Lúc Vân Hoành trở lại phòng, Thẩm Vãn Tịch đã chạy như bay đến nhào vào lòng hắn, vừa cười vừa tức giận nói: “Hôm nay con gà lô hoa kia bị một con gà trắng khác véo mông, chả trách do nó quá lười biếng ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích, cũng không biết phản kháng, cuối cùng bị gà trắng đánh nên lông cũng không còn!”
Vân Hoành ngửi thấy mùi thơm tràn ra từ phòng bếp, khóe miệng cong lên, ôn nhu nói: “Cho nên đã bị hầm mất rồi sao?”
Thẩm Vãn Tịch nhu thuận gật gật đầu, cười ha ha hai tiếng, lôi kéo hắn vào phòng uống canh gà.
*
Thẩm Vãn Tịch liên tiếp mấy ngày không nhìn thấy A La, trong số mấy cô nương cùng nàng giặt quần áo có người nói nàng ấy bị bệnh, nhưng đến nhà đồ tể lại bị nàng chặn ở ngoài cửa không chịu gặp, còn có người nói nàng ấy bị đồ tể đánh nên không dám ra ngoài.
Nàng cũng không hỏi chuyện của A La nữa, tóm lại là mắt không thấy tâm không phiền, mỗi ngày nàng cùng với Hoa Chi bận rộn hái củ ấu.
Khi rời khỏi đầm sen, Thẩm Vãn Tịch tươi cười chào đón những cô nương vẫn đang xếp hàng chờ thuyền, nói: “Các ngươi đừng chờ nữa, cứ dùng thuyền của ta đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play