, có đúng không?”
Lời nói khách sáo lập tức bị cắt ngang. Vương Lượng lúc này mới nhận ra bầu không khí có chút không ổn, nụ cười nhã nhặn trên mặt ngay lập tức liền trở nên gượng gạo, sau đó anh ta vội vàng kéo tay Đồng Sóc một cái: “Em nói bậy bạ gì vậy…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT