Tuy rằng lúc đó thức ăn không nhiều lắm, nguyên liệu nấu ăn cũng không giống như ở phòng bếp của Ích Châu sơn hào hải vị cái gì cũng có, nhưng khi đó khắp núi rừng đều giống như là vườn rau nhỏ của nàng, tùy tiện đi hái một chút cũng có thể tìm được nguyên liệu nấu ăn hiếm thấy trong sách vở, Vân Hoành cũng luôn có thời gian cùng nàng ăn cơm.
Thẩm Vãn Tịch nâng má, ngồi một mình ở bàn ăn chờ Vân hoành về.
Phục Linh đã đem đồ ăn hâm nóng lại một lần mà thế tử gia vẫn chưa trở về.
Phục Linh sợ thân thể phu nhân ăn không tiêu, muốn nàng uống một chén canh lấp đầy bụng trước, hoặc cho dù là ăn một miếng bánh hoa hồng cũng được, nhưng phu nhân không chịu, cố ý muốn chờ thế tử trở về.
Phục Linh khuyên không được, chỉ có thể đứng ở một bên bồi phu nhân cùng nhau chờ.
Lại không biết qua bao lâu, mí mắt Thẩm Vãn Tịch chậm rãi xịu xuống, đôi mắt trong suốt cũng chậm rãi trở nên mơ hồ.
Trong lòng Phục Linh thở dài, vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh đèn ngoài viện lấp lóe, một thân người cao lớn đang bước nhanh về phía phòng ăn, người đến mặc một bộ cẩm bào kỳ lân hoa văn màu vàng, thần thái uy nghiêm, dáng người nguy nga tựa như thiên thần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT