Thời Quang đột ngột nín thở, cô nhất thời không thể nói nổi thêm một câu nào.
Vào giữa trưa, trong bầu không khí ấm áp tràn ngập mùi thức ăn và rượu khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Hoắc Minh Viễn uể oải ngáp một cái, sau đó anh ngả người ra ghế, nửa nhắm mắt, xoa xoa chai rượu trong tay, rồi bắt đầu nói năng lộn xộn.
"Vương Lượng là một con phượng hoàng nghèo bay ra từ hẻm núi. Giảng viên hướng dẫn khi anh ta học nghiên cứu sinh là một người họ Dương... Dương gì đó, cũng là người tài trợ cho anh ta đi học. Người này rất giỏi trong việc nghiên cứu và có trong tay không ít bằng sáng chế. Giáo sư muốn tuyển người này để nghiên cứu ra sản phẩm mới, cho nên ông ta đã tốn không ít công sức, nhưng có lẽ sau đó đã không đàm phán thành công. Sau đó cặp vợ chồng nhà hóa học này cùng mất tích, mấy ngày sau bọn họ đã được phát hiện tử vong trong một vụ tai nạn xe ở ngoại ô..."
Hoắc Minh Viễn dường như không quen nói về những chuyện vụn vặt nhàm chán như vậy, anh vừa nói vừa ngáp dái, rồi từ từ mở mắt ra nhìn về phía Thời Quang đang tái mặt: "Nên tôi đoán là Vương Lượng đang đi theo con đường của thầy anh ta."
Thời Quang quay đầu tránh ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của ai kia, và nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng hai.
Trên lầu thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nôn khan khó nhọc. Tần Huy vẫn chưa xuống, có thể tưởng tượng người bị vác lên lầu kia đang chịu đựng những cơn đau dày vò như thế nào.
Thời Quang quay lại, vẻ mặt cô lúc này đã trở lại bình thường: “Anh có muốn cứu anh ta không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT