Lúc này nàng mới lặng lẽ ngửi ngửi một cái, lại không nghĩ tới cổ tay bỗng nhiên đau xót, thợ săn đã cầm tay phải giấu đá của nàng ra.
Quả đào đâu, quả đào đang được đặt trên bãi cỏ xa xôi không nhúc nhích.
Trong tay nàng chỉ có một khối đá góc nhọn, đang chuẩn bị vẽ mấy cái trên chiếc thuyền gỗ nhỏ kia, có thể tháo hai cái đinh tự nhiên là tốt hơn.
Ánh mắt Vân Hoành lạnh như băng sơn, bàn tay hơi dùng sức, A La nhất thời ném cục đá trong tay đi, tay nàng ta đau đến mức hai mắt tối sầm lại, nàng run rẩy nói: “Ta không muốn làm cái gì, chỉ là nhìn thấy chữ trên thuyền nên tò mò, muốn luyện theo để vẽ một bức tranh, như vậy cũng không được sao?”
Con ngươi của thợ săn vẫn không thay đổi, vẫn lạnh nhạt lạnh lùng như trước, trong tay cũng không hạ lực.
A La đành phải chịu đựng đau đớn, tiếp tục kêu oan kể khổ: “Ta xuất thân không tốt, từ nhỏ không có ai dạy ta đọc sách viết chữ nhưng ta lại biết được chỗ tốt của việc đọc sách nhận chữ, cho dù là nữ tử thì cũng không muốn làm một người ngay cả một nét mực cũng không biết!” 
Nàng cắn môi, thiếu chút nữa liền nói câu: “Nếu rảnh rỗi, không bằng ngươi dạy ta” nói ra rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play